Đi qua nhau
Ngày Jeonghan và tôi rời xa nhau là vào một ngày đông lạnh giá. Em bước đi một cách lạnh lùng, dù tôi biết hai hàng nước mắt em vẫn lăn dài và lòng em thì đang tan nát. Tôi đứng trân trân nơi đó, cứ thế nhìn bóng hình người yêu quý của tôi bước ra khỏi cuộc đời tôi. Trái tim tôi nhói lên nhiều hồi, nhưng con người hèn nhát này đâu đủ dũng khí để giữ em lại.
Từng cơn ho của em nhỏ dần rồi dứt hẳn, em yếu lắm, hơi lạnh một chút cũng có thể mắc cảm. Những lúc đó em yếu đuối lắm, chỉ biết nằm bên tôi ngủ say sưa mà bình yên. Em thậm chí còn không nhớ nổi tên loại thuốc cảm hay dùng. Mai này không có tôi em biết mua thuốc thế nào đây?
Em cắn môi mình chặt đến bật máu, những tiếng nấc của em như xé nát tâm can tôi, lòng em đã chết rồi. Tôi không khóc. Vì tôi biết người sai là mình. Thương em của tôi vô cùng. Bờ môi mà tôi luôn nâng niu trân quý, nay đã bật cả máu rồi. Em của tôi ơi, em có đau không?
Tôi thì đau lắm, nhìn em của tôi đi dưới trời tuyết trắng khi mà những tiếng ho chưa dứt, máu thì đã trực tuôn trào khỏi bờ môi nhỏ. Em đi là tình tôi đi, ngọt ngào dịu dàng của tôi gửi lại nơi em, đắng cay chua xót em cũng giữ cả, để lại nơi lòng tôi một khoảng không trống vắng. Tình ta tan rồi em hỡi.
Qua đi mùa đông buốt giá, mùa xuân ấm áp lại tràn về mang theo tia nắng ấm vương lên mi mắt em, hong khô hàng lệ lăn dài. Liệu lòng em còn vương vấn nơi tôi chăng? Em dạo chơi quanh những khóm hoa sớm đã nở rộ tuyệt đẹp, bỏ lại nơi tôi một vườn hoa khô xác xơ. Tim em giờ đã trao ai rồi? Tôi mong tình ta không còn vướng lại trong lòng em, để em có thể sống một đời an nhiên. Còn những mảnh tình tan, em gửi lại nơi tôi rồi.
Mùa hạ chói chang về tới nơi ban công nhà ta rồi em này, dường như tôi thấy lòng em lại tan vỡ kìa. Ông trời lấy đi của em mảnh tình mang hương gió xuân mất rồi. Em ơi, đừng đau đừng khóc, khóc rồi ai mua thuốc đau đầu cho em? Em ngủ đừng bật điều hòa lạnh quá, thuốc cảm tên là "paramond" *¹, nhưng đừng bao giờ mua nó em nhé.
Thu nhẹ nhàng đậu lên môi em một mùa hạnh phúc. Mùa thu rung động về bên anh bằng một mảnh tình chớp nhoáng. Anh bị người ta làm lay động, nhưng lòng còn em, nên người ta bỏ anh mà đi. Lòng em đang bận chăm chút bên ai? Anh còn thương em, nên mảnh tình xưa cũ vẫn mang đi ngủ ngày ngày.
Đông về bên ta quanh ngày tuyết trắng, thuốc đau đầu tên "headicine"*². Bên anh giờ đây vẫn chỉ là em, và tình tan từ lâu. Anh nhóm lò sưởi cùng một ngọn lửa hi vọng nhen nhóm. Lửa tắt mang theo những tàn tro làm cay mắt anh. Ngày tuyết phủ anh bằng những bông nhỏ nhoi lạnh buốt.
Tôi để em đi, em ngoảnh lại. Em để lại tình tôi đi, mang hồn tôi đi với. Dòng đời đưa em về đâu. Cho tôi đi theo với. Liệu khi gặp lại nhau giữa dòng đời bận bịu, ta có còn dừng lại mà trao nhau ánh mắt tiếc nuối. Ta đi qua rồi. Qua tình đau thương. Liệu nỗi sầu vấn vương còn trên mắt em không. Vầng trăng nơi đây nhìn em mà ngẩn ngơ. Bình yên nơi em liệu có về bên tôi. Và thế là tôi mất em giữa đời quá dài.
Cả một đời dài lắm em hỡi. Đời em an nhiên là đủ mãn nguyện. Đời tôi đau thương chỉ mình tôi thấu. Trời cao xanh thẳm vùi tôi vào nơi tình em tan hoang. Mây trôi kéo tôi rong chơi hững hờ, trắng xóa trong tim hóa xanh.
Yêu em bằng một đời đau thương.
---------
*¹ và *²: tên thuốc không có thật
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top