14

Phác Chí Thành tiễn bước những người kia xong, quay trở vào phòng thì thấy Chung Thần Lạc đang nắm chăn lăn lăn trên giường. Anh đi qua xoa đầu cậu, "Được rồi, đừng uất ức nữa."

"Khỉ! Ta là đang tức giận!" Chung Thần Lạc xoay người nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương, môi run run, "Ngươi nghe được yêu nghiệt kia đã nói gì trước khi đi không vậy?!

Phác Chí Thành ôn tồn nhắc nhở, "Đó là nói với mẹ cậu mà."

"Đúng, đúng là nói với bà ấy, nhưng hắn nói cái gì a? Cái gì "May mà anh chưa đi đến phòng viện trưởng"?! Vậy là ý gì?" Chung Thần Lạc tức đến phát điên, túm một góc chăn, ngước đôi mắt ướt sũng nhìn Phác Chí Thành, toàn bộ ủy khuất hắn chịu đời trước cộng lại cũng không nhiều bằng từ lúc đến nơi này, "Đừng nói cứ như thể hắn vốn đã định dẫn ta ra ngoài. Nếu thật sự muốn thế thì cứ trực tiếp mang ta đi là được, đến phòng viện trưởng làm cái gì?!"

"Bệnh nhân ở đây nếu muốn xuất viện cần phải có sự đồng ý của viện trưởng, bằng không lính đánh thuê ngoài cửa sẽ không cho bất cứ ai rời khỏi viện, cho dù là có cha mẹ dẫn đi." Phác Chí Thành kiên trì giải thích, nhìn Chung Thần Lạc, mỉm cười, "Hơn nữa, cậu cũng đã hỏi chuyện này rồi không phải sao?"

Chung Thần Lạc ngồi dậy, nhìn thẳng vào Phác Chí Thành, tay vẫn không buông góc chăn đáng thương đã bị vò đến nhàu nát, hít hít mũi, không nói gì, bộ dạng mê man như thể không biết tiếp theo nên làm gì.

Phác Chí Thành thấy bộ dạng này của Chung Thần Lạc, lại cực kỳ đáng xấu hổ bị manh đến, không nói hai lời liền kéo người vào lòng sờ soạng một trận mới tiếp tục cười, tường thuật sự thật, "Sau đó, tôi nhớ là cậu có hỏi bà, "Mẹ tin cha sẽ mang con đi sao?", và bà đã trả lời, "Tin, bởi vì mỗi lần mẹ cầu cha con chuyện gì, cha con đều đáp ứng", cho nên hẳn là..." Anh nói xong lại thấy hai mắt Chung Thần Lạc đỏ lên, nhưng vẫn chẳng nói câu nào, hít hít mũi, bèn nở nụ cười, tổng kết một câu, "Như vậy, thật ra, cha cậu vốn đã định đưa cậu về nhà, bất quá, sau đó hình như bị ai đó cản lại..."

"Đừng nói nữa a a a!" Chung Thần Lạc thuận tay cầm gối quăng lên mặt Phác Chí Thành, xoay người lại, tiếp tục lăn, "Tức chết ta, yêu nghiệt kia chắc chắn cố ý! Chắc chắn! Huhu!" Cái gì là vẽ rắn thêm chân, cái gì là gậy ông đập lưng ông, hôm nay hắn rốt cuộc đã biết, hắn giờ hối hận đến mức thực muốn tự đập đầu vào tường!

Phác Chí Thành dễ dàng bắt được hung khí quăng tới, cúi đầu nhìn Chung Thần Lạc phát điên. Anh chờ đến khi cậu phát tiết hết mới lại kéo người qua, ôn hòa nói, "Được rồi, chúng ta giờ nói chuyện chính."

"Chuyện chính con khỉ!" Tâm tình Chung Thần Lạc vẫn chẳng tốt lên, nhưng sau khi phát tiết, hắn đã cảm thấy thoải mái hơn chút, ít nhất cũng không lăn nữa. Hắn tức giận ngồi lại trên giường, "Chuyện chính là ta còn phải ở tại cái trại an dưỡng chết tiệt này chung với một đám sinh vật không bình thường!"

"Đó là chuyện chính từ hồi nãy, bây giờ chúng ta nói chuyện chính trước mắt, ví như..." Phác Chí Thành chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt nghiền ngẫm, tóc và quần áo cậu ta bây giờ rất lộn xộn, cổ áo mở rộng, đôi xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, làm anh rất muốn đưa tay lên sờ...

