chương 6

Lúc Kim Daehun tỉnh lại, trời vừa mới tờ mờ sáng.

Hắn híp mắt lại một hồi, chống tay lên giường muốn ngồi dậy, đầu hắn giống như bị một cây côn gỗ đập mạnh lên vậy, đau đến nhe răng trợn mắt.

Kim Daehun nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mình đang nằm ở trong phòng của khách sạn, hắn để trần nửa người trên, phía dưới chỉ mặc duy nhất một cái quần lót, trên người không có cảm giác dính nhớp khó chịu sau khi say rượu, hẳn là đã có người giúp hắn lau qua.

Buồng tắm truyền đến tiếng vang của đồ vật bị rơi xuống, Kim Daehun khó khăn nở nụ cười: "Bảo bối, em đang làm gì đấy? Đầu anh đau quá... Con mẹ nó KTV kia chắc chắn là bán rượu giả."

Kim Daehun tùy tiện vò tóc một cái, mới vừa vén chăn lên, liền nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng bước chân.

"Anh tỉnh rồi sao? Có khó chịu ở đâu không, để em đi rót cho anh một cốc nước?"

Kim Daehun ngừng động tác lại, ngơ ngác quay đầu: "Tại sao lại là cậu?"

Trong tay Minjoon đang cầm một cốc nước vừa mới được rửa sạch: "Nếu không thì là ai chứ?"

"Bảo bối... Chenle đâu?"

"Anh ta đi từ tối qua rồi." Minjoon nở nụ cười, "Em rót nước trước đã, anh mau dậy đi, chiều nay còn có tiết."

Kim Daehun ngồi cong chân lên, dập trán lên đầu gối đến nửa ngày, mới mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua.

Sau khi trở lại từ WC, Chenle đã không còn ở phòng KTV nữa, hắn năn nỉ thế nào cũng đều không chịu quay về.

Mà quan trọng là...

Kim Daehun không nhịn được liếc về phía buồng tắm một cái, giơ tay lên tàn nhẫn xoa mặt mình hai lần.

Má, hình như hắn và Minjoon đã hôn môi.

Rượu giả hại người.

Trong mắt của Kim Daehun, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, hắn bứt rứt một hồi rồi cũng quên. Điện thoại sạc được nửa ngày rốt cuộc cũng sáng lên, hắn nhanh chóng cầm lên xem.

Vừa mở Wechat ra, hắn liền không nhịn cười được —— tối hôm qua hắn gửi cho Chenle tổng cộng ba mươi cái ghi âm, ngắn thì hai, ba giây, dài thì tới tận bốn, năm chục giây.

Chắc chắn Chenle bị hắn làm phiền đến chết rồi.

Kim Daehun bắt chéo chân gõ chữ.

[Kim Daehun: Hahaha, bảo bối, có phải em bị tin nhắn của anh làm phiền đến không ngủ được không?]

[Kim Daehun: Tại sao tối qua không đưa anh về khách sạn? (Ôm cái bụng khóc thút thít)]

[Kim Daehun: Em thật vô tình, anh gửi nhiều tin nhắn như vậy, em cũng không trả lời anh lấy một cái.]

Minjoon bưng ly nước đến, Kim Daehun cầm lấy uống một ngụm: "Cảm ơn, chân cậu thế nào rồi? Hôm qua khiêng tôi về không làm chân cậu bị thương chứ?"

"Không có chuyện gì, gần như khỏi hẳn rồi." Minjoon cười rộ lên, trên má còn có hai cái lúm đồng tiền.

Sau khi Kim Daehun đánh răng rửa mặt xong liền nhìn điện thoại di động, vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào, hắn không nhịn được nhíu mày.

Vào lúc Kim Daehun mở cửa phòng tắm đi ra, Minjoon đã đứng bên cạnh, ở trước gương chải chải tóc mái.

Kim Daehun: "Đêm qua cậu không đi à? Ngủ..."

Câu nói kế tiếp bị hắn mạnh mẽ nuốt trở vào, bởi vì Minjoon đột nhiên tiến tới, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Kim Daehun vội vã lùi về sau vài bước: "Cậu định làm gì?"

