10

Phác Chí Thành đi tới, người đầu tiên anh nhìn thấy là Chung Thần Lạc. Cậu đang mặc áo ngủ bằng cotton rộng thùng thình đứng ở hành lang, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, ánh đèn phía trên chiếu xuống tạo ra cảm giác vô cùng ấm áp, ngay cả mấy sợi tóc xoăn xoăn bé xíu cũng càng trở nên mềm mại, khiến người khác hận không thể lập tức ôm vào lòng, sau đó mặc sức mà xoa xoa vò vò.

Chung Thần Lạc cảm nhận được ánh mắt của Phác Chí Thành, quay đầu lại nhìn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cắn môi, đi về phía trước vài bước rồi dừng lại. Hắn nhớ đến giấc mộng kia, lúc này, trước mặt là gương mặt tương tự lạnh lùng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi.

Phác Chí Thành bước đến trước mặt, xoa xoa đầu hắn. Chung Thần Lạc nhìn nét ấm áp lưu động nơi đáy mắt cùng nụ cười quen thuộc nơi khóe miệng kia, bỗng nhiên lại cảm thấy thật hoài niệm. Một cảm xúc nào đó dâng lên, hắn cơ hồ không nghĩ ngợi gì, liền bổ nhào vào lòng Phác Chí Thành, tim đập dồn dập, chợt cảm thấy có chút may mắn, bởi người trước mắt hắn lúc này là bác sĩ Phác, mà không phải người kia.

Đột nhiên bị tập kích, sau đó xúc cảm mềm mại truyền đến, nhất thời khiến Phác Chí Thành rung động không thôi. Anh im lặng cảm thụ một lát mới ôn hòa hỏi, "Làm sao vậy?"

Chung Thần Lạc dúi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói, "Ta gặp ác mộng..."

Phác Chí Thành an ủi, "Không sao đâu, chẳng qua là giấc mộng mà thôi."

Bên kia, gia đình hai bên xem như thương lượng xong, Hạ Hạm cùng Chung Tích đi đến hỏi tình huống của con trai bảo bối nhà mình, Phác Chí Thành đối đáp vô cùng trôi chảy. Trong suốt cả quá trình, Chung Thần Lạc chỉ lẳng lặng đứng nghe, không hề ngẩng đầu cũng không chịu buông tay. Hạ Hạm biết bệnh nhân thường có cảm giác ỷ lại đối với bác sĩ trị liệu của mình, cũng không để ý lắm, nhưng Chung Tích lại nghiêm túc đưa mắt đánh giá Phác Chí Thành vài lần, sau đó mới mang vợ rời đi.

Phác Chí Thành híp mắt, nhìn nhìn bóng lưng của Chung Tích, rồi kéo Chung Thần Lạc trở về phòng. Phòng ngủ đã được sửa sang lại, hoàn toàn không nhìn ra thảm trạng lúc trước, Chung Thần Lạc ngoan ngoãn nằm trên giường, giương mắt nhìn anh. "Ngươi phải về sao?"

"Không về," Phác Chí Thành nói, "Dù sao ngày mai cũng phải đi làm, liền ngủ ở đây luôn."

"Ngủ ở đâu?"

"Tùy tiện tìm một chỗ thôi. Sao vậy?"

Chung Thần Lạc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nghiêng người, xê dịch vào trong. Phác Chí Thành khiêu mi, chỉ thấy Chung Thần Lạc đang chăm chú nhìn anh. Phác Chí Thành không nói hai lời, liền cởi quần áo, lên giường, ôm cậu vào lòng, "Bị ác mộng dọa sợ?"

Chung Thần Lạc do dự một chút, "Ta mơ thấy tướng quân..."

Phác Chí Thành hơi sững sờ, đến giờ anh vẫn không hiểu được, vì sao người này lại có cố chấp sâu như vậy với một vị tướng quân hư cấu, mà vị tướng quân này lại có khuôn mặt giống y như anh mới chết. Phác Chí Thành bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc biết vì sao người này giữ anh ở lại rồi, "Muốn tôi an ủi?"

