Chương 18
Minjeong nghe Jimin nói, phần thân dưới căng thẳng, hai tay em vô thức ôm chặt Jimin, không ngừng run rẩy.
Hai người ngã thẳng xuống giường ôm nhau thật chặt để cùng nhau tận hưởng dư vị của cực khoái.
Không lâu sau, chị cảm thấy có gì đó không ổn, vài phút trôi qua, đáng lẽ Minjeong không nên run rẩy. Chị cúi đầu xuống nhìn em, nhưng người nọ lại đang không ngừng vùi chặt vào trong lòng mình.
Bản thân không nhận ra điều đó cho đến khi Jimin cảm thấy chất lỏng nóng bỏng rơi xuống ngực chị.
Minjeong đang khóc.
Jimin ngay lập tức cảm thấy đau lòng, chị biết hôm nay bản thân hơi quá đáng.
Jimin càng ôm chặt Minjeong hơn, thì thầm vào tai em: "Chị xin lỗi." Nghe Jimin xin lỗi, sự bất bình bị kìm nén của em cuối cùng cũng bùng phát, em lớn tiếng khóc, muốn đẩy chị ra nhưng Jimin lại càng ôm chặt hơn, Minjeong cắn mạnh vai Jimin.
Trong một giây, hơi thở của Jimin trở nên nặng nề, sau đó chị vỗ nhẹ vào sau lưng Minjeong, muốn trấn an em ấy.
Sau khi em buông ra, trên vai Jimin còn lưu lại một vết bầm tím, em cũng không nghĩ nhiều, vốn tưởng bản thân cắn không mạnh, không ngờ xem ra có chút nghiêm trọng.
"Đau không?" Minjeong nức nở hỏi. Dù tức giận nhưng em vẫn quan tâm đến Jimin.
"Đau quá, có muốn bù đắp cho chị không?" Khóe miệng Jimin cong lên cười cười.
"Em sắp hết sức rồi, đừng làm loạn." Minjeong mệt mỏi nói, hiện giờ em chỉ muốn ngủ.
"Không, bồi thường cái khác." Jimin lăn qua nằm ở phía bên kia của em.
"Bồi thường cái gì? Hiện giờ cái gì em cũng không có, nếu chị muốn khoản bồi thường kia thì có thể lấy." Minjeong nói.
"Làm bạn gái chị nhé, Minjeong." Jimin nhìn lên trần nhà, thì thầm.
"Chị cũng biết điều đó là không thể." Minjeong trả lời.
"Chị thích em sao?"
"Em không thể thích chị."
"Vậy em phải thích chị." Jimin quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào em.
Minjeong mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Thích thì không cần ở cùng nhau, không phải như vậy..."
"Được, chị hiểu rồi, em không cần nói nữa." Jimin nghe Minjeong lúng túng thừa nhận thích mình như vậy đã đủ rồi.
Không phải là chị không biết nỗi băn khoăn của Minjeong.
"Tiền đền bù sẽ chuyển cho em, công việc lần này do chị phụ trách, không bao lâu nữa sẽ phát xuống." Jimin thay đổi chủ đề.
"Ừm..." Minjeong do dự muốn nói lại thôi.
"Đừng đưa cho Jisung, anh ta chỉ biết dùng số tiền này vào việc mua dâm." Trong chốn quan trường nhỏ bé kia, chỉ một chút tin tức như thế này Jimin đều có thể biết được.
"Chị đã nói em không cần phải có tinh thần cam chịu như vậy, đây vốn là thứ em nên có được, từ khi em tới nhà đó có đau khổ nào mà bản thân chưa từng phải chịu đựng, chút tiền này xem như nhà chồng cũ bồi thường cho em."
Jimin nói: "Hơn nữa, Jisung có được số tiền này cũng sẽ tiêu hết vào gái gú và cờ bạc, em nghĩ anh ta cầm số tiền này thì sẽ làm được gì? Cuộc sống của em đã khó khăn như vậy, cầm số tiền này, mua cho bản thân một căn nhà, hoặc đầu tư làm ăn nhỏ, không thể so với việc Jisung đốt số tiền này trên người đám gái gọi kia, thua ở trên chiếu bạc được?" Jimin tiến lại gần Minjeong để thuyết phục.
"Ừm, em hiểu." Minjeong đồng ý.
