1.
Những ánh nắng nhảy nhót xuyên qua tấm rèm trắng tiến vào rọi sáng một góc phòng. Jeonghan nhíu mày nhấc mi mắt vẫn đang nặng trĩu của mình. Cậu thở dài bật người dậy, theo thói quen vô thức chạm vào chiếc di động vứt ở đầu giường
"Làm gì có chứ. Đã bao năm rồi làm sao còn có thể giữ liên lạc?"
Lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, Jeonghan xuống khỏi giường lết bước vào nhà vệ sinh. Cậu cười lạnh, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ đâu là một con quỷ chứ không phải người nữa chứ. Bọng mắt giờ sưng phồng, đỏ ửng lên. Nhưng mà cũng là đã quen rồi, đã quá quen rằng lần nào chạm vào điện thoại nước mắt cũng vô thức rơi, đã quá quen rằng mỗi đêm trước khi đi vào giấc ngủ đều nhớ đến người đấy mà cắn môi bật khóc, khóc đến mệt quá rồi ngủ thiếp đi. Hằng đêm đều bị nỗi nhớ về ai kia dằn vặt dày vò đến đau đớn, hằng đêm nước mắt chẳng thể ngừng rơi. Đến mỗi sáng lại tự nhủ rằng mình vẫn phải đi làm không thể mang cái khuôn mặt doạ người đi làm được mà cắn răng chườm đá lên mắt.
Cứ như thế, một vòng tròn quay quay rồi dần dần đi vào quỹ đạo chẳng thể nào bóp méo được nữa. Người ta nói không gì có thể địch lại được thời gian, rồi mọi thứ theo dòng chảy cũng dần dần phai mờ mà biến mất nhưng mà tại sao bao năm nay Yoon Jeonghan vẫn chẳng thể xoá nhoà được hình bóng của con người ấy ra khỏi trái tim mình? Dù cho có cố gắng đến bao nhiêu lần đi nữa thì kết quả vẫn vậy, không hề đổi thay.
...
Jeonghan mệt mỏi dựa đầu vào cửa kính của xe bus. Xem ra lại một ngày lại đi rồi, lại là một ngày nữa cậu mong mỏi người con trai ấy. Đường phố giờ đây thưa thớt dần đi, ai ai hình như cũng đang quây quần bên gia đình mình thưởng thức bữa cơm tối ấp ám. Jeonghan vội vàng vơ chiếc áo khoác nhảy xuống xe, hoà mình vào dòng người vắng lặng ngoài kia. Nhẹ nhàng rảo bước đến cuối con phố, điểm đến của cậu là quán cháo nhỏ nằm sâu trong góc phố. Jeonghan thở dài đẩy cửa bước vào. Ngày trước, có một người con trai bảo với anh là người đó thích ăn cháo lắm. Ở nước Mỹ xa xôi của người không có món này, và đây cũng là món ăn đưa người gặp Jeonghan. Người đó lại bảo, nếu trời gần vào thu rồi ăn một bát cháo là tuyệt nhất. Người đó cũng hứa rằng ngày đầu thu của mỗi năm sẽ đưa cậu đến quán cháo này để thưởng thức một bát cháo nóng hổi. Nhưng mà, lời hứa năm ấy đã theo gió mà bay mất. Người không ở đây, lời hứa còn đâu?
"Hong Jisoo, đồ bội bạc! Cuối cùng vẫn là tôi tự lết thân một mình đến đấy ăn cháo vào ngày đầu thu"
Chủ quán cháo là một người phụ nữ trung niên rất hiếu khách. Đó là một người phúc hậu luôn nở nụ cười chào đón cậu mỗi khi đẩy cửa bước vào, thậm chí còn có những lúc vắng khách bà ngồi xuống lắng nghe, tâm sự với cậu vài câu.
_A, Jeonghan đó hả? Ngồi xuống đi đợi ta một chút! - Bà không còn lạ gì cậu con trai này nữa. Cứ đầu thu là nhất định phải đến ăn một bát cháo. Dù là hè nóng nực cậu thỉnh thoảng vẫn đến, càng lạnh tần suất cậu đến càng nhiều.
_Dạ, vâng ạ!
Hong Jisoo chắc chẳng thế nào biết, mỗi lần nhận bát cháo bốc hơi nghi ngút từ bà chủ quán cậu đều cúi gắm mặt xuống. Một giọt, rồi hai giọt lệ rơi xuống. Cậu lại khóc, lại để thước phim về anh hiện hữu trong trí óc. Lại nhớ về người con trai luôn dịu dàng nhìn cậu mỉm cười, lại nhớ về người con trai trong lúc đợi cháo bưng ra ngồi nghe cậu nói nhảm đủ thứ trên trời dưới đất, lại nhớ người con trai ân cần lau thìa rồi đặt về phía cậu. Từng cử chỉ, hành động đến lời nói của con người họ Hong kia đều được Jeonghan khảm sâu nơi trái tim, hằn sâu trong tâm trí đến bây giờ dù có muốn gột bỏ cũng không thể nào. Nếu hỏi Jeonghan rằng bát cháo cậu đang ăn có ngon không? Câu trả lời tất nhiên là không. Cháo ở đây rất nổi tiếng vì hương vị của nó nhưng mà ăn một bát cháo chan chứa nước mắt cùng với trái tim không ngừng tổn thức nhớ về người đấy liệu có ngon không? Những thứ như vậy Yoon Jeonghan vẫn âm thầm chịu đựng suốt bốn trăm trời.
