17

Hồ nước trong viện an dưỡng nở đầy hoa sen, trông rất đẹp mắt. Giữa ngày hè oi ả, ngay cả những cơn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng, cộng thêm tiếng ve kêu rôm rả chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, từng tiếng từng tiếng vọng vào, khiến cho cái đầu đang đau nhức của Chung Thần Lạc càng thêm choáng váng.

"Thật ra, ta vẫn cảm thấy rất rối rắm..." Chung Thần Lạc yếu ớt nói, "Vì cớ gì mà ta lại bị người truy sát như thế... lẽ nào đó là số mệnh?" Kiếp trước bị người đuổi giết thì thôi, tại sao đến nơi này rồi vẫn phải lo lắng cho tính mạng của mình? Aaaaaa... Vì sao lại thế?

Phác Chí Thành vẫn ngồi bên cạnh cậu, có chút kinh ngạc hỏi: "...Số mệnh gì?"

Không có gì..." Chung Thần Lạc bóp bóp trán, thì thào yếu ớt trong vô vọng. "Chính là, tại sao lại muốn ta gánh chịu sai lầm trước đây? Ta rất là vô tội, chuyện lúc đó thì liên quan gì tới ta hả, hả?"

Quả nhiên, Phác Chí Thành xoa xoa đầu cậu, "Dù sao cũng là do cậu làm, chỉ là hiện tại cậu tạm thời quên mất thôi."

Chung Thần Lạc hít hít mũi, bỗng nói, "Thực ra ngươi có thể cho rằng ta bị nhân cách phân liệt..."

Phác Chí Thành ngẩn ra, chăm chú nhìn cậu. Chung Thần Lạc ngồi ở đối diện anh, chỉ chỉ chính mình, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, "Ta, nhân cách phân liệt, mà nhân cách này sẽ không kế thừa ký ức của nhân cách kia."

Phác Chí Thành suy nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu. "Cũng không phải là không thể."

"Cho nên~" Khuôn mặt Chung Thần Lạc liền xụ xuống, ai oán nói. "Tội lỗi của nhân cách kia sao lại bắt ta gánh chịu?"

"..." Phác Chí Thành nói, "Nói tới nói lui, tóm lại là cậu muốn kêu oan đúng không?"

"Phí lời, ta chẳng lẽ không oan à?" Chung Thần Lạc cực kì bi phẫn, "Ta thực sự là oan muốn chết có được không?", nói xong liền đứng dậy rời đi. Phác Chí Thành vội kéo cậu lại. "Cậu muốn đi đâu?"

Chung Thần Lạc nhìn qua ngó lại như muốn tìm cái gì, tùy ý trả lời, "Đi tìm Lý Đông Hách. Ta chuẩn bị đóng gói hắn lại, gửi chuyển phát nhanh cho Lôi Nham, để mỹ nhân thay ta xướng khúc "Đậu Nga oan", thuận tiện dùng chút mỹ nhân kế, nói không chừng Lôi Nham sẽ tha thứ ta..."

"..." Phác Chí Thành thử tưởng tượng tình cảnh kia một chút, chậm rãi mở miệng. "...Vẫn là thôi đi, nếu cậu thực sự làm thế sợ sẽ hại chết rất nhiều người."

Chung Thần Lạc vừa định quay đầu lại hỏi lý do, nhưng khi tầm mắt lướt qua một bóng người cách đó không xa liền giật mình cứng lại, sau đó vươn tay chỉ, "Sao hắn lại ở đây?"

Phác Chí Thành nhìn theo hướng cậu chỉ thì thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trong tiểu viện, chính là Lý Đế Nỗ, lúc này anh ta đang nói chuyện phiếm với các y tá.

"À, anh ta hả," Phác Chí Thành trả lời đơn giản, "Tất nhiên là vì La Tại Dân rồi, cứ xem cách anh ta nhìn La Tại Dân là biết."

Chung Thần Lạc có thể hiểu được, gật gật đầu, nhìn hình ảnh vô cùng hài hòa bên ấy là biết Lý Đế Nỗ quen thuộc với những người phụ trách chăm sóc La Tại Dân đến mức nào. Mấy ngày nay cậu đều bận rộn nghĩ cách để có được đáp án mình muốn biết từ Phác Chí Thành, không ngờ chẳng chú ý một chút liền bỗng nhiên nhiều ra một người rồi. Chung Thần Lạc hỏi, "Hắn ở đây từ lúc nào vậy?"