Những lời Jimin nói không phải là không có lý, bây giờ em đã mất việc ở câu lạc bộ, quả thật rất cần số tiền này để xoay sở, cậy mạnh cũng cần phải biết giới hạn.
Hơn nữa, một kế hoạch điên rồ chợt hiện lên trong lòng em.
"Biết là tốt rồi." Jimin đến gần Minjeong hôn lên trán em, nhưng khi chị lùi lại vẫn thấy Minjeong đang chăm chú nhìn mình.
Giống như mong đợi điều gì đó, Jimin nhận thấy ánh mắt của Minjeong lại di chuyển xuống dưới, nhưng ngay sau đó lại nâng lên, đối diện với ánh mắt của mình.
Bầu không khí yên lặng vài giây, hai người đồng thời lại gần, hôn lên môi đối phương, nhưng vì cả hai đều không ngờ đối phương lại đột nhiên tiến lên, nên miệng của hai người lập tức va vào nhau.
"Xì..." Jimin đau đớn muốn lùi lại, nhưng Minjeong đã tiến lên hôn lên môi chị, em trước đó cũng chưa từng mạnh dạn như vậy, dùng tay nhéo cằm chị, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của đối phương không ngừng mút vào.
"Tại sao..." Jimin bị hôn đến ngạt thở, chị áp sát vào Minjeong, đưa tay chạm vào chỗ hai người vừa mới va vào nhau.
"Lúc trước chị không hôn em." Minjeong không chút nghĩ ngợi thốt ra.
"Khi nào?" Jimin cảm thấy buồn cười, nhưng chị không ngờ rằng Minjeong có một mặt thù dai như vậy, bầu không khí giữa hai người dịu đi, chị bắt đầu trêu chọc em.
"Rất nhiều lần." Minjeong tức giận nói, sau đó quay lại không để ý đến Jimin. Chị cúi xuống và đặt một tay lên eo trần của Minjeong, chị ghé sát vào má em, hôn nhẹ lên đó.
"Ngứa quá..." Minjeong quay đầu lại oán trách Jimin, lại bị chị hôn thật sâu.
Jimin dịu dàng liếm láp em, nhấm nháp, trêu chọc rồi mút vào.
Sau khi nụ hôn say đắm kết thúc, chị ôm Minjeong vào lòng: "Ngủ đi, chị ôm em."
Đầu bên kia, Jisung xem video trên điện thoại di động, vốn dĩ trong lòng anh ta đang tò mò về chuyện của bí thư Yu, nhưng người phụ nữ mà Jimin đưa đi hình như là Kim Minjeong.
Jisung nhìn lại một lần nữa, xác nhận rằng người gọi là "bạn gái" trên điện thoại chính là chị dâu của anh ta – Kim Minjeong.
Tại sao Minjeong có thể ở một nơi như vậy, rốt cuộc có quan hệ gì với Yu Jimin.
Những câu hỏi hiện lên trong đầu Jisung.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: "Buổi chiều lái xe tới đón tôi, chúng ta tới thành phố một chuyến."
Sau bữa trưa, ông Han muốn lấy điện thoại di động ra để xem kiệt tác của mình, nhưng lại thấy trang tin tức của mình đã bị xóa, nhanh chóng tìm kiếm từ khóa, vậy mà tin kia đã sớm không còn.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho chị Kim, nhưng không có ai trả lời, trong lòng ông ta vô cùng nghi ngờ, chuẩn bị quay về công ty trước, sau đó gọi lại cho chị Kim.
Lúc này, chị Kim cũng đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, một nhóm người từ Cục Công thương đã đến trước cửa Câu lạc bộ Times Allure. Chị Kim lập tức bước tới, người đàn ông dẫn đầu nói thẳng: "Chúng tôi đã nhận được một báo cáo nặc danh, câu lạc bộ của cô đang ngầm thực hiện giao dịch mua bán dâm, nên hiện tại đến đây niêm phong."
Chị Kim nói: "Các người cũng đừng vu oan cho người khác, bây giờ các người vào trong kiểm tra xem, mại dâm gì, chúng ta đều là người làm ăn đứng đắn."
