Chương 14

"Ưm... Ưm... A... Jimin... Nhanh lên một chút... Phía trên..."

"Ha... Ha..." Jimin nhanh chóng cong ngón tay, muốn làm được cho người trước mặt nhiều hơn.

"Jimin... Ưm, a... Ưm, a..." Chaewon dựa nửa thân trên của mình lên bàn, cố gắng chống đỡ cơ thể, sự mát mẻ do bàn ăn bằng kính mang lại khiến cô ấy càng trở nên mẫn cảm hơn. Chiếc áo sơ mi bị cởi ra rơi xuống chân. Váy bị kéo lên đến eo cùng chiếc quần lót bị kéo xuống mắt cá chân. Mà Jimin ở phía sau đang giúp mình thỏa mãn, quần áo trên người vẫn rất chỉnh tề.

"Cho cậu... Đều cho cậu..." Jimin ôm lấy phần thân dưới của Chaewon dùng sức liên tục ra vào, hiển nhiên đang tiến vào trạng thái chạy nước rút.

"Ưm...Cho mình... A... Ha... Mình muốn... Sâu quá..." Chaewon hét lên chói tai, từng đợt khoái cảm khiến cô ấy mất đi lý trí.

Bỗng có một tiếng động vang lên, cửa ra vào đã được mở ra.

Bà Yu xách theo túi hoa quả cùng một hộp giữ nhiệt đứng ngây ngốc ở cửa, cảnh tượng trước mắt mang tới cho bản thân kích thích quá lớn, tất cả mọi thứ trong tay đều rơi xuống đất.

Những quả cam lăn xuống sàn nhà, súp gà vương vãi khắp sàn.

Jimin và Chaewon phản ứng rất nhanh, chị lập tức cởi áo khoác của mình, khoác lên người Chaewon đang trần truồng: "Ở đây chờ mình."

Chaewon ý thức được chuyện gì đang xảy ra, túm chặt áo khoác lập tức đi về phòng.
Bà Yu quay đầu bỏ chạy, bà không thể đối mặt với chuyện như vậy, bà không nói trước với con gái rằng hôm nay bà sẽ đến, không ngờ sẽ phải bắt gặp chuyện hoang đường như vậy.

Bà nghe con gái nói muốn đi làm thêm bên ngoài, ở ký túc xá thường xuyên về muộn rất bất tiện, sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng.

Bà nghĩ con gái cũng cần phải dần tự lập, có kế hoạch của riêng mình, lập tức đồng ý mà không cần nghĩ ngợi, tìm một căn phòng gần trường, một lần thanh toán hết tiền nhà trong ba năm, bà làm như vậy cũng vì muốn con gái được thoải mái một chút.

Cuối cùng, tất cả đều là sự dối trá! Cái gì mà việc làm thêm! Đều là đang gạt mình. Thuê nhà để làm chuyện hoang đường đó!

Thực sự không thể chấp nhận được!

Máu trong người bà Yu lập tức dâng trào, càng chạy càng nhanh, trong lòng cũng vô cùng rối bời, một bước không cẩn thận mà trượt chân ngã xuống cầu thang.

"Mẹ!" Jimin kêu lên, lập tức chạy xuống đỡ mẹ dậy.

"Bốp" một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt chị, một âm thanh chói tai vang lên bên tai, trên mặt chị lập tức xuất hiện vết máu, thậm chí còn có những giọt máu nhỏ chảy ra.

Bà Yu hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Tôi không có đứa con gái như cô!"

"Mẹ, mẹ đứng dậy trước đi." Jimin muốn đỡ bà Yu đứng dậy, nhưng lại bị tát thêm một cái.

Cái tát này khiến chị hoa mắt, từ nhỏ tới lớn mẹ chưa từng đánh chị như vậy, cũng không hề khống chế, mỗi một cái tát đều dùng rất nhiều sức.

"Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái xấu xa như cô!" Tiếng gầm của bà Yu khiến những người khác đồng thời mở cửa ra: "Hét cái gì? Muốn cãi nhau thì về nhà đóng cửa lại! Đừng làm ảnh hưởng đến người khác!"

Jimin chống lại cơn chóng mặt, đỡ mẹ mình dậy, nhưng bị bà hất tay ra.

