Chương 40
Mọi thứ trở nên im ắng lạ thường. Mẫn Đình vẫn vòng tay qua cổ tôi vì không biết phải phản ứng thế nào để trông bớt mờ ám nhất.
Nếu em lập tức bỏ tay ra khỏi người tôi thì trông sẽ rất đáng nghi. Nhưng việc em không rời tay khỏi tôi còn đáng nghi hơn.
Tôi có thể làm gì để bớt nghi ngờ hơn ngoài việc quay mặt nhìn Tại Hiền với vẻ mặt nghiêm túc như thể việc tôi và Mẫn Đình đang làm là chuyện bình thường?
"Anh thật là bất cẩn. Anh đã đi được bao xa rồi mới nhớ ra vậy... Còn em nữa, sao cứ bám lấy tôi như một con khỉ con vậy?" Tôi từ từ gỡ cánh tay của Mẫn Đình ra khỏi người và đút tay vào túi quần, làm như mọi chuyện vẫn bình thường.
"Đi tìm ví giúp bố em đi."
"Dạ."
Mẫn Đình đi cùng tôi, đầu cúi gằm và đóng vai người vừa bị mắng. Tại Hiền nhìn Mẫn Đình bước đi rồi nhìn tôi. Anh ấy vẫn im lặng. Nó làm tôi lo lắng.
Anh ấy có nghi ngờ không?
Tôi nghĩ tôi đã xử lý tình huống này khá tốt....
"Mẫn Đình sẽ ngủ qua đêm ở đây phải không?"
"Đã muộn rồi, em không muốn con bé lái xe về nhà một mình. Mẫn Đình vẫn chưa lái xe tốt lắm."
"Phải." Tại Hiền đứng yên. Anh ấy không bước vào để tìm ví như dự định. Nhưng rồi cô con gái của anh cũng bước ra ngoài trên tay cầm chiếc ví mà anh quay lại tìm.
"Nó ở đâu thế con?"
"Trên bàn ăn ạ."
"Con có muốn về nhà không? Bố sẽ cho cho quá giang."
"Không ạ."
Mẫn Đình trả lời gần như ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Tại Hiền gật đầu và mỉm cười với chúng tôi.
"Vậy tôi về nhé. Cả hai cũng đừng ngủ muộn quá."
Người đàn ông trạc tuổi tôi mỉm cười và lặng lẽ bước đi. Giống như chúng tôi đang đặt cược vào một ván bài poker. Tôi không biết liệu sự im lặng của Tại Hiền có đồng nghĩa với việc anh ấy đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi hay không. Thế nhưng, Tại Hiền vẫn tiếp tục trò chuyện với Mẫn Đình theo như trước.
"Dì có nghĩ là bố em đã nhìn thấy chúng ta không?"
"Tôi đang cố gắng để tìm hiểu chuyện đó. Em nghĩ sao?"
"Có lẽ là không ạ. Bố vẫn nói chuyện với em như mọi khi."
"Chúng ta phải thận trọng, không được bất cẩn như vậy nữa."
"Cái gì chứ... Đây là nhà của mình mà. Tại sao dì lại phải lo lắng việc mọi người sẽ biết chuyện về chúng ta? Nếu em không âu yếm, không ôm hôn, không dụ dỗ dì thì còn gì vui nữa? Em dễ thương một phần cũng là nhờ kỹ năng quyến rũ trời cho mà."
Tôi liếc nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang lo lắng nhưng vẫn nói chuyện vui vẻ và cười lớn.
"Những lúc thế này mà em vẫn còn nghịch ngợm nói đùa thế à?"
"Chúng ta đang tận hưởng khoảnh khắc của mình chứ. Hay là mình tiếp tục nhé? Lúc nãy em nói mấy lời gây ấn tượng thế cũng chỉ để dì đưa em về giường thôi mà."
Tôi đẩy mạnh vào mặt cô ấy và lắc đầu khi nghe thấy điều đó.
"Sao đầu óc em lại đen tối thế này chứ?"
"Nhưng em cũng dễ thương mà... Bố em đã đi rồi. Chúng ta tiếp tục tán tỉnh nhau đi."