Minjoon suy nghĩ một chút: "Hôn chào buổi sáng?"

Kim Daehun hơi mở to mắt, biểu tình từ trố mắt chuyển thành khiếp sợ, đến nửa ngày mới nói: "Minjoon, cậu vẫn còn say phải không?"

Chuông điện thoại trong phòng vang lên gần hai mươi giây, người nằm trong chăn mới có động tĩnh.

Chenle mở mắt ra, mất chừng mấy giây để tỉnh ngủ hoàn toàn.

Hai giây trước khi cuộc gọi đến bị từ chối, cậu nhấc máy, vì buồn ngủ nên chỉ có thể phát ra một tiếng ngắn ngủi: "Ừm."

"Bảo bối, là anh... Em còn đang ngủ? À, hôm nay em không có lớp đúng không?" Âm thanh của Kim Daehun nghe rất có tinh thần, "Buổi chiều anh mới có tiết, em muốn ăn món gì? Anh mang đến phòng cho em."

Chenle nói: "Không cần."

"Muốn ăn cái gì anh mang qua?" Kim Daehun ngước nhìn mấy cửa hàng xung quanh, "Em đã xem tin nhắn của anh chưa? Sao không trả lời anh hửm? Tối hôm qua cũng không trở lại, em thật là nhẫn tâm, không đau lòng cho bạn trai em chút nào hết..."

"Kim Daehun." Chenle đánh gãy hắn.

"Hả?"

Chenle dừng lại hai giây mới nói: "Mua cho em một phần hoành thánh, cảm ơn."

"Cám ơn cái gì?" Kim Daehun bật cười, "Mua đồ cho em chứ có làm gì to tát đâu mà ..."

Chenle trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu xoa xoa mặt, không nhịn được nhớ lại giấc mơ tối qua.

Là một giấc mơ vô cùng khó hiểu. Trong mơ, cậu và Kim Daehun đang leo núi, bỗng dưng gặp phải núi lở, cậu lập tức trốn vào trong một cái động, nhưng vừa quay đầu lại, Kim Daehun đã biến thành Park Jisung.

Trong mơ Jisung cũng lạnh lùng như ngoài hiện thực, nói với cậu không cần sợ, sau đó bọn họ ngồi cùng nhau đến lúc bình minh.

Có lẽ anh còn nói điều gì khác nữa, nhưng cậu không nhớ ra.

Lúc Chenle đang rửa mặt, phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu mới vừa mở cửa ra, Kim Daehun đã giơ cái túi nhựa trong tay lên: "Hoành thánh tôm tươi, vị cay thêm dầu vừng, có hài lòng không?"

Động tác lau mặt của Chenle ngừng lại, quay người lại bệ rửa mặt: "Vào trong ngồi đi, em giặt khăn mặt xong sẽ ra ngay."

Sau khi dọn dẹp xong, Kim Daehun kéo một chiếc ghế tựa của bạn cùng phòng với Chenle, ngồi xuống bên cạnh Chenle, đỡ cằm nhìn cậu ăn sáng.

Kim Daehun rất thích nhìn Chenle ăn cơm, gia giáo của cậu vô cùng tốt, ngay cả khi chơi bóng đến tối muộn, bụng đã đói lã, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, vẫn sạch sẽ tao nhã mà thưởng thức đồ ăn, nhìn rất thoải mái.

Cho nên khi Chenle thả cái muỗng xuống, đưa ra lời chia tay, Kim Daehun còn cười híp mắt "Ừ" một tiếng.

Mấy giây sau, nụ cười trên mặt của Kim Daehun liền cứng đờ, không tin được hỏi lại: "Sao cơ?"

"Em nói." Chenle lập tức lặp lại, "Chúng ta chia tay đi."

"Tại sao?" Kim Daehun đã hoàn toàn không còn cười được nữa, hắn dần dần thẳng tắp sống lưng, có chút bối rối, "Bảo bối, em đùa sao?"

Chenle nói: "Em sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn."

Hầu kết Kim Daehun lăn lăn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tại sao? Anh làm sai điều gì? Anh khiến em mất hứng à... Bởi vì tối qua anh không nghe lời em, uống quá nhiều? Hay là anh nhắn tin nhiều quá nên em..."