Bà Yu không nói một lời, vừa bám vào tay vịn vừa khập khiễng bước xuống bậc thềm. Jimin đỡ một bên mặt, lắc mạnh cái đầu choáng váng rồi đi theo phía sau.

"Mẹ, chúng ta đến bệnh viện đi." Bước chân của chị nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp mẹ. Tuy nhiên, bà Yu phớt lờ chị, tự mình đi về phía cửa tiểu khu.

"Mẹ, nghe con nói này, chúng ta đi bệnh viện trước đi." Chị đến bên bà, nắm lấy cánh tay bà.

"Yu Jimin, cô làm tôi rất thất vọng." Bà Yu thấp giọng nói, trong lời nói không giấu được tức giận. Bà bước từng bước tới một chiếc SUV đỗ bên đường, mở cửa xe ra ngồi vào.

Jimin nhanh chóng đuổi theo lên xe, Bà Yu nói với tài xế: "Về nhà đi."

Trên đường đi, bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, không ai nói chuyện, nửa khuôn mặt của chị đã sưng lên, nhưng chị không quan tâm đến vết thương trên mặt, ngược lại, Jimin đang nghĩ xem phải giải thích với ba mẹ như thế nào.

Đặc biệt là ba chị, ông Yu.

Từ khi còn nhỏ, bố chị đã dạy dỗ rất nghiêm khắc, từ việc không được phép nói trong khi ăn, can thiệp vào các lựa chọn trong cuộc sống của chị, không cho phép Jimin kết bạn với những bạn học có thành tích kém trong lớp, ép chị phải từ bỏ sở thích của bản thân, từ bỏ chuyên ngành ngôn ngữ Hàn Quốc, đăng ký nguyện vọng vào nghiệp vụ Quản lý hành chính.

Ham muốn kiểm soát thái quá của ba khiến Jimin không thở nổi, cuộc sống cũng dần trở nên dễ thở hơn một chút khi chị vào đại học, nhưng đó chỉ là một lối thoát ngắn, bởi vì ông Yu vẫn yêu cầu mỗi tuần Jimin phải về nhà một lần, báo cáo tất cả những chuyện xảy ra trong tuần cho ông.

Theo quan điểm của Jimin, ba không hề yêu thương chị, cũng không quan tâm tới chị thực sự là ai và không quan tâm đến những suy nghĩ thực sự trong lòng của chị.

Ông chỉ yêu thương đứa con được người khác gọi là rồng phượng giữa loài người, sau này sẽ trở thành người nối nghiệp mình.

Có lẽ ba chị không thể chấp nhận người được coi là người thừa kế của ông lại là người đồng tính.

Jimin cười khổ, chị có thể đoán trước được kết quả sẽ như thế nào.

Xe lái vào một khu dân cư cao cấp, Jimin đi theo sau mẹ mình, hai người một trước một sau về tới nhà.

"Chuyện gì vậy?" ông Yu ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy hai mẹ con lần lượt đi vào, ông ta nhớ ban nãy vợ mình nói đưa súp gà xong sẽ về, không quấy rầy con gái ôn thi cuối kỳ. Không hiểu vì lý do gì mà cả hai lại cũng nhau quay về.

"Anh tự hỏi con gái mình đi! Xem xem nó đã làm ra chuyện tốt đẹp gì!" Bà Yu tức giận nói.

Lúc này ông mới nhận ra rằng vợ mình đang đi khập khiễng, còn một nửa khuôn mặt của con gái lại bị sưng tấy.

"Sao lại thế này? Jimin?" Ông Yu hỏi với giọng bình tĩnh.

Nhưng giọng điệu thản nhiên này lại chẳng khác gì một con dao hai lưỡi.

Thấy dáng vẻ ông không tức giận tự uy, Jimin lấy hết can đảm thú nhận với ông Yu:"Con đang yêu." Bà Yu ở một bên hừ lạnh một tiếng.

"Không phải ba đã nói lúc còn đi học không được phép yêu đương sao? Con xem lời của ba như gió thoảng qua tai..."

"Đối tượng là một cô gái, con là người đồng tính." Jimin ngắt lời ông, nói nốt những lời còn lại ra.