...
Jeonghan có một sở thích rất lạ lùng rằng mỗi khi sang thu, khi những cơn gió se se lạnh khẽ thổi về cậu sẽ gạt bỏ sự lười biếng của mình đi dạo loanh quanh thành phố Seoul phồn hoa này. Cậu từng nói với người ấy rằng rất muốn được cảm nhận khoảng khắc giao mùa giữa hạ và thu, cậu muốn những cơn gió đầu phả vào mặt mình và...trong khi đó cậu muốn nắm tay người cùng rảo bộ. Đã có rất nhiều lần Jisoo mắng cậu vì cái thói quen này. Lần nào y rằng đi về cậu cũng ốm nằm liệt giường chờ người con trai kia hầu hạ. Tuy là thế nhưng vẫn luôn chiều cậu, mỗi lần cậu đòi đi tản bộ Jisoo đều chuẩn bị cho cậu một chiếc khăn quàng và khuyến mại cho cậu một nụ cười toả nắng.
Nếu là về những năm trước thì tầm này Jeonghan đang tay trong tay với Jisoo rảo bước dọc những con đường trên Seoul. Đó cũng chỉ là một chữ "nếu" thôi nhỉ? Nhưng mà dù người có đi rồi Jeonghan vẫn giữ những thói quen như thế. Sau khi ăn cháo xong, cậu rảo bước nhẹ nhàng cảm nhận mùa thu đang tới qua những làn gió. Vẫn mua một suất gà và vài lon bia ngồi bên sông Hàn thưởng thức rồi mới trở về nhà.
Không chỉ ở những ngày đầu thu mà tất cả, tất cả những gì năm ấy Hong Jisoo cùng Yoon Jeonghan thực hiện đều được cậu gìn giữ trong bốn năm qua. Nghĩ lại cậu cũng thấy thật tức cười. Miệng thì cứ luôn bảo mình phải quên đi người ta thôi nhưng vẫn không thôi nhớ về người ấy, vẫn giữ những gì thuộc về người ấy trong căn hộ của mình, vẫn luôn tuân theo những việc mà mình đã cùng người ấy làm. Yoon Jeonghan ngày ngày bị ăn mòn bởi nỗi nhớ nhưng, bị dày xéo đủ đường vì trái tim không ngừng hiện ẩn bóng hình của người xưa. Mọi thứ xung quanh cậu có lẽ đã thay đổi nhiều nhưng thứ tình cảm sứt sẹo này vẫn vẹn nguyên như thuở người dứt áo bỏ cậu mà đi.
...
Ai cũng bảo rằng Jeonghan nên ra ngoài tìm hiểu, kết nối với mọi người và bắt đầu mối quan hệ với một cô gái chẳng hạn. Nhưng tất cả những lời để nghị ấy đều bị cậu từ chối bằng một nụ cười nhẹ và câu nói không có hứng thú. Người ở trong lòng vẫn còn tồn tại ngày ngày mài mòn cậu trong nỗi nhớ nhung vô vọng thì làm gì còn có tâm trạng đi tìm một mối tình mới?
Yoon Jeonghan đích thị là một tên lười, cực kì lười. Cậu còn lười đến mức không cả muốn nhấc mình dậy đi ăn. Cộng thêm cái bụng không muốn tiếp nhận cái gì cậu càng lười. Ngày trước có lẽ Jisoo sẽ dựng cậu dậy ca cho cậu một bài về tác hại của việc bỏ đói rồi nhẹ nhàng kéo cậu ra ngoài ấn xuống bàn đầy ắp những đĩa thức ăn nóng hổi. Jeonghan rất thích ăn spaghetti, Jisoo dành hơn hai ngày để học nấu. Hơn nữa, Jisoo còn cẩn thận lên cho cậu một chế độ ăn uống phù hợp. Cố gắng không nghỉ tới nữa, Jeonghan thở dài, vùi mặt vào trong chăn, tiện lấy lấy điện loại lướt một hồi.
