Ăn cay




Tân sinh viên đọc bài phát biểu ít nhiều gì cũng nhàm chán, nếu là lúc trước Chung Thần Lạc nghe được một phút liền bắt đầu ngáp. Hiện tại đã qua ba phút, hắn vẫn tỉnh như sáo.

Đương nhiên Chung Thần Lạc ý thức được điều này, không hiểu sao có chút khó chịu. Hắn thu lại ánh mắt, bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại. Hắn có thể khống chế bản thân mình không nhìn đến, lại không có cách nào bịt miệng hai tên cẩu cùng phòng.

Lưu Dương Dương: "Nhan sắc của Phác Chí Thành đúng là làm cho người ta xao xuyến thật, cậu nhìn khuôn mặt kia đi, vòng eo kia, đôi chân kia......Cậu nhìn ánh mắt của học muội nhìn cậu ta đi, có khác gì lúc nhìn thấy tiền đâu. Không biết hiện tại cậu ấy có bạn gái chưa."

Chung Thần Lạc dừng ngón tay.

Phác Chí Thành không có bạn gái, nhưng có một người chồng, hỏi cậu có sợ không.

Hoàng Nhân Tuấn: "Cậu là con trai mà nhìn eo hay chân người ta để làm gì, cẩn thận không tôi nói với bạn gái cậu."

Lưu Dương Dương lắc lắc ngón trỏ, "Cậu thì hiểu cái quái gì, cái này tôi gọi là đôi mắt có khả năng phát hiện cái đẹp——Lạc Lạc cậu đi đâu vậy?"

"Đi đến nơi hai cậu không thể lại gần. Chỗ ngồi ở đây quá chật."

Hoàng Nhân Tuấn và Lưu Dương Dương cùng nhìn nhau.

"Lão Lưu mắt cậu bị mù đúng không, vì sao nhất định phải khen Phác Chí Thành ở trước mặt Thần Lạc vậy......"

Lưu Dương Dương vẻ mặt vô tội: "Tôi đây thuận miệng nói thôi. Nhưng mặc kệ Phác Chí Thành tốt ra sao, tình yêu của tôi đối với Lạc Lạc một chút cũng không giảm!"

Chung Thần Lạc nhất thời đã quên bản thân mình là lén vào, quang minh chính đại từ hàng phía sau mà đi ra, cũng may những người khác đều ngồi đưa lưng về phía hắn, cũng không có ai phát hiện ra hắn.

Trừ Phác Chí Thành trên bục phát biểu.

Âm thanh của Phác Chí Thành có hơi dừng một chút không dễ phát hiện ra.

Tân sinh viên kết thúc bài diễn văn, Phác Chí Thành hơi khom lưng trước mọi người, đi xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay.

Chung Thần Lạc đang chuẩn bị chuyên tâm thưởng thức bài diễn văn của học bá nhỏ nhà bọn họ, đang muốn cất điện thoại, liền nhận được WeChat từ Phác Chí Thành.

.R: Học trưởng tới xem tôi sao?

Thần Lạc Lạc Lạc:【 không phải, mau cút đi, hỏi lại lần nữa ông đây đánh chết cậu.jpg】

.R: Anh đứng đó đừng cử động.

Thần Lạc Lạc Lạc:【Bố cậu mờ mịt.jpg】

.R: Tôi cút.

Chung Thần Lạc:???

Trên sân khấu, Tiền Côn đọc diễn thuyết ở phía sau bục phát biểu, bắt đầu lần diễn thuyết đầu tiên trong đời của cậu.

Chung Thần Lạc giơ điện thoại lên, nghĩ rằng sẽ chụp lại vài tấm làm kỉ niệm, bỗng nhiên nghe được có người nói nhỏ vào tai hắn: "Học trưởng."

Chung Thần Lạc giật mình một cái, điện thoại thiếu chút nữa là rớt, quay đầu thấy Phác Chí Thành, thấp giọng mắng: "Mẹ nó cậu ở đâu ra vậy, dọa ông đây nhảy dựng."

"Tôi từ bên ngoài vòng qua đây."

Không gian chỉ còn một chút, hai đại nam thần tụm lại một chỗ, mùi hương trên người Phác Chí Thành Chung Thần Lạc đều ngửi được.