Phác Chí Thành kéo cậu ngồi xuống ghế dựa của mình, lại vươn tay ôm cậu vào lòng nắn nắn xoa xoa, sau đó mới đáp, "Sau khi biết được La Tại Dân ở chỗ này, chỉ cần có thời gian anh ta đều tới."

Anh thanh niên tốt Lý Đế Nỗ có dung mạo tuấn lãng, vẻ mặt hiền hòa, gặp người liền chào hỏi, "Xin chào, tôi là Lý Đế Nỗ, sau này tôi sẽ thường ở đây, mong mọi người chiếu cố thêm."

Người này cả ngày đều vây quanh La Tại Dân cùng các nhân viên phụ trách khám và chữa bệnh cho cậu, chỉ cần là thứ giúp ích cho việc điều trị của La Tại Dân đều chăm chú học, nắm giữ lý thuyết thuần thục, ứng dụng vào thực hành cực kỳ nhanh chóng, khiến cho các bác sĩ và y tá dày dạn kinh nghiệm sa trường đều hận không thể cởi áo blouse trắng trên người ra cho anh mặc. Đâu chỉ có vậy, người này còn đến nhà bếp, khiêm tốn học hỏi đầu bếp các loại thực phẩm dinh dưỡng, thái độ nghiêm túc và thành khẩn làm đầu bếp đặc cách thu anh ta làm học trò, hết lòng truyền dạy tất cả vốn liếng.

Lý Đế Nỗ cũng rất phối hợp, thề phải học cho được món ăn gia truyền đệ nhất có một không hai của đầu bếp, cơm chiên trứng.

Đương nhiên, ưu điểm của Lý Đế Nỗ cũng không chỉ có thế, ví như chuyện gần đây nhất, hôm qua máy điều hòa ở phòng trực ban bị hỏng, y tá trực ban đang định gọi người đến sửa chữa, Lý Đế Nỗ liền cầm thùng dụng cụ đi đến, sờ mó một hồi liền xong việc, khiến cho các cô y tá bây giờ đều nói: muốn lập gia đình, gả cho Lý Đế Nỗ là tốt nhất ~

Có người nói, Lê Hiên đã nghe được việc này, chuẩn bị mời anh làm nhân viên tình nguyện. Chung Thần Lạc yên lặng nghe xong bài giới thiệu, nhịn không được hỏi: "Vì sao lại là nhân viên tình nguyện?"

Phác Chí Thành không hề tốn công suy nghĩ liền đáp. "Bởi vì nhân viên tình nguyện không cần trả lương."

"..." Chung Thần Lạc hỏi. "Viện trưởng thiếu tiền lắm sao?"

"Anh ta không thiếu tiền." Phác Chí Thành nói. "Anh ta chỉ là yêu tiền mà thôi. Cậu nghĩ vì sao Viện trưởng lại xây cái viện an dưỡng này?"

Chung Thần Lạc bị Phác Chí Thành ôm từ phía sau, hơi nghiêng người lại nhìn anh, cắn ngón tay, ngây thơ nói, "...Để... A, tạo phúc cho nhân dân?"

Phác Chí Thành thở dài một tiếng rồi xoa đầu cậu. "Cậu còn quá đơn thuần, anh ta là vì muốn cho người quyên tiền. Tôi hỏi cậu, vì sao anh ta lại không cho bệnh nhân dùng thuốc an thần?"

Chung Thần Lạc rất muốn nói câu "Là vì thuốc an thần dùng nhiều không tốt, anh ấy lo lắng cho sức khỏe của chúng ta", nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Phác Chí Thành liền run rẩy. "Vì giảm chi phí...". Viện trưởng quả thật là quá đáng sợ! Vì lợi ích cá nhân mà không cho bệnh nhân dùng thuốc! Cho dù thứ đó có là thuốc an thần đi chăng nữa.

Phác Chí Thành tán thưởng gật đầu. "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Chung Thần Lạc rất bi phẫn, "Cho nên ta chính ra 'dê béo' trong truyền thuyết?!"

"...Cũng có thể nói vậy."

Chung Thần Lạc theo bản năng đứng dậy muốn tìm Lê Hiên tính sổ, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Phác Chí Thành siết chặt tay, ôm vào lòng. Anh cười nhẹ bên tai cậu, "Được rồi, cậu có đi cũng đâu thay đổi được gì."

Hơi thở ấm áp, ướt át lướt qua bên tai, mang theo tiếng cười từ tính trầm thấp khiến Chung Thần Lạc cảm thấy trái tim mình hẫng mất một nhịp, đó là loại cảm giác quen thuộc mà chỉ khi gặp tướng quân mới có. Cậu khẽ giật mình, thực sự không cử động nữa.