"Nè Joshuji, hôm nay ở Hàn Quốc bắt đầu có gió thu rồi. Tớ mệt quá, tớ vừa đi bộ về đấy chả muốn nhấc người dậy nữa. Hình như tớ ý lại vào cậu quá nhiều rồi hay sao ý. Đến nỗi bốn năm cậu đi rồi mà tớ vẫn chưa quen được nếp sống mới, chán quá nhỉ? Tớ nhớ cậu, Joshuji"
Như một thói quen Jeonghan mấp máy mồm. Đã bao nhiêu lần rồi, đã bao nhiêu câu rồi cậu muốn gửi đến người ấy nhưng chẳng bao giờ đến đành phải một mình độc thoại trong cô đơn. Đêm dần xuống, nỗi nhớ về người lại tăng lên. Chưa bao giờ kể từ bốn năm người con trai ấy rời đi Jeonghan có một giấc ngủ mình yên. Nhiều khi cậu còn không dám ngủ, chỉ sợ rằng nếu nhắm mắt vào hình ảnh của người ấy lại như thác dữ đỗ về, chỉ sợ khi ngủ lại mơ thấy người chưa kịp chạm tới đã biến mất rồi bỏ mình lại. Đã biết bao nhiêu lần Jeonghan tự hỏi sao không thể dứt khoát buông bỏ đoạn tình cảm này. Dù cho có đẽo gọt đi một phần trái tim này thì tình cảm ấy vẫn như một chiếc rẽ bám tận sâu vào trong tim cậu. Rồi nó lại như một con sâu mỗi ngày từng chút từng chút một gặm nhấm, đục khoét những vết thương chưa lành, lại cắn thêm những vết sẹo đến thấu tâm can. Như vậy thà một lần cầm con dao đâm xuyên qua trái tim này rồi để nó chết luôn đi có phải tốt hơn không? Quả nhiên Hong Jisoo cũng thật biết cách dày vò Yoon Jeonghan.
...
Jeonghan cũng không dám chắc mình sẽ ngồi khóc đến bao lâu nếu chuông cửa không vang lên. Cậu nhanh chóng gạt những giọt nước mắt còn đọng trên mặt, đứng dậy mở cửa.
_Em đến rồi đây!
Jihoon là cậu em họ thân thiết của Jeonghan lên tiếng thông báo về sự xuất hiện của mình trước căn hộ của cậu rồi thản thiên đi vào. Vừa đi Jihoon vừa cằn nhằn:
_Anh thật sự không định dọn chỗ bừa bộn này à? Ơ, anh lại khóc sao?
_Kệ đi Jihoon - Jeonghan cười hờ hờ cố gạt đi ánh mắt của cậu em mình, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ hỏi - Mà đã muộn thế này rồi sao còn đến đây? Lại chí choé với Soonyoung à?
Jihoon lườm nguýt người anh họ đứng trước mặt mình một cái rồi đặt túi xuống bàn lấy vài lon bia ra cùng với hai suất gà rồi tự nhiên ngồi xuống bật lon bia ngửa cổ tu một hơi. Jeonghan thở dài nhìn thái độ của cậu em họ biết chắc nó sẽ không bảo mình ngồi xuống cùng nó đâu nên cũng tự thân cầm một lon bia bật ra uống.
_Nào nói xem, sao tự dưng lại mò đến đây vào giờ này?
_Không mò rồi để ông chết nhăn răng với cái bụng rỗng à. Em mua gà đấy, làm ơn ăn đi!
Lee Jihoon nhíu mày nói. Yoon Jeonghan mấy năm nay có khác gì cái xác chết chứ. Người thì ngày càng tiều tuỵ, gầy đi rõ rệt mà đêm nào cũng khóc khiến cho đôi mắt luôn có vài tia đỏ. Nếu không còn thở thì quả nhiên là xác chết mà.
_Rồi rồi, tôi ăn! - Jeonghan nhoài mình với một miếng gà nhét vào mồm - Sao nữa, có gì mà nhìn anh với ánh mắt như thế?
_Lại khóc sao? Lại nghĩ về anh Jisoo à?
Cậu nghe xong câu hỏi mà mặt bỗng chốc ỉu xìu, cúi người xuống cười lạnh. Bỏ qua ánh mắt dò xét của Jihoon, Jeonghan lại ngửa cổ uống thêm ngụm bia nữa.
_Anh giống một thằng khờ lắm nhỉ?
_Sao?
_Bốn năm rồi, anh vẫn không quên được người ấy dù chỉ là một chút.
Jeonghan nói rồi lại tiếp tục bật chai bia nữa nên uống tiếp.
_Uống vừa thôi! Không tốt cho sức khoẻ của anh đâu!
Jihoon giật lon bia từ tay Jeonghan rồi cố nhét miếng gà vào tay cậu.
_Jihoon này, theo em nghĩ thì cậu ấy còn tình cảm với anh không?
Một câu hỏi đột ngột. Một câu hỏi chứ biết bao đớn đau, bi thương. Lee Jihoon nghe xong chỉ thở dài, nhẹ nhàng đáp lại:
_Chuyện này có lẽ phải tự anh tìm ra đáp án thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top