Ông Yu sững sờ hai giây, sau khi phản ứng lại lập tức nổi giận, ông ta lập tức giơ chân đạp chị ngã xuống đất: "Đồ khốn nạn!"

Jimin ngã xuống đất, bụng truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng.

Chị cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, nhưng ông Yu vẫn không dừng lại, ông ta không ngừng đá vào người Jimin đang ngã trên mặt đất, đồng thời miệng không ngừng tức giận mắng: "Con mẹ nó ông đây cho mày tới trường học là để mày học thành người đồng tính?"

"Con mẹ nó, đúng là buồn nôn, mày biến kiến thức mười mấy năm đi học thành phân rồi à?"

"Con mẹ nó, dọa chết tao rồi."

Bà Yu bước tới, cố gắng giữ lấy ông Yu đang tức giận lại, dù sao thì chị vẫn là con gái ruột của bà, dù sao bà cũng chỉ muốn cho Jimin một bài học nhớ đời để sau này chị không làm những chuyện như vậy nữa.

Jimin cuộn người lại không kêu lấy một tiếng, chịu đựng sự tàn ác của ba mình, bên tai chị đã không còn nghe rõ đối phương đang nói gì, trước mắt dần trở nên tối đen.

Ông Yu bị vợ mình kéo đi, sau khi trút giận xong, ông ta vô cùng tức giận đi vào trong thư phòng, suốt quá trình không nói lời nào. Bà Yu vừa bước tới đã thấy Jimin bất tỉnh.

Ngày hôm sau, khi Jimin tỉnh lại, thấy mẹ ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe như đã khóc. "Mẹ..." Chị muốn ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhưng cơn đau trên người khiến chị cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa.

"Ba con nói, lập tức chia tay với cô gái kia, nếu con muốn yêu đương ông ấy sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông tử tế." Bà Yu thản nhiên nói, nhưng bà biết rõ tính cách của con gái mình, vì vậy nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Không chia tay thì lập tức dọn ra khỏi nhà, sau này con sẽ không nhận được một đồng tiền sinh hoạt phí nào, cũng đừng mong dựa vào quan hệ trong nhà."

Cuối cùng Jimin đã chọn điều kiện thứ hai, khi chị trở lại căn hộ, sắc mặt chị tái nhợt, nhìn thấy những vết thương trên mặt và cơ thể của Jimin, Chaewon áy náy đến mức không ngừng khóc.

Tuy nhiên, Jimin cảm thấy như mình đã thắng trận, chị nhẹ nhàng nắm tay Chaewon, bình tĩnh tuyên bố : "Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi." Chaewon nghe vậy thì nín khóc, lập tức mỉm cười: "Sao cậu lại ngu ngốc như vậy?"

"Vì cậu hoàn toàn xứng đáng." Chị nhìn Chaewon mỉm cười dịu dàng.

Rõ ràng, bản thân là người tán tỉnh Jimin trước, nhưng sau khi yêu nhau, chị mới là người quan tâm chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn. Thậm chí ngay cả khi xảy ra chuyện như vậy, Chaewon cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý chia tay với Jimin, nhưng cô ấy không ngờ rằng chờ tới khi Jimin quay về, trên người đầy vết thương nói với cô ấy, hai người sẽ mãi ở bên nhau.

Đôi mắt của Chaewon đỏ hoe, trái tim cô ấy đau đớn không thể nói nên lời, cúi xuống hôn Jimin.

Bá đạo cùng tiến quân thần tốc, đầu lưỡi chuyển động linh hoạt, không ngừng khuấy đảo bên trong.

Jimin chỉ có thể nhắm mắt lại, để Chaewon tùy ý phát tiết, chị nhẹ nhàng vòng tay qua eo Chaewon bằng một bàn tay không bị thương.

"Ưm..." Chị khẽ rên rỉ, âm thanh như vậy càng khiến Chaewon trở nên điên cuồng.

"Chaewon... Ưm..." Jimin ôm chặt lấy Chaewon, mặt đỏ bừng thở hổn hển. Chaewon hôn nhẹ lên trán chị: "Cám ơn cậu, Jimin."

Cảm ơn cậu vì đã lựa chọn tôi, cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi.