"Ngoan." Phác Chí Thành khen ngợi xoa đầu cậu, bỗng nhiên thấy vành tai người nào đó hơi đỏ lên, sửng sốt một chút rồi đưa tay đặt lên ngực cậu, nở nụ cười, "Tim đập nhanh."

Chung Thần Lạc yếu ớt nói, "...Đây là tốc độ bình thường."

"A, vậy sao," Phác Chí Thành tùy ý trả lời một câu, quay đầu của cậu lại, "Đến, nhìn xem, tôi là ai?"

Chung Thần Lạc tiếp tục yếu ớt nói, "...Phác Chí Thành."

Phác Chí Thành nhướng mày, kề sát thêm một chút, hơi thở của hai người quấn quít dây dưa, anh mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của cậu, chậm rãi hỏi, "Phác... cái gì?"

Chung Thần Lạc tất nhiên biết anh có ý gì, hít hít mũi, nhận mệnh đáp lời. "Bác sĩ Phác..."

"Ừm, Bác sĩ Phác." Phác Chí Thành nghiền ngẫm lặp lại những chữ này, thỏa mãn mỉm cười. "Tốt, rất tốt..." Anh vừa dứt lời Chung Thần Lạc lập tức cảm thấy thân thể mình bị một cỗ lực xoay lại, nửa tiếng kinh hô còn chưa kịp thốt ra liền bị tắc trong cổ họng, bởi vì Phác Chí Thành đã ấn môi mình lên môi cậu khiến tất cả thanh âm của cậu chỉ có thể quay về trong bụng.

Phác Chí Thành đặt cậu giữa thân thể anh và ghế dựa, khóa trụ cằm cậu, chiếm đoạt đôi môi. Đầu lưỡi anh không khách khí cạy mở hai hàm răng cậu tiến vào, quấn quýt lấy lưỡi cậu, ôn nhu càn quét, tay kia không quên tiến tới ngực cậu, sờ thử một chút, khi thấy tim của cậu đập còn nhanh hơn trước mới dời đi, đỡ lấy ót cậu, khiến nụ hôn của cả hai càng sâu thêm.

Chung Thần Lạc bị ép ngửa đầu, dưỡng khí trong lồng ngực dần dần cạn kiệt. Cậu có thể cảm nhận được tốc độ và chiều sâu càn quét của người này trong khoang miệng mình ngày càng tăng, mỗi một lần đều khiến sống lưng tê dại. Cuối cùng cậu dần dần nhu nhuyễn trong lòng anh, chỉ có thể nắm lấy cánh tay anh, sau đó lại vì thiếu dưỡng khí mà không thể không thả lỏng lực đạo của mình.

Phác Chí Thành hôn thật lâu mới buông ra, một đôi mắt vốn dĩ ôn hòa nay lại trở nên sâu thẳm, anh cúi đầu đối diện với cậu, đôi môi dán lên môi cậu hơi mở ra, thanh âm phát ra bao hàm ý vị tình dục bị gợi lên mà có chút khàn khàn, "Hiện tại thì sao? Tôi là ai?"

Chung Thần Lạc nằm ngửa trên ghế, cố gắng hô hấp, trên đôi mắt xinh đẹp còn vương chút thủy khí, chỉ có thể trả lời đứt quãng, "Bác sĩ Phác..."

Phác Chí Thành hôn lên môi cậu một cái coi như phần thưởng, tay lại đặt trên ngực cậu. "Lần này cũng là tốc độ bình thường?"

Chung Thần Lạc méo miệng không nói lời nào.

Phác Chí Thành cười ôm lấy cậu xoa xoa, kéo tay cậu chạm vào ngực mình. Chung Thần Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, Phác Chí Thành cười với cậu, hai người im lặng một giây, sau đó cùng quay đầu nhìn về một phía.

Anh thanh niên tốt Lý Đế Nỗ hiện đang ngồi xổm bên ghế dựa, vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm bọn họ. Thấy bọn họ nhìn qua vội vàng xua tay, "Hai người cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến tôi. Tôi chỉ là đến chào hỏi thôi, thật đó, ha ha."

"..."

"..."

Lý Đế Nỗ yên lặng bay ra xa hai mét, ngồi trên thành lan can của tiểu đình, lại xua tay nói, "Thực sự không cần quan tâm đến tôi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục..."

Chung Thần Lạc nhìn đôi mắt trong suốt của anh ta, nghiến răng nói, "Giờ chắc ngươi chào hỏi xong rồi..." Ý là nói mau cút đi.

Lý Đế Nỗ tiếp tục cười ha hả, "Đúng thế, nhưng sau đó tôi lại thấy hai người đều có vẻ rất thích thú nên muốn học hỏi chút."

Chung Thần Lạc đỏ mặt, ấp a ấp úng chẳng biết nói gì. Phác Chí Thành cười hỏi, "Vậy giờ anh học xong chưa?"

Lý Đế Nỗ gật đầu. "Học xong." Liếc mắt thấy La thần y đi ngang qua, liền đứng dậy la to, "La đại phu, ngài qua đây nhanh lên, ta khó chịu quá á á!"

Thanh âm vang dội ngay lập tức lan ra khắp viện, mọi người phải che lại tai, nghĩ thầm, anh mà khó chịu chắc trời sập quá!

Bạn nhỏ La Tại Dân là một thần y rất có y đức, vừa nghe tiếng la là vèo một phát chạy vội tới, tay đặt ngay lên cổ tay Lý Đế Nỗ, nháy mắt rơi vào trầm tư.

Lý Đế Nỗ cúi đầu nhìn cậu. La Tại Dân trông rất nhã nhặn, tuấn tú, mi mắt lại dài, nhìn từ trên xuống tựa đôi cánh, vô cùng xinh đẹp, ánh mắt Lý Đế Nỗ không khỏi trầm xuống.

Bạn nhỏ La Tại Dân chậm rãi buông tay Lý Đế Nỗ ra, trầm ổn nói. "Không ngại, phu nhân đây là có hỉ mạch."

Lý Đế Nỗ sắc mặt không đổi, cười gật đầu. "Đại phu khổ cực rồi."

La thần y phất tay áo, "Nhấc tay chi lao mà thôi." Cậu quay người định rời đi, lại bị Lý Đế Nỗ bắt lại, nhíu mày thống khổ nói. "Đại phu, ta bỗng dưng thấy khó thở."

La Tại Dân hành nghề y từ đó đến nay còn chưa gặp phải chứng bệnh này, bây giờ không tránh khỏi sửng sốt. Lý Đế Nỗ tiếp tục giả vờ thống khổ, "Đại phu, ngài có thể hô hấp nhân tạo cho ta không?" (khôn như anh quê em xích đầy =))

Chung Thần Lạc trầm mặc che mặt, chui vào lòng Phác Chí Thành. "...Hèn hạ, quá hèn hạ."

Phác Chí Thành đồng ý gật đầu. "Chính xác."

Đáng tiếc bạn nhỏ La Tại Dân căn bản không hề biết mình là con dê béo sắp vào miệng hổ, còn cực kỳ ngây thơ hỏi, "Phải làm thế nào?"

Lý Đế Nỗ nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, chậm rãi mỉm cười, "Đến đây, ta chỉ cho ngài..." Âm cuối bị nuốt mất giữa nụ hôn của hai người, La Tại Dân cực kỳ đơn thuần, không hề phản kháng, ánh mắt Lý Đế Nỗ trầm xuống, giữ lấy đầu cậu rồi hôn càng sâu, thật lâu sau mới thả ra.

La Tại Dân hơi hơi thở dốc, hổn hển hỏi. "Ngươi... ngươi khỏe hơn chưa?"

Lý Đế Nỗ liếm liếm khóe miệng, "Khỏe hơn rồi, La đại phu thật không hổ là thần y."

"A, quá khen, quá khen." La thần y mới làm xong một chuyện tốt nên vui vẻ rời đi.

Lý Đế Nỗ nhìn theo bóng lưng cậu, quang mang trong mắt càng thêm sâu sắc, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi phát hiện một đường nhìn không hề có hảo ý rơi xuống người mình mới quay đầu, lập tức đối mắt với vị Vương gia nào đó, anh giật mình. "...Ngài đây là thái độ gì?"

Chung Thần Lạc cười cười, kêu vị đại phu còn chưa đi xa kia lại. "La Tại Dân, lại đây."

Thanh âm của cậu đủ to để các các bác sĩ, y tá của La Tại Dân ở gần đó đều nghe được, lập tức có một đám người chạy vội tới phía sau La Tại Dân, cảnh giác nhìn vị Vương gia kia như sắp phải chiến đấu với đại địch.

Chung Thần Lạc tiện tay túm lấy một người trong số ấy ra, nói với La Tại Dân. "Đại phu, người này thân thể không khỏe."

La thần y không nói hai lời, lập tức tới khám, một lát sau nói. "Không ngại, hỉ mạch."

Vị y tá bị nắm ra kia cực kỳ phối hợp cười, "Đa tạ đại phu."

"Nhấc tay chi lao." La Tại Dân nhìn chằm chằm cô y tá, chậm rãi hỏi. "Ngươi có phải cũng bị khó thở không?"

Lý Đế Nỗ cứng đờ, cô y tá lại tiếp tục phối hợp nói. "Đúng vậy, đúng vậy."

"Vậy thì tốt." La thần y lập tức tiến sát đến. "Nào, để ta làm hô hấp nhân tạo cho ngươi." Cậu vừa dứt lời liền định hôn tới, nhưng cuối cùng bị Lý Đế Nỗ ngăn lại, gắt gao ôm vào lòng, dỗ dành, "Nàng ta khỏe rồi, không có bệnh."

La Tại Dân nhìn y tá, y tá vừa mới bị dọa xong, cũng ngoan ngoãn gật đầu. "Tôi, tôi, tôi khỏe rồi, tôi không có bệnh."

"Ồ, vậy thì tốt." La thần y bây giờ mới an tâm, tránh khỏi vòng tay Lý Đế Nỗ, đi mất. Chung Thần Lạc nhìn Lý Đế Nỗ hãy còn đứng đờ tại chỗ, thích chí cười to, "Hắn lại học được một món nghề mới rồi, mỗi lần xem bệnh đều sẽ dùng tới, ngươi phòng được một lần, có thể phòng được lần thứ hai sao?"

Biểu tình của Lý Đế Nỗ trở nên vặn vẹo. Chung Thần Lạc tiến đến vỗ vai anh, "Đáng đời lắm, là báo ứng, báo ứng đó!"

"..."

Tâm tình Chung Thần Lạc lập tức trở nên vô cùng thư thái, quay đầu bước đi, Phác Chí Thành cười cười đi theo sau, nghe cậu hỏi, "Hắn so với lúc đầu gặp cảm giác không giống nhau." Khi đó Lý Đế Nỗ cả người đều nghiêm trang, túc mục, mà bây giờ thì không còn thấy nghiêm trang gì cả, toàn thân đều tràn đầy hòa khí, gần như vô hại.

Phác Chí Thành tất nhiên biết cậu đang ám chỉ điều gì, bèn nói. "Con người thường khi không làm chuyện sai trái sẽ không phải ngụy trang gì cả, khi đó mới là bản chất của anh ta, còn bây giờ... chỉ là giả tạo mà thôi."

"Vậy hắn quả thực rất khủng bố," Chung Thần Lạc bĩu môi. "Hắn đang làm gì vậy."

Phác Chí Thành nghĩ nghĩ, "Lần trước đi ngang qua có nghe anh ta nói với những người kia La Tại Dân là đàn anh của mình, có thể anh ta là lính của La Tại Dân."

"Hửm?" Chung Thần Lạc hứng thú. "La Tại Dân làm nghề gì vậy?"

"Cảnh sát." Phác Chí Thành nói xong thì thấy Vương gia há to miệng, bèn cười, nâng cằm cậu lên hôn xuống, rồi mới tiếp tục nói. "Còn là đặc công, cực kỳ lợi hại."

Chung Thần Lạc lại càng kinh ngạc. "Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ hắn lại nghĩ hắn chết rồi?"

"À, lúc đó cậu ta chấp hành nhiệm vụ, bị thương rất nặng nên cấp trên mới công bố với bên ngoài là cậu ta đã hi sinh, còn làm cả tang lễ."

"Sự thật thì sao?"

"Sự thật là," Phác Chí Thành chậm rãi nói, "Cậu ta sửa lại khuôn mặt, thay một thân phận khác, tốn mất một năm dưỡng thương và học tập."

"Một năm sau thì sao?"

"Nằm vùng."

Chung Thần Lạc trầm mặc. "Sau đó?"

Phác Chí Thành xoa đầu cậu, chỉ nói. "Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc."

Chung Thần Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng anh, rồi bỗng nhiên gọi, "Phác Chí Thành."

Phác Chí Thành quay đầu lại nhìn cậu.

Chung Thần Lạc nhìn anh chăm chú, từ từ mở miệng, "Thân thủ ngươi lợi hại như vậy... chắc cũng không phải là bác sĩ bình thường, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top