Chung Thần Lạc còn đang hờn dỗi, cũng không nhìn anh một cái, lười biếng hỏi, "Ví như cái gì?"

Phác Chí Thành bình tĩnh lại, nở nụ cười, đem tình tự dư thừa giấu xuống đáy mắt, chậm rãi mở miệng, "Ví như cuộc sống của chúng ta sau này, cậu có ý kiến gì không?"

"Sau này?" Chung Thần Lạc rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn nhìn cái phòng, rồi lại nhìn nhìn chiếc giường lớn, suy nghĩ một chút, trong đầu mới lóe ra một cái danh từ, "Ý ngươi là ở chung?"

Phác Chí Thành ngẩn ra một chút, sau đó rất nhanh cười rộ lên, xoa xoa đầu Chung Thần Lạc, "Chính xác, thật giỏi."

"Ta đây là vừa học vừa hành." Chung Thần Lạc buông chân đứng dậy đi rửa mặt, từ lúc ngủ dậy tới giờ, hắn còn chưa kịp ăn đã đụng chuyện, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, cho nên cần bổ sung năng lượng cho thân thể. Cách mạng chưa thành công, hắn, đồng chí Chung Thần Lạc cần phải nỗ lực. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy từ khi đến đây, thần kinh của hắn càng ngày càng thô.

Phác Chí Thành mang cơm nước lên, rồi đi tới trước cửa phòng tắm, đứng dựa trên khung cửa, cười hỏi, "Cậu còn chưa nói cậu cảm thấy thế nào?"

"Không sao cả." Chung Thần Lạc trả lời trong lúc đang rửa mặt, giữa tiếng nước chảy, thanh âm phát ra mơ hồ không rõ, "Nhưng ta có chuyện muốn nói ngươi biết, ta quyết định sau này không leo tường nữa." Leo tường thật sự rất tốn sức, hơn nữa, hôm nay hắn mới biết đám bảo vệ của viện an dưỡng này đều là lính đánh thuê cả. Hắn đương nhiên biết lính đánh thuê là loại chức nghiệp gì, chẳng trách bất luận lén lút thế nào cũng bị bắt được, cho nên hắn quyết định đi học chế tạo bom, tạc bom đi ra ngoài, tới một người tạc một người, đến hai người ta tạc cả đôi, ha ha ha!

Đối với quyết định của Chung Thần Lạc, Phác Chí Thành cũng không thấy có gì lạ, điều này có thể đoán ra khi thấy biểu tình ngây dại của cậu khi nghe những người đó là lính đánh thuê sáng nay. Thế nhưng, biểu tình hiện tại của cậu ta bây giờ là có ý gì đây? Anh nhịn, nhịn, cuối cùng vẫn không thể lờ đi nụ cười gian của người kia, bất đắc dĩ hỏi, "Nghĩ cái gì vậy? Cười... ừm, đẹp thế."

"A?" Chung Thần Lạc hoàn hồn lại thật nhanh, sờ sờ mặt mình, "Không có gì, chỉ nghĩ được ở cùng ngươi nên rất vui, ha..ha, vậy đấy."

"Vui đến vậy?"

"Cực kỳ vui, thật đấy." Chung Thần Lạc thành khẩn nhìn anh, trông thực thuần khiết ngây thơ, "Để biểu đạt tâm tình vui vẻ của ta, ta quyết định tí nữa sẽ đem ngươi đi hưởng thụ cuộc sống."

Phác Chí Thành nghi hoặc, "Ví dụ?"

Chung Thần Lạc vẻ mặt nghiêm trang đáp, "Chiêu - kỹ."

"..."

Chung Thần Lạc tự nhận mình là một người rất giữ chữ tín, cho nên ngay sau khi ăn sáng xong, hắn liền kéo Phác Chí Thành ra khỏi phòng, đi vào trong tiểu đình, bày ra hai cái ghế nằm, lại phân phó người đem lên hai ly trà nóng và hoa quả. Vị Vương gia nào đó ngồi xuống, ngoắc gọi mỹ nhân tóc dài đã đứng ở trong đình từ lâu, "Tới, xướng cho bản vương một khúc, xướng hảo gia sẽ trọng thưởng."

"..." Cái này gọi là chiêu - kỹ? Phác Chí Thành im lặng nhìn mỹ nhân tóc dài - Lý Đông Hách. Mỹ nhân cười tủm tỉm, nhìn Chung Thần Lạc, ôn nhu hỏi, "Không biết gia chuẩn bị thưởng cho ta cái gì?"