Chung Thần Lạc lắc lắc đầu, nhìn Phác Chí Thành, "Ngươi tốt với ta hơn tướng quân nhiều..."

Phác Chí Thành gật đầu, lần này trở về, anh quả thật đối xử tốt với người này, bất quá đó là bởi vì anh vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Chung Thần Lạc nói tiếp, "Tướng quân nói, hắn không thích ta, hắn thích..." Vẻ mặt của cậu trở nên vặn vẹo, cực kỳ khó coi, tựa hồ trong mộng, cậu nghe được chuyện gì đó rất khó chấp nhận, liền không nói tiếp.

Phác Chí Thành tùy ý hỏi, "À, hắn có thanh mai trúc mã?"

Chung Thần Lạc lắc đầu.

"Vậy, thích công chúa?"

Tiếp tục lắc đầu.

"Danh kỹ?"

Lại lắc đầu.

Phác Chí Thành cúi đầu, Chung Thần Lạc ngước mắt nhìn lại, sau khi do dự một lúc lâu mới nhăn mặt nói, "Hắn... Hắn nói hắn thích con mèo cái lông trắng đốm vàng nhà Trương đại mụ... Muốn mãi mãi ở cùng một chỗ với nó."

"..."

"Ngươi không cần nhìn ta như thế... Ta cũng không biết tại sao lại thế... Đã nói là ta nằm mơ mà..." Vì thế hắn mới hoảng sợ tỉnh lại.

"... Cậu xác định là cậu thích hắn, chứ không phải hận hắn?" Thường là ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, đúng không?

"Ta đương nhiên xác định, chính là, hắn nói, hắn không thích ta..." Chung Thần Lạc hít hít mũi, cái miệng nhỏ nhắn vẩu lên, tức giận nói tiếp, "Ta đường đường là Vương gia, lại thua kém một con mèo cái..."

Bộ dạng ủy khuất kia nháy mắt khiến cho Phác Chí Thành manh rồi, càng ôm cậu chặt hơn, bắt đầu ra sức xoa xoa vò vò.

Chung Thần Lạc hừ một tiếng, quyết định không chấp nhặt, đêm nay hắn thật sự mệt mỏi, hơn nữa, lồng ngực của người này thật ấm áp, hắn liền hướng nơi đó cọ cọ một hồi, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Phác Chí Thành nương ánh sáng mờ nhạt nhìn cậu, không biết thái độ của mình là do áy náy hay là trách nhiệm, có lẽ lúc trước anh vẫn chưa quyết định được, nhưng sau đêm nay, anh đã tìm được đáp án, anh không nghĩ lại trải qua một lần lo lắng không thôi như vậy nữa.

"Tôi sẽ không để việc này lặp lại..." Anh sờ sờ đầu của cậu, dịu dàng nói.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Chung Thần Lạc đã không thấy thân ảnh của Phác Chí Thành nữa. Hắn rời giường, đi rửa mặt, sau khi ăn xong bữa sáng liền bước ra ngoài, sau chuyện đêm qua, địa vị của hắn ở nơi này càng thêm củng cố, tất cả đám người chung quanh đều trở nên cực kỳ cung kính.

Chung Thần Lạc dạo qua một vòng, mỹ nhân tóc dài vẫn đang tựa người vào lan can hát khúc, giai điệu uyển chuyển thê lương. Hoàng Nhân Tuấn đồng chí người quấn đầy băng vải ngồi ở tiểu viện phơi nắng, bạn nhỏ La Tại Dân đang bắt mạch cho y, ngẫu nhiên nói vài câu quan tâm, khiến cho Hoàng Nhân Tuấn đồng chí cảm động đến đỏ hai vành mắt. Hình ảnh hai người ở chung vô cùng hài hòa, ấm áp.