Là mùi nước giặt quần áo, nhàn nhạt, tươi mát, hình như là mùi hoa nhài, có chút dễ ngửi.

Chung Thần Lạc dùng khuỷu tay đẩy đẩy Phác Chí Thành, "Trên trái đất chỉ thừa mỗi chỗ này thôi à? Cách xa bố ra một chút."

"Nhưng mà học trưởng," Phác Chí Thành chỉ chỉ camera treo ở giữa không trung, "Ở chỗ khác sẽ bị chụp lại."

"Vậy cậu mau cút về chỗ của mình đi."

Phác Chí Thành cúi đầu nhìn vành tai Chung Thần Lạc, thái độ tự nhiên, "Chỗ của tôi là ở hàng đầu, bây giờ mà quay về sẽ thu hút nhiều ánh mắt."

Chung Thần Lạc cạn lời rồi, "Cậu đến đây làm gì."

Phác Chí Thành đổ lỗi : "Không phải học trưởng bảo tôi cút đến đây sao?"

"Tôi mẹ nó khi nào......"

Chung Thần Lạc vô tình lớn tiếng, một loạt sinh viên nghe thấy động tĩnh ở hàng cuối liền quay đầu nhìn xung quanh. Trong lòng Chung Thần Lạc "Đm" một tiếng, giữ chặt tay Phác Chí Thành đem đối phương túm xuống dưới.

Tiền Côn vẫn tiếp tục phát biểu, cậu đọc từng chữ rõ ràng, tốc độ vừa vặn, hoàn toàn không nghe ra cậu đang lo lắng.

Hai người ngồi xổm mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, tay Chung Thần Lạc vẫn còn đang nắm cổ tay Phác Chí Thành.

Chung Thần Lạc không ngăn được oán giận: "Chuyện gì đây, tôi chỉ muốn nhìn bạn cùng phòng đọc bài phát biểu, nhịp tim hiện tại là 180, giống như hồi trốn học ở cấp 3 vậy. Đúng là trường học rác rưởi, sớm muộn gì cũng đóng cửa."

"Ừm...... Có điều học trưởng," Phác Chí Thành chậm rì rì nói, "Anh có thể buông tay tôi ra trước được không?"

Vẫn nắm không buông, sẽ xảy ra chuyện.

Chung Thần Lạc buông tay ra, chua ngoa một câu: "Ồn ào như con gái."

Bài phát biểu của Tiền Côn kết thúc, cùng mấy người bạn cùng phòng tụ lại ở cửa hội trường.

Lưu Dương Dương tâng bốc một hồi, khen Tiền Côn đến mức choáng váng, thiếu chút nữa không tìm được đường về phòng. Ngay cả Hoàng Nhân Tuấn có quan hệ bình thường với Tiền Côn cũng không tiếc lời khích lệ: "Được đó em trai, cánh của cậu đủ mạnh mẽ rồi, có thể trực tiếp debut."

Tiền Côn hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng, "Tôi mời các cậu đi ăn khuya nhé?" Cậu nhìn đến Phác Chí Thành bên cạnh Chung Thần Lạc, thuận lời một câu mời luôn Phác Chí Thành.

Mấy người bọn họ đi vào một tiệm đồ nướng bên ngoài trường, gọi hơn hai trăm xiên nướng BBQ cùng mấy chai bia.

Ông chủ hỏi bọn họ muốn ăn hơi cay, cay vừa, hay là siêu cay, Hoàng Nhân Tuấn nói: "Thần Lạc không thể ăn cay."

Phác Chí Thành: "Vậy không cay."

Lưu Dương Dương: "Xiên nướng không cay làm mất đi linh hồn món ăn rồi, Lạc Lạc cậu có thể cố chút được không?"

Chung Thần Lạc nghĩ hơi cay cũng không có quá cay, gật đầu: "Có thể."

Hoàng Nhân Tuấn xé mở chén đũa dùng một lần, trêu ghẹo nói: "Này, Thần Lạc, cậu có muốn dùng nước sôi rửa qua một lần không?"

Chung Thần Lạc trừng hắn một cái, "Cậu bán bảo hiểm sao, sao lại nói nhiều như vậy."

Xiên nướng được đem lên, Lưu Dương Dương nếm thử một miếng liền thốt lên một chút vị cay cũng không thấy. Chung Thần Lạc yên tâm, cầm lấy một xiên lòng vịt nếm thử.