Kim Daehun đưa mắt nhìn lên bàn: "Hay là hoành thánh của tiệm này ăn không ngon?"

Chenle nghi ngờ mà nhíu mày lại: "Em sẽ không bởi vì những chuyện này mà tức giận."

"Anh biết, anh biết." Kim Daehun liếm môi một cái, "Cho nên anh không tìm được lý do khiến em tức giận..."

"Em nhìn thấy."

"Sao cơ?"

"Em nhìn thấy." Chenle im lặng một chốc: "Anh và  Minjoon, trước cửa nhà vệ sinh."

Kim Daehun vừa định hỏi trước cửa nhà vệ sinh thì làm sao, đột nhiên như bị sấm sét đánh trúng, không cách nào nhúc nhích được.

Chenle dọn dẹp hộp hoành thánh, tiếp tục nói: "Trong ba năm bên nhau, anh đã tặng cho em một chiếc đồng hồ, mấy cái cặp, còn có bảy đôi giày chơi bóng... Em đều nhớ kỹ, chờ mấy ngày nữa em sẽ về nhà kiểm lại, sau đó chuyển khoản lại cho anh. À, còn có phần hoành thánh này, bao nhiêu tiền? Bây giờ em chuyển lại cho anh luôn."

Mãi đến tận khi Chenle mở app chuyển khoản ra, Kim Daehun mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Hắn theo bản năng giơ tay, nắm chặt lấy đôi tay của Chenle.

"Không phải..." Kim Daehun cố gắng sắp xếp lại câu từ, nói năng lộn xộn, "Không phải như em thấy đâu, bảo bối, em nghe anh nói... Em nói tối hôm qua, tối hôm qua, em cũng ở đấy... Do anh uống quá nhiều, đầu có hơi choáng..."

"Cho nên anh mới hôn môi với người khác." Chenle giúp hắn nói hết câu.

"Phải... Không, không phải." Kim Daehun liền vội vàng nói, "Là cậu ta chủ động hôn anh, không có liên quan gì đến anh cả, anh với cậu ta không có gì hết..."

Chenle nói: "Em có hỏi Kangso, tối hôm qua sau khi anh quay về chỗ ngồi được một lúc, còn tiếp tục chơi xúc xắc với bọn họ."

Kim Daehun miễn cưỡng bị đánh gãy, chỉ có thể luống cuống mà nhìn cậu.

"Anh bị chuốc say đến ăn nói linh tinh mượn rượu làm càn, là chuyện của sau đó." Chenle bình tĩnh thuật lại, "Cho nên vào lúc anh và Minjoon hôn nhau, cũng không tới độ say như chết, anh hoàn toàn có sức để đẩy cậu ta ra."

Kim Daehun muốn điên rồi: "Chuyện đó thật sự là ngoài ý muốn, anh không nghĩ cậu ta sẽ hôn anh, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc rồi!"

Chenle mím môi: "Trên trang cá nhân của Minjoon đều là hình của anh."

"Đó là cậu ta tưởng bở, anh căn bản không có chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta!"

Nghe thấy hai chữ tỏ tình, Chenle hạ mắt xuống.

Cho nên ngay sau khi nhận được lời tỏ tình của Minjoon, Kim Daehun không những không kéo dài khoảng cách với đối phương, mà còn mời cậu ta tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, ở cùng một chỗ với nhau.

Không biết có phải là do tối qua đã bị kích động quá lớn rồi hay không, mà bây giờ cậu lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

"Kim Daehun." Chenle buông tiếng thở dài, "Kim Daehun, chia tay đi."

Hai mắt Kim Daehun liền đỏ lên.

Hắn cắn răng, im lặng một hồi lâu, mới nói: "Không được, Chenle."

"Em không thể vì chút chuyện nhỏ này mà chia tay với anh." Kim Daehun lẩm bẩm, "Anh vì em mới trở thành cong, là em khiến anh yêu thích con trai, em không thể cứ như vậy mà chia tay với anh được."

Sống lưng của Chenle cứng đờ.

"Vì em, vì muốn học chung một trường Đại học với em, anh mới liều mạng học tập, anh từ chối nhiều nữ sinh như vậy, còn vì em mà đứt một ngón tay."

