1.
Cánh cửa bật mở mà không hề báo trước. Một luồng gió lạnh rít qua khe cửa khẽ chạm lên gáy em, khiến da thịt nổi gai. Gã đàn ông đó, Park Jimin bước từng bước nhỏ vào trong, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn phòng khách. Bộ dạng của hắn lạ lắm... Không phải người đàn ông dịu dàng, lịch lãm mà em từng biết. Gã bước chậm rãi, từng bước một, như đang tận hưởng cảm giác săn mồi sau quãng thời gian dài nhẫn nại chờ đợi.
Đôi mắt gã lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa dịu dàng, vừa đáng sợ. Gã nhìn em, ngắm em, như kẻ vừa tìm lại được báu vật thất lạc từ kiếp nào.
– Ai cho anh vào đây?! – "em hét lên, giọng run rẩy"
– Ra...ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt anh! anh có biết anh đang xâm phạm nhà người khác không!
Bàn tay em vội vã quơ khắp nơi, cuối cùng cũng nắm được một con dao gọt hoa quả trên bàn bếp. Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu đôi mắt hoang mang, gần như tuyệt vọng của chính em.
Nhưng gã chỉ cười. Một nụ cười khiến xương sống em lạnh buốt.
– Em bé à – "gã trầm giọng, lười nhác bước thêm một bước "– Thứ nguy hiểm đó không hợp với bàn tay mềm mại của em đâu. Ngoan ngoãn một chút, lát nữa...em sẽ đỡ mệt hơn.
– Jimin...anh đừng ép tôi...– "em lùi lại, giọng nghẹn lại như bị bóp chặt"
– Shhh... đừng gọi tôi như thể tôi là người xa lạ vậy.–" gã thì thầm, ngón tay thon dài đưa lên môi, ra hiệu em im lặng."
– Em biết không, việc em cố tình trốn tránh tôi suốt thời gian qua...làm tôi rất khó chịu.
Giọng gã đều đều, nhưng đầy u uất. Giống như một bản nhạc cổ xưa bị ma mị, ngân vang từ vực sâu trí nhớ. Em không nhận ra người đang đứng trước mặt là ai nữa. Không phải Jimin mà em từng thầm thương. Không phải chàng trai mang theo mùi bánh ngọt và ánh mắt nồng ấm chiều hôm ấy.
Em là sinh viên năm nhất, rời khỏi quê hương tới một nơi khác học tập với những ảo tưởng đơn thuần về cuộc sống trưởng thành. Để kiếm thêm thu nhập, em làm thêm tại một tiệm bánh ngọt khá đáng yêu nằm khuất trong con phố yên tĩnh. Ngày đầu tiên, em gặp anh ta—Park Jimin.
Anh ta là khách quen. Mỗi chiều, gã thường xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng cùng với đôi mắt như biết cười. Gã chẳng nói nhiều, chỉ gọi một loại bánh duy nhất và thi thoảng mỉm cười—nụ cười khiến tim em như lỡ một nhịp.
Gã dường như biết chính xác giờ em làm việc. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi trở thành chất gây nghiện. Dần dần, sự xuất hiện của gã trở thành điều em mong đợi nhất trong ngày. Em bắt đầu chú ý đến cách gã nghiêng đầu khi nghe em nói, cách mắt gã sáng lên mỗi khi em vô tình cười. Mọi thứ... giống như một mối tình định mệnh.
Cho đến khi chị Inna, người chị làm cùng ca với em đặt tay lên vai em trong một buổi chiều nọ và hỏi nhỏ
"Amie... em có phải em đã phải lòng Park Jimin không?"
Em giật mình, đỏ mặt, lúng túng gật đầu. Chị ấy không cười, cũng chẳng tỏ vẻ đùa cợt. Trái lại, đôi mắt chị tối sầm lại. Chị kéo em vào góc phòng nghỉ, đóng cửa lại. Căn phòng đột nhiên như đặc quánh không khí.
"Chị khuyên em, phải dừng lại ngay lập tức. Gã không phải người như em tưởng đâu."
"Chị nói gì lạ vậy? Anh ấy lịch sự, tử tế vậy mà..."
"Không, Amie. Gã là một kẻ nguy hiểm"
Em đã không tin. Em muốn nghĩ chị Inna quá nhạy cảm, quá đa nghi. Nhưng dần dần, có những điều em không thể lý giải.
Sự xuất hiện của Jimin ngày càng trùng khớp với mọi bước chân em đi. Gã biết em đổi giờ làm, biết em chuyển chỗ ở, thậm chí nhưn lần xuất hiện tưởng chừng tình cờ ấy lại như thể đã được sắp đặt sẵn.
Vẻ mặt nghiêm trọng, đến mức lạnh lùng của chị Inna khiến mọi cảm xúc trong em như đông cứng lại. Từ yêu, từ si mê mù quáng, thứ tình cảm em từng nâng niu dành cho Jimin giờ dần chuyển hóa thành một thứ cảm giác... ghê sợ.
Em luôn là một người tránh xa rắc rối. Không thích ồn ào, càng không thích dính vào những thứ tình cảm mập mờ, nguy hiểm. Nhưng với Jimin... mọi nguyên tắc của em đều sụp đổ. Gã là người đầu tiên khiến trái tim em như loạn nhịp, run rẩy và đầy khát khao.
Vậy mà, qua lời kể của chị Inna, tấm màn mỏng manh em từng gọi là "niềm tin" dần rách toạc, để lộ một gã đàn ông không hề đơn giản như lớp vỏ bọc dịu dàng gã dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top