Người đàn ông nhìn cách ngụy biện của chị Kim, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Khi không có bằng chứng, chúng tôi sẽ cho mặc thường phục bí mật đến điều tra, thay vì trực tiếp phái người đến bắt giữ. Người ta cũng đã gửi đơn tố cáo tới chỗ cục trưởng của chúng tôi, có chứng cứ đầy đủ, cô cứ chờ đi thôi."
Chị Kim giống như bị sét đánh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn đám người kia niêm phong câu lạc bộ Times Allure.
Không thể như vậy được, theo lý thuyết,người nên bị điều tra là chú của Yu Jimin và cô ta chứ, sao có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Chị Kim còn đang mê man suy nghĩ cứ như vậy bị bắt đi.
Ông Han đang lái xe, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên dồn dập, ông ta còn tưởng là chị Kim đang liên lạc với mình, lập tức bắt máy: "Alô."
Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của thư ký: "Tổng giám đốc Han, ngài mau quay trở lại công ty, Cục Công thương đã cho người tới công ty chúng ta kiểm toán."
Sống lưng ông toát mồ hôi lạnh, những năm qua ông ta đã trốn rất nhiều thuế, gần đây ông ta đang phải đấu giá một mảnh bất động sản mới với một công ty đối thủ, nếu lúc này xảy ra chuyện không hay, như vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ, công ty nhất định sẽ bị hủy trong tay mình.
Ông ta giả vờ bình tĩnh nói với thư ký: "Cố gắng giữ chân bọn họ trước, hiện giờ tôi lập tức tới đó."
Sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng lao thẳng đến công ty.
Khi ông Han đến công ty, thư ký vội vã chạy đến gặp ông ta: "Cục trưởng Yu đang đợi ngài ở trong văn phòng."
"Cục trưởng Yu nào?" Ông Han không dám tin hỏi lại một lần nữa, chẳng có lẽ ông Yu hẳn đã sớm nhận điều tra rồi chứ?
"Vẫn là cục trưởng Yu đó." Thư ký bối rối.
Mồ hôi túa ra trên trán ông Han, ông ta khàn giọng nói biết rồi, nhanh chóng đi tới văn phòng
Chắc chắn ông Yu biết ông ta đứng đằng sau giở trò, lần này nhất định tới đây để hỏi tội, phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách thôi.
Ông ta đẩy cửa vào, ông Yu đang ngồi trên ghế sô pha cho khách, bên cạnh có một người đàn ông đang đứng. Ông ta lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Ồ, cục trưởng Yu tới đây, tôi không kịp tiếp đón từ xa."
Ông Yu hừ lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Han, tại sao tới giờ anh vẫn còn giả vờ với tôi? Đừng tưởng tôi không biết anh đang lén sử dụng chiêu trò gì."
Trong nháy mắt, sắc mặt ông Han tái nhợt: "Cục... Cục trưởng Yu, tôi không làm chuyện này, đây đều là ý do cấp dưới của chị Kim nghĩ ra, tôi chưa làm gì cả, anh xem... Không phải đã gây ra hiểu lầm lớn rồi sao."
"Ha ha, anh cho người ta uống thuốc mê, kết quả lại bị Jimin phá hỏng mất chuyện tốt, lại còn nói nó dựa vào chức quyền của tôi cướp mất bạn gái anh? Han này, một hòn đá ném trúng hai con chim, anh sử dụng rất tốt." Ông Yu cười lạnh nói.
"Thật sự không phải tôi, cục trưởng Yu. Chúng ta đến nhà hàng ăn cơm, anh có thể từ từ nghe tôi giải thích cho anh được không? Đừng ở lại đây, ở đây không có gì, không chiêu đãi anh được chu đáo." Ông Han sốt ruột nói.
"Vô dụng, sau này chúng ta không thể ngồi cùng bàn ăn cơm. Tổng giám đốc Han, anh bị nghi ngờ rửa tiền, trốn thuế và mở sòng bạc ngầm. Tất cả bằng chứng đều đã có đủ." Ông Yu ra hiệu bằng ánh mắt cho người đàn ông đứng đằng sau, đối phương lập tức mang USB ra cắm vào máy tính cho ông Han xem.
Ông ta không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn, ông Yu có thể điều tra sâu như vậy, thậm chí có thể điều tra ra cả sòng bạc ngầm mà mình lén mở.