Chung Thần Lạc vừa nhìn qua phía đó, các bác sĩ cùng y tá của Hoàng Nhân Tuấn liền thấy cậu, lập tức run rẩy, lo sợ chủ tử của bọn họ vừa nhìn thấy cậu lại đề cập đến đứa bé trong bụng, vội vàng chạy tới, thật cẩn thận hỏi, "Vương gia có gì phân phó?"

Chung Thần Lạc đêm qua đã phát tiết xong, hiện tại tất nhiên không thèm đi so đo với sinh vật đằng kia, trực tiếp hỏi, "Có thấy Phác Chí Thành đâu không?"

Mọi người giật mình, nguyên lai vị đại gia này đi tìm chồng a. Mọi người nhìn tới nhìn lui, sau đó một người mở miệng, "Tôi có thấy, bác sĩ Phác buổi sáng đi đến phòng Viện trưởng, không biết bây giờ còn ở đó không."

"Phòng Viện trưởng à..." Chung Thần Lạc thì thào một câu, quay đầu, chậm rãi bước đi.

Mọi người thấy vị tôn Phật này đi rồi, nhất tề thở ra một hơi, có người hỏi, "Bác sĩ Phác đến phòng Viện trưởng làm gì nhỉ? Các người nói, có khi nào anh ấy... từ chức không?"

"Có thể lắm, dù sao Vương gia nổi điên lên quá sức khủng bố."

"Hự - nghe tôi nói này, chuyện của Hoàng gia tốt nhất là không cần tùy tiện suy đoán, bằng không..."

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến đống băng vải trên người bác sĩ Trịnh cùng Hoàng Nhân Tuấn, đồng loạt rùng mình một cái, quay đầu trở về. Xa xa, bạn nhỏ La Tại Dân chẳng biết từ khi nào đột nhiên sinh ra hứng thú nồng hậu với mớ băng vải trên người Hoàng Nhân Tuấn đồng chí, liền nói như thế là không khoa học, vì sự khỏe mạnh của thai nhi, phải buộc chặt hơn nữa. Hoàng Nhân Tuấn gật đầu nói, "Ok", vì thế, vị thần y nào đó xăn tay áo, bắt đầu làm việc. Hiện giờ, Hoàng Nhân Tuấn đồng chí đã sắp bị băng vải quấn chết, khuôn mặt đỏ bừng, vẫn không quên dùng khí lực còn sót lại gật đầu khích lệ một câu, "Quấn tốt lắm, ta rất vừa lòng." Vị thần y nào đó nhận được khích lệ, càng dùng sức kéo chặt, Hoàng Nhân Tuấn đồng chí không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt đầu trợn trắng mắt.

Mọi người nhất tề hít một ngụm khí lạnh, vội vàng chạy tới, nghĩ thầm rằng, đó cũng là một "đại gia" a!

Chung Thần Lạc chậm rãi bước tới phòng Viện trưởng, tự hỏi, rốt cuộc có nên vào hay không. Dù sao, người có thể xây dựng nên viện an dưỡng này, nhất định là một nhân vật xuất chúng, tuy là sau khi xuyên đến đây, hắn chưa từng tiếp xúc với vị Viện trưởng này, nhưng điều đó không thể phủ định kết luận của hắn.

Phòng Viện trưởng được xây trong một tiểu viện độc lập, sân cực kỳ rộng, rường cột được chạm trổ công phu theo phong cách cổ xưa, ngoài sân có một con suối nhỏ uốn lượn, trong vắt, thậm chí có thể nhìn thấy từng đàn cá đang chơi đùa bên dưới. Lúc Phác Chí Thành bước vào, Viện trưởng Lê Hiên đang ngồi uống trà trên ghế thái sư, gương mặt tuấn lãng ẩn hiện sau lớp khói mờ, thấy Phác Chí Thành tiến vào, ngay cả mí mắt cũng không nâng, tiếp