"......"

Lưu Dương Dương chờ mong mà nhìn hắn: "Căn bản là không cay đúng không?"

Chung Thần Lạc bình tĩnh mà buông xiên lòng vịt, nhấc tay ý bảo ông chủ: "Phiền chú cho hai chén nước sôi để nguội."

Kế tiếp, Chung Thần Lạc mỗi lần ăn một xiên thịt nướng đều phải uống hơn hai chén nước sôi để nguội, nhưng cho dù là thế này, hắn vẫn cay đến mức mồ hôi đầy đầu, môi ửng đỏ.

Tiền Côn hỏi: "Anh Chung cậu ăn như vậy, thật sự có mùi vị sao? Hay tôi kêu một ít xiên không cay cho cậu nhé."

Chung Thần Lạc tỏ vẻ: "Các cậu không cần phải để ý đến tôi, tôi một chút cũng không cảm thấy cay...... Còn có bia sao? Rót cho bố đầy chút."

Phác Chí Thành ngồi đối diện hắn, chỉ cảm thấy học trưởng như vầy vừa đáng yêu lại đáng thương. Cậu rót đầy bia cho Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc liền cầm ly đưa lên miệng, bởi vì uống quá nhanh, bia từ khóe miệng hắn tràn ra, một đường chảy đến yết hầu.

Phác Chí Thành đưa khăn giấy cho hắn, nói: "Học trưởng đúng là một chút cay cũng không thể ăn."

Hoàng Nhân Tuấn: "Người Quảng Đông bọn họ đều như vậy."

Chung Thần Lạc nhận lấy khăn giấy lau lau miệng, "Cậu mẹ nó đừng có mà vơ đũa, tôi không có đại diện cho toàn bộ người Quảng Đông."

Phác Chí Thành khuyên hắn: "Hay học trưởng ăn cái khác đi."

Chung Thần Lạc không kiên nhẫn nói: "Đã nói là không cần."

Gia cảnh Tiền Côn bình thường, mời bọn họ ăn một bữa cơm đến hơn vài trăm, không cần thiết chi thêm tiền chỉ vì khẩu vị cá nhân của hắn.

Phác Chí Thành nhìn đôi môi đỏ ửng của Chung Thần Lạc, không nói thêm gì.

Ăn xong, Phác Chí Thành mời mọi người đi uống trà sữa, Chung Thần Lạc chọn trà đào, tới tay lại là trà bưởi mật ong.

Chung Thần Lạc:???

Phác Chí Thành: "Hình như tôi nhớ nhầm rồi, học trưởng uống tạm được không?"

Chung Thần Lạc: "...... Cũng được."

Rất nhanh đã đến trung thu, sớm muộn gì thời tiết cũng có chút lạnh. Gió thổi đến, nhiệt độ trên mặt Chung Thần Lạc giảm đi không ít, hắn cắn ống hút, đi cùng bạn bè, thoã mãn mà đi ở vườn trường.

Khi đi ngang qua thư viện, bọn họ gặp được Đường Đường vừa mới tự học xong. Đường Đường thoải mái hào phóng chào hỏi Chung Thần Lạc, dường như không còn là người lúc trước.

Hoàng Nhân Tuấn nhớ tới trận cá cược, hỏi: "Thần Lạc, Đường Đường không tỏ tình với cậu sao?"

Lưu Dương Dương cướp lời: "Tỏ tình rồi, Lạc Lạc mười phần cảm động, sau đó từ chối cô ấy."

Lưu Dương Dương "Nằm vùng" trong nhóm nữ sinh, cậu ta biết mấy chuyện này Chung Thần Lạc cũng không cảm thấy kì quái.

"Lạc Lạc cậu đừng cảm thấy áy náy, tôi nghe nói Đường Đường đã cho qua rồi, đang làm quen cùng một học trưởng khác."

Phác Chí Thành cười cười, "Cô ấy vậy mà nhanh thật."

"Không lẽ còn ngốc nghếch chờ Chung Thần Lạc quay đầu lại sao?" Lưu Dương Dương nói, "Đã là năm 9012 rồi, ai mà đi làm chó liếm nữa."

Liếm cẩu(chó liếm) "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Huấn luyện quân sự kết thúc, lại đến lúc các câu lạc bộ chiêu sinh.