Ông ta giống như phát điên, lập tức lao lên phía trước giật lấy máy tính trên bàn, đập nó thành từng mảnh, sau đó lấy chiếc USB ra, giẫm mạnh.
Ông Yu nhìn ông ta vô cùng trào phúng: "Ôi anh Han, anh là một người thông minh, cũng biết những thứ như vậy chúng tôi luôn sao thành nhiều bản."
Ông Han gục xuống đất trong tuyệt vọng, điều ông ta sắp phải đối mặt không chỉ là phá sản, mà thậm chí phải ngồi tù.
Chỉ trong một ngày, ông ta từ đại thiếu gia của Han gia trở thành kẻ phải ngồi tù, ông ta điên cuồng tát mình, tuyệt đối không nên, không nên đến câu lạc bộ đó tìm gái, không nên trêu chọc Yu Jimin.
Thế lực đằng sau Yu Jimin tuyệt đối không chỉ có một mình bố cô ta, nhất định còn có người khác.
Ông ta nhận ra điều này thì đã quá muộn, ông Yu lên tiếng ông ta lập tức bị những người khác bắt đi, thứ chờ đợi ông ta phía trước là lao tù.
Khi Jisung đến câu lạc bộ Times Allure, nơi này đã không còn một bóng người, cửa trước của câu lạc bộ cũng đã bị dán giấy niêm phong. Vừa có được một ít manh mối về Minjeong, không ngờ mình lại tới chậm một bước.
Tìm Minjeong ở một thành phố lớn như này là điều không thể, điều duy nhất có thể khẳng định bây giờ là Kim Minjeong và Yu Jimin có một mối quan hệ bất thường.
Yu Jimin... Đúng vậy! Jimin!
Sao anh ta có thể quên mất người này được chứ! Jisung vỗ đầu, anh ta sốt ruột đến mức quên mất chuyện quan trọng.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, nhấp số điện thoại của Jimin, dù anh ta nhấp bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể gọi được.
"Chết tiệt.. điện thoại." Jisung tức giận chửi bới, nếu lúc này không nghe điện thoại, chứng tỏ con tiện nhân Minjeong kia không cho Jimin nghe điện thoại của mình.
Jisung càng tin rằng hai người đang ở cùng nhau, nhưng vì không tìm được ai nên đành phải quay về nhà.
Khi màn đêm buông xuống, Jimin từ từ tỉnh dậy, chị quay đầu nhìn sang bên cạnh, Minjeong vẫn đang ngủ, đầu còn gối lên tay chị. Cánh tay của Jimin đã sớm tê, chị cố gắng cử động để giảm bớt nhưng không ích gì.
Cánh tay sắp mất đi cảm giác, chị chậm rãi nâng đầu Minjeong lên, sau đó chậm rãi rút tay ra. Sau khi rút được tay ra, chị nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo và đóng cửa phòng ngủ.
Chị ngẫu nhiên lấy bút xé một tờ giấy, để lại một tờ giấy cho Minjeong để trên bàn cà phê, nhưng chị sợ em tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy, vì vậy quyết định đặt nó trên đầu giường của phòng ngủ, như vậy khi Minjeong vừa tỉnh dậy có thể thấy tờ giấy này đầu tiên.
Chị nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, đã thấy Minjeong tỉnh dậy đang mặc quần áo.
"Sao em lại tỉnh dậy rồi?" Jimin ngạc nhiên hỏi.
"Lúc chị nâng đầu lên em đã tỉnh rồi." Minjeong tức giận nói.
"Đúng rồi, em đói không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ làm cơm tối cũng muộn quá rồi." Jimin hỏi ý kiến của Minjeong.
"Cả hai đều được." Minjeong trả lời.
"Được rồi, sửa soạn lại một chút, chúng ta cùng ra ngoài." Jimin kéo em khỏi giường, dẫn em vào phòng tắm.
Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, chị xoay người bế Minjeong lên.
"Jimin..." Minjeong thì thầm.
"Nằm im." Chị vững vàng đỡ em bước đi.
"Đến rồi, để em xuống." Minjeong ngượng ngùng nói.
"Hôn một cái." Jimin nói xong liền nhắm mắt lại, không cho Minjeong bất kỳ cơ hội mặc cả nào.
Trẻ con.
Em cúi đầu hôn Jimin.
Em không bao giờ nghĩ đến việc mặc cả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top