Chung Thần Lạc uống một ngụm trà, sau đó trưng ra một bộ mười phần quý khí, nói, "Chỉ cần xướng tốt, ngươi muốn cái gì gia đều thưởng cho ngươi."

Lý Đông Hách cười dài duỗi ngón chỉ vào Phác Chí Thành, "Vậy được, ta muốn hắn."

Chung Thần Lạc mặt dại ra, chầm chậm chầm chậm xoay đầu theo phương hướng hắn chỉ. Phác Chí Thành nghĩ "quả thế", vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang hướng khác. Chung Thần Lạc trợn trừng mắt, "Các ngươi... có gian tình?!"

"Phụt... khụ khụ..." Phác Chí Thành trực tiếp phun ra ngụm trà chưa kịp nuốt xuống, "Ngoan... Cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Chung Thần Lạc tiếp tục trừng. Vậy đây là sao? Vì sao hắn lại muốn ngươi, mà ngươi vì sao lại như đã đoán trước rồi?! Vậy còn không phải gian tình thì là gì?"

Phác Chí Thành vội vàng xoa dịu, "Sau này tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết."

"Vì sao không phải là bây giờ?!" Chung Thần Lạc nghĩ mình đã bị tổn thương thật lớn, cắn cắn môi, hấp hấp mũi, chuyện thảm thiết nhất trên thế giới là gì? Chính là cùng người mình yêu đi nghe xướng, lại phát hiện người mình yêu và con hát là một đôi!

"A, nhầm." Hắn bưng trái tim mình, lẩm bẩm, "Ta vì sao lại dùng từ "người mình yêu" chứ?"

Phác Chí Thành nghiêng qua, "Cậu vừa nói gì?"

"Ngươi... ngươi giờ đừng nói gì với ta, để ta từ từ... từ từ..." Chung Thần Lạc co mình lại trên ghế, trông như bị đả kích nghiêm trọng, mà đầu sỏ gây nên, mỹ nhân Lý Đông Hách vẫn cứ cười dài hỏi, "Gia, có xướng nữa không?"

"Xướng, xướng." Chung Thần Lạc gật đầu, nói lộn xộn, "Xướng cái bài có "Nhân sinh nếu chỉ như buổi đầu gặp gỡ, vậy thì có gì phải phiền muộn đâu? Trước nay nhân tâm vốn vẫn thường thay đổi, sao có thể nói nhân tâm thật dễ dàng đổi thay?(*)" ấy. Ngươi chỉ cần xướng câu cuối cùng là được..."

Phác Chí Thành: "..."

Lý Đông Hách cười nói: "Gia, như vậy không thành một khúc được."

"Vậy... vậy đổi..." Chung Thần Lạc thều thào nói, "Đổi "Đậu nga oan", cái gì mà tháng sáu tuyết bay, ba năm hạn hán(**), oán thế nào lại thế nào, ngươi xướng từ đó đi..."

Phác Chí Thành "...Lạc Lạc."

Chung Thần Lạc từ từ quay đầu nhìn anh, "Người bội tình bạc nghĩa không có tư cách nói..."

"..." Phác Chí Thành tắt tiếng, nếu anh nhớ không lầm thì tính cho tới giờ một chút tiện nghi anh cũng chưa chiếm được có đúng hay không! Anh quay đầu nhìn Lý Đông Hách thì thấy cậu ta đã bắt đầu xướng khúc rồi.

Chung Thần Lạc ngồi co người trên ghế, đặt chén trà xuống, phân phó, "Người đến, đem rượu, bản vương hôm nay không say không về."

Phác Chí Thành xoa trán, vừa định cố gắng nói thêm cái gì thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên từ xa. Mọi người đều cả kinh khi chỉ thấy Hoàng Nhân Tuấn đồng chí lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay lao tới, chỉ vào mũi Lý Đông Hách bắt đầu mắng, "Tên hồ ly tinh ở đâu ra, dám câu dẫn nam nhân của ta?! Còn ngươi!" Cậu chỉ vào Phác Chí Thành, "Con chuột từ cái động nào chạy ra?! Còn có...", cuối cùng chuyển mắt đến Chung Thần Lạc, lập tức ngượng ngùng nói, "Luân gia thật sự đã mang hài tử của ngươi... Ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với luân gia..."