Trong đầu Chenle hiện lên cảnh tượng bàn tay đầy máu tươi của Kim Daehun khi đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Lúc sau Kim Daehun nói gì nữa, Chenle cũng đều không nghe rõ, cậu phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thoát khỏi cảnh tượng máu me đầm đìa kia.

"Chenle... Anh thật sự rất thích em." Kim Daehun nói: "Anh biết, tối hôm qua là anh sai, là anh uống say, em đừng tính toán với anh... Anh sẽ không như vậy nữa, trở về anh chắc chắn sẽ chặn Minjoon, sau đó sẽ không uống rượu nữa, em tha thứ cho anh, có được không?"

Chenle không nói một lời nhìn hắn.

Vào lúc Kim Daehun cho rằng cậu đã mềm lòng, Chenle bỗng dưng thu hồi lại ánh mắt, đứng dậy buộc chặt túi nhựa trước mặt hắn.

"Khi đó anh đánh đuổi người kia giùm em, em thật sự rất cảm kích." Chenle  từng câu từng chữ, chậm rãi nói, "Em trả lại anh gấp năm lần tiền thuốc, được không?"

"Hoặc là sau này anh có việc gì cần giúp đỡ, có thể tìm em, nếu em giúp được em nhất định sẽ giúp, tìm em vay tiền cũng được." Giọng điệu nói chuyện của Chenle rất ôn hòa, "Chúng ta chia tay đi, Kim Daehun."

Kim Daehun mua một túi rượu về phòng.

Đến lúc hắn bật nắp chai thứ ba, bạn cùng phòng mới cho hắn một cái liếc mắt.

Jisung đóng lại giao diện game, đứng dậy đặt quà sinh nhật của Kim Daehun lên bàn, lạnh nhạt nói: "Sinh nhật vui vẻ, tặng cho cậu."

"Cảm ơn." Kim Daehun buồn bực đáp lại, quét mắt nhìn hộp quà, là một loại tai nghe vừa mới phát hành, giá không rẻ.

Hắn có hơi bất ngờ, dù sao quan hệ của hắn cùng Jisung cũng không tính là tốt, không nghĩ tới người này lại tặng cho hắn một món quà đắt như vậy.

Kim Daehun uống một ngụm rượu, đưa tay lau lau khóe miệng, đột nhiên hỏi: "Nghe Kangso nói, tối qua cậu cùng Chenle đi ra ngoài? Em ấy... Tâm trạng rất kém sao? Có nói gì với cậu hay không?"

Jisung dừng bước: "Tại sao lại hỏi vậy?"

Kim Daehun cảm thấy đầu của mình đã không còn tỉnh táo, Jisung và Chenle gần như là hai người xa lạ, với tính cách của Chenle, không thể nói chuyện gì với anh được.

"Thôi, không có chuyện gì." Kim Daehun dựa vào phía sau một chút, thở dài.

Jisung: "Làm sao vậy?"

Kim Daehun không phát hiện ra điều bất thường trong câu quan tâm này của bạn cùng phòng.

"Chenle cãi nhau với tôi." Kim Daehun nhăn mặt, "Lại còn đề cập tới chuyện chia tay nữa... Đệt! Đều là do Minjoon !"

Jisung khẽ nhướng mày, một lúc lâu sau mới tiếp lời: "Không sao, sau này sẽ tìm được người tốt hơn."

"Không có người nào nữa hết." Kim Daehun buồn bực đáp, "Chờ Chenle nguôi giận, tôi lại đến nhận sai với em ấy."

Jisung không nói gì, anh trở lại trước bàn máy tính, mở ra tin nhắn Wechat vừa nhận được.

[Jang Seojun: Ba ba, không chơi nữa thật à? Được rồi, vậy để lần sau chơi tiếp vậy.]

[Jang Seojun: Không! Lần sau lên game thì gọi con! Gọi một cái là lên! Baba!]

[Jisung: Vào đi, chưa out.]

[Jang Seojun: ???]

[Jang Seojun: Không phải nói không chơi nữa sao? Con lập tức lên.]

[Jisung: Đang vui, kéo thêm hai người nữa đi.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top