Mẫn Đình bám vào vai tôi từ phía sau và nhảy lên như một con thỏ. Tôi vỗ vỗ tay em tỏ vẻ khó chịu dù thật tâm tôi chẳng thấy khó chịu với điều đó chút nào cả. Thi thoảng tôi chỉ muốn em tiết chế bản thân mình một chút. Mặc dù tôi vẫn cười đùa với em lúc này nhưng ánh mắt Tại Hiền nhìn chúng tôi khi nãy vẫn ở trong tâm trí tôi.
Tôi hy vọng là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ. Tại Hiền không hề tỏ ra nghi ngờ chút nào. Nhưng kể từ ngày đó, tôi và Mẫn Đình đã cẩn trọng hơn rất nhiều. Tôi cấm người phụ nữ nhỏ nhắn âu yếm tôi ở nơi công cộng, kể là ở ngay trong biệt thự của tôi.
Ừ thì, riêng phòng ngủ của tôi thì... không tính. À, còn... phòng tắm nữa.
Nhưng ở những nơi khác, chuyện đó bị cấm. Mẫn Đình sẵn lòng tuân theo yêu cầu đó. Như tôi đã nói, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Cho đến một ngày, khi tôi và Mẫn Đình đang tranh luận về một vấn đề chính trị vì tôi muốn kiểm tra xem giới trẻ ngày nay, mà đại diện là con gái bạn tôi có chú ý đến những gì đang diễn ra ở đất nước mình hay không thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ xa.
"Hai người đang nói chuyện gì với nhau thế? Nghe có vẻ căng thẳng quá."
Đó là một tông giọng cao và mỏng, khá giống giọng của Mẫn Đình. Không cần quay lại nhìn, tôi cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Anh khiến Mẫn Đình và tôi giật mình hơn là vui mừng.
"Mẹ đi gì đến đây?"
"Sao thế? Ngạc nhiên chưa? Con không thể trông vui vẻ chút được sao?" Mẹ của người phụ nữ nhỏ nhắn mỉm cười với Mẫn Đình và dang rộng vòng tay chờ đợi.
"Sao con lại ngồi đó? Mau chạy vào vòng tay mẹ đi chứ."
Mẫn Đình không thân thiết với mẹ lắm. Em liếc nhìn tôi một chút trước khi bước tới, làm theo mệnh lệnh của Nguyên Anh và ôm cậu ta một cách gượng gạo. Còn bạn tôi, người đang rất muốn đóng vai một người mẹ hiền, đã ôm em thật chặt và hôn thật lâu vào hai má em.
"Con không đeo kính thế này ra dáng thiếu nữ quá rồi. Mẹ mới xa nhà có ba tháng, sao con lại thay đổi nhiều như vậy?" Nguyên Anh xoay người Mẫn Đình để kiểm tra em.
"Con xinh quá, giống hệt mẹ vậy."
"Làm sao mẹ đến được đây?"
"Mẹ lên máy bay, bay về đây."
"Con biết..." Mẫn Đình gãi đầu.
"Ý con là, mẹ vừa mới về Mỹ cơ mà. Sao lại quay lại đây sớm thế?"
"Mẹ thấy nhớ con. Mẹ không thể về gặp con được à? Để mẹ ôm con lần nữa nào." Nguyên Anh kéo người phụ nữ vui vẻ vào lòng đồng thời nhìn thẳng vào tôi.
"Mình cũng nhớ cả cậu nữa, Trí Mẫn. Nhưng hãy để mình chào con gái trước đã."
"Cứ tự nhiên, dành thời gian cho con gái cậu bao nhiêu tùy thích."
"A... Thật không thể tin được. Mẫn Đình giờ đã là sinh viên đại học rồi, con bé trông xinh hơn trước rất nhiều. Chắc chắn là số người tán tỉnh con bé nhiều vô kể." Nguyên Anh quay lại nhìn tôi.
"Cậu có chăm sóc tốt cho con gái tôi không?"
"Tôi đã làm hết những gì mình có thể làm. Cậu có thể tự mình hỏi con bé." Tôi đút tay vào túi quần và nhìn Nguyên Anh với vẻ ngờ vực. Người bạn cũ của tôi lùi lại rời khỏi Mẫn Đình, ôm lấy mặt và hôn lên trán em.
"Con đã có người yêu chưa, con gái?"
"Vẫn chưa ạ."
"Thế thì lạ lắm đấy, nhóc con. Xinh đẹp như con thì nên hẹn hò các kiểu đi chứ. Ít nhất cũng phải có người tán tỉnh con."