Kể từ đó, Jimin không liên lạc với người nhà nữa, chị và Chaewon cùng nhau làm việc bán thời gian để trang trải chi phí cuộc sống hàng ngày. Sau đó, vào mùa tốt nghiệp, căn nhà mà bà Yu thuê đã hết hạn, để trốn chạy, cả hai đến thành phố bên cạnh làm việc, đồng thời chuyển đến một căn nhà cho thuê nhỏ hơn.

Tuy nhỏ nhưng hai người bày trí rất ấm cúng.

Nhưng thế giới bên ngoài không đơn giản như trong trường học, Jimin làm một công việc tới hơn chín giờ tối, hai năm nay không có tiến triển gì. Công việc của Chaewon cũng vấp phải trắc trở, lúc này hai người mới thật sự nhận ra thế giới này tàn khốc cỡ nào.

Giữa hai người nổ ra vô số trận cãi vã, những bất bình tồn đọng trong công việc, những điều không vừa ý trong cuộc sống, thậm chí giữa hai người còn cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt.

Xưa yêu nhau thề thốt, nhường nhịn nhau, nay lại nói với đối phương những lời cay độc, gây sự với nhau, hận không thể trực tiếp đem axit hòa tan đối phương thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Giống như một cơn lốc gặp phải một ngọn núi lửa, cả hai dày vò lẫn nhau, cho đến khi cuối cùng Jimin lao thẳng vào đánh người đàn ông của Chaewon, sự dây dưa giữa hai người, khiến cả hai đều kiệt sức cũng đã kết thúc.

"Là tôi có lỗi với cậu, là tôi không cưỡng lại được cám dỗ." Đó là lời mà Chaewon đã nói vào ngày hôm đó.

Chị nên nói gì đây? Không sao cả? Không trách cậu?

Có vẻ như ngày hôm đó chị không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy được giải thoát, giống như khi đoán được ba sẽ không chấp nhận chuyện mình là người đồng tính, cũng giống như đoán được sẽ có một ngày nào đó chị với Chaewon sẽ chia tay.

Đúng như câu hát trong bài hát: "Khi yêu nhau đến một mức độ nào đó, họ sẽ tìm thấy một niềm an ủi khác".

Sau đó, khi Jimin trở nên nghèo túng quay về Seoul, ông Yu đã đảm nhận vị trí thị trưởng, ông ta không ngừng châm chọc cô con gái không ra hồn này, hai ba con lại xảy ra tranh chấp một lần nữa.

Kết quả cuối cùng trong cơn tức giận, Jimin không muốn để ba mình sắp xếp làm việc trong Chính phủ thành phố. Ông Yu bị Jimin chọc tức, tuyên bố sẽ không xen vào chuyện của chị nữa, coi như mình không có đứa con gái này.

Rốt cuộc, bà Yu vẫn cảm thấy có lỗi với con gái mình nên đã sắp xếp cho Jimin một vị trí nhỏ tại Yangsan.

Có lẽ vì muốn đối đầu với ba, muốn chứng minh bản thân không giống như những gì ba nói, một kẻ vô tích sự không học vấn không nghề nghiệp. Chị tự thân mình đảm nhận vị trí phó bí thư trong vòng chưa đầy một năm, bây giờ là thời gian trở thành chính thức, vì vậy Jimin đảm nhận xử lý chuyện đền bù và di dời của Yangsan, muốn hoàn thành tốt việc này để chuyển lên chính thức.

Nhưng trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Xảy ra chuyện mới tìm đến ông đây lau đít cho mày? Mau cút về nhà cho tao!"

Ông Yu nói xong liền cúp điện thoại.

Jimin nhanh chóng chạy xuống lầu, lái xe đến khu nhà mình, suốt dọc đường có rất nhiều người gửi tin nhắn cho chị để hỏi về chuyện này. Jimin cũng không có tâm trạng mà trả lời lại, chỉ tập trung lái xe, hơn một giờ sau đã tới.

Sau khi đỗ xe trong ga ra, chị đi thang máy lên lầu.

Nhìn thấy số nhà quen thuộc, Jimin nhập mật khẩu, sau đó âm thanh "cửa đã được mở" vang lên, chị bước vào ngôi nhà mà bản thân đã từng cố gắng hết sức để trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top