Chung Thần Lạc lười, vào năm nhất đã đăng kí vào câu lạc bộ game, hoạt động chính của câu lạc bộ là đến tiệm net để chơi game. Hắn đi vài lần, cảm thấy không có hứng thú, sau đó không tham gia vào hoạt động của câu lạc bộ nữa, muốn tìm người cùng chơi game chỉ cần vào Wechat rống một tiếng là được.

Hoàng Nhân Tuấn rất hứng thú đối với việc chiêu sinh của câu lạc bộ, nói đúng hơn, là cậu ta hứng thú với mấy tiểu tỷ tỷ cosplay trong câu lạc bộ manga anime. Chung Thần Lạc bị cậu ta nài ép lôi kéo đến quảng trường sinh viên, trên quảng trường quầy hàng của các câu lạc bộ được trưng bày chỉnh tề, người lúc này còn nhiều hơn lúc ở nhà ăn khi huấn luyện quân sự vừa kết thúc. Phía trước một câu lạc bộ nhỏ, một tân sinh viên bị mấy học tỷ vây quanh; ở phía trước các câu lạc bộ nổi tiếng, tân sinh viên còn phải xếp hàng nhận bảng mẫu để thi viết.

Hoàng Nhân Tuấn đi xem tiểu tỷ tỷ, Chung Thần Lạc bị mấy người bạn trong câu lạc bộ game gọi lại nói chuyện phiếm.

Người bạn trong câu lạc bộ đột nhiên chuyển đề tài: " Này Chung Thần Lạc, cái người đó là Phác Chí Thành cùng khoa với cậu sao?"

Chung Thần Lạc nhìn theo tầm mắt của người bạn đó, liền thấy Phác Chí Thành bị mấy học tỷ mặc Hán phục vây quanh, mặt mày có chút áp lực không kiên nhẫn.

Chung Thần Lạc hừ nhẹ một tiếng: "Đồ ngốc."

Bị nhốt ở đó cũng không biết tìm cớ để chạy.

"Không biết cậu ta có chơi game không," người bạn nói, "Nếu cậu ta có thể vào đây thì tốt rồi, chắc chắn sẽ hấp dẫn một nhóm nữ sinh, giống như cậu vào năm trước."

Chung Thần Lạc nói: "Tôi đi hỏi cậu ta một chút."

Chung Thần Lạc kêu một tiếng: "Phác Chí Thành."

Phác Chí Thành nghe tiếng liền thấy Chung Thần Lạc, sự buồn bực trong lòng cũng tan thành mây khói. "Xin lỗi học tỷ, có người kêu tôi."

"Trước mắt chúng ta thêm Wechat nha, còn chuyện ở câu lạc bộ tôi sẽ nói với cậu trên Wechat sau."

Chung Thần Lạc thúc giục nói: "Cậu điếc à? Còn đứng ngốc ở đó làm gì."

Phác Chí Thành cười cười, "Tôi phải đi rồi, nếu không học trưởng sẽ tức giận."

Phác Chí Thành xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Chung Thần Lạc, "Cảm ơn học trưởng đã cứu tôi."

Chung Thần Lạc đưa Phác Chí Thành đến nơi ít người, truyền đạt kinh nghiệm cho cậu: "Lúc cậu từ chối họ thì dứt khoát một chút, đừng dong dài với họ. Cậu muốn đăng kí câu lạc bộ nào?"

Phác Chí Thành hỏi: "Có câu lạc bộ tiếng Quảng Đông không?"

Chung Thần Lạc dừng lại một bước, "Cậu muốn học tiếng Quảng Đông à?"

"Ừm."

Chung Thần Lạc hiếu kỳ nói: "Vì sao? Chắc chắc sau này cậu sẽ ở lại Bắc Kinh,  cũng không có cần thiết."

Phác Chí Thành nói: "Chỉ là cảm thấy thú vị, muốn học."

"Vậy cậu có thể xem nhiều phim TVB."

Phim Bộ Hong Kong (TVB).

"Xem rồi, tôi đã học được một vài câu cơ bản."

Chung Thần Lạc dâng lên hứng thú, " Cậu nói được gì rồi?"

"Xin chào, cảm ơn," Phác Chí Thành dừng một chút, rũ mắt nhìn môi Chung Thần Lạc, thấp giọng nói: "Còn có...... Tôi thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top