"Có mà." Mẫn Đình cố gắng không cười, trong khi Nguyên Anh nở nụ cười ngọt ngào với em.
"Nhiều không?"
"Cũng kha khá."
"Nhiều thế mà con không thích ai cả à?... Nhưng mẹ hiểu nhé." Nguyên Anh quay sang tôi.
"Một khi đã có một người như dì Mẫn ở bên cạnh, thì thế giới này dường như chẳng ai đủ tốt với con đâu. Cậu ấy đặt tiêu chuẩn cao lắm. Chẳng ai xứng với Trí Mẫn cả."
"Tất nhiên rồi. Tôi là phiên bản giới hạn mà."
"Nhưng mẹ dặn nhé. Con phải tìm một người môn đăng hộ đối và quan trọng nhất là...
"..."
"Phải là đàn ông nhé con."
Thình thịch...
Khi nói điều đó, Nguyên Anh nhìn thẳng vào tôi rồi quay lại mỉm cười với con gái.
"Tối nay mẹ sẽ ngủ với con. Chúng ta về nhà bà ngoại nhé."
"Nhưng mà..."
"Em về ngủ với mẹ đi." Mẫn Đình, người đang định phản đối, im lặng khi tôi ngắt lời. Nguyên Anh cười, nụ cười nở rộng tới mang tai.
"Cảm ơn nhé, Trí Mẫn. Con đừng bám lấy dì Mẫn nữa. Bây giờ con cũng đã lớn rồi."
Và Nguyên Anh tiếp tục trò chuyện với con gái, còn tôi ở ngoài cuộc trò chuyện, chỉ im lặng quan sát hai mẹ con họ.
Tôi đang nấu ăn trong bếp. Hôm nay tôi đang thử thực đơn mới, đồ ăn Nhật Bản. Việc cắt từng lát cá hồi đều tốn rất nhiều thời gian. Tuy nhiên tôi không thể tập trung vào nấu nướng. Cảm giác như Nguyên Anh là một quả bom hẹn giờ và tôi đang chờ xem khi nào nó sẽ nổ.
"Trí Mẫn." Cậu ta đã đến rồi...
Tôi vẫn quay lưng lại với bạn mình và giả vờ tập trung vào việc nấu nướng. Tôi không hề thấy háo hức khi nói chuyện với cậu ta. Nguyên Anh lặng lẽ bước tới. Tôi trả lời một cách thờ ơ.
"Cậu chuẩn bị về nhà à?"
"Đúng vậy."
"Không ở lại ăn tối sao?"
"Tôi định sẽ dùng bữa với mẹ. Tôi muốn nói chuyện với cậu trước khi ra về."
"Chuyện gì thế?" Tôi quay lại đối mặt với cậu ta và nhướn mày. Dù tim đang đập thình thịch nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Tôi đã nghe được vài chuyện kỳ lạ từ Tại Hiền."
"Về?"
"Vài chuyện về mối quan hệ giữa cậu và Mẫn Đình kiểu..." Nguyên Anh khoanh tay trước ngực và nhìn tôi chăm chú.
Cụm từ "mối quan hệ" lấp lửng và khoảng lặng dài để tôi tự điền vào.
Nếu cảm thấy tội lỗi, tôi sẽ biết ngay ý cậu ta là gì. Nhưng tôi phải giả vờ như không biết...
"Kiểu gì?"
"Cậu và Mẫn Đình có quan hệ tình cảm à?"
"Đừng nói với tôi là cậu quay về đây vì chuyện này nhé."
Mọi thứ trở nên im lặng. Tôi phải làm cho điều Nguyên Anh vừa nói nghe buồn cười nhất có thể.
"Thực ra, tôi cũng nhớ nhà và con gái mình. Thế nên, khi biết chuyện này, tôi lại có động lực để quay về".
Tôi cởi tạp dề và dựa vào quầy rồi bắt đầu cuộc thi đấu mắt với Nguyên Anh.
"Cậu muốn tôi nói gì với cậu?"
"Bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn biết thôi."
"À, hả..." Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời. Tôi muốn xem phản ứng của bạn mình với chuyện này thế nào.
"Đó là sự thật."
"..."
"Tôi đang có mối quan hệ tình cảm với Mẫn Đình."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top