Hồ ly tinh Lý Đông Hách cười dài, từng trận âm phong quét qua, "Hồ ly tinh..."

Con chuột Phác Chí Thành đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, "..."

Nam chủ nhân Chung Thần Lạc im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cầm tay Hoàng Nhân Tuấn, quay đầu nhìn Lý Đông Hách, kích động nói, "Ta đem hắn làm phần thưởng cho ngươi nhé!"

Lý Đông Hách lại cười dài, "Hồ ly tinh..."

Chung Thần Lạc nhìn hắn ta cười đến cả người run lên, chỉ nghe Hoàng Nhân Tuấn đông chí nghẹn ngào nói, "Ngươi... ngươi muốn tặng ta cho người ta..."

Chung Thần Lạc quay đầu nhìn cậu, "Ta là gì của ngươi?"

Hoàng Nhân Tuấn đáp, "Nam nhân."

Chung Thần Lạc lại hỏi, "Ngươi nên nghe lời ai?"

"Lời ngươi."

Chung Thần Lạc đem tay cậu ta nhét vào tay Lý Đông Hách, "Cho nên ta mới cho ngươi đi theo hắn nghe xướng hai ngày để dưỡng thai, ngươi có ý kiến?"

Hoàng Nhân Tuấn vừa nghe "dưỡng thai" hai chữ liền ngượng ngùng, "Không... không có ý kiến, phu quân bảo luân gia làm gì luân gia liền làm nấy..."

Chung Thần Lạc lé mắt nhìn Phác Chí Thành, ý tứ rõ ràng trong đáy mắt - Hắn còn cường hơn ngươi!

Phác Chí Thành lại xoa trán lần hai. Chung Thần Lạc đứng dậy rồi đi, ai biết mới đi được hai bước thì nghe được một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ phía sau, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, "Chuyện gì nữa thế?"

Phác Chí Thành nhìn Hoàng Nhân Tuấn đồng chí đang nằm ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, trầm mặc một chút rồi nói, "Ta đoán... hài tử của ngươi hình như sắp sinh..."

"..." Chung Thần Lạc cứng người, chỉ nghe Hoàng Nhân Tuấn nói ngắt quãng, "Phu quân... Luân gia... sợ là sắp sinh rồi..."

"..." Phác Chí Thành hỏi, "Giờ ngươi định làm sao?"

"..." Chung Thần Lạc nói, "Dễ thôi." rồi hít sâu một hơi, rống lên, "La đại phu, mau tới, lão bà của ta sắp sinh rồi!!"

"Tới, tới!" Vừa dứt lời liền có một người sưu một cái chạy vội vào, vọt tới mặt đất đỡ đẻ, "Phu nhân dùng lực!"

"A a a! Đau... quá..."

Chung Thần Lạc cả người ngây ngốc. Tuy chuyện này là do hắn thúc đẩy, nhưng hắn nhìn một hồi lại thấy hình ảnh này thật quá kích thích đi... Phác Chí Thành phất tay cho đám y tá đứng xung quanh giờ đã nhìn mọi việc đến choáng váng đầu óc tránh ra xa, rồi mới quay đầu nhìn Chung Thần Lạc, "Đang nghĩ cái gì?"

Chung Thần Lạc há mồm nhìn anh, lúc sau mới yếu ớt nói: "Lão bà, cùng ra xem Thượng Đế..."

"..."

"...Tiểu Dân?"

Ngay giữa cảnh hỗn loạn, một tiếng run run từ ngoài tiểu đình truyền tới, Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc quay đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ đã qua ngũ tuần đứng ngoài đình, bên cạnh là một người trẻ tuổi đang dùng tay đỡ lấy bà. Người phụ nữ ấy nhìn thần y đang đỡ đẻ, chậm rãi bước lên, "Tiểu Dân, mẹ là mẹ của con..."

Phác Chí Thành nheo nheo mắt, nhìn Lê Hiên đang đứng cách đó không xa, rồi lại nhìn một người khác đứng phía sau hai người kia khoảng mười mét. Người này cũng đầy kinh hãi nhìn cảnh tượng bên trong đình, ánh mắt như xuyên qua tất cả trực tiếp tiến tới người ở giữa đình, cả người đều cứng lại, miệng không ngừng khép mở như đang thì thào điều gì đó.

Phác Chí Thành nhìn hiểu, anh ta đang không ngừng lặp lại hai chữ - La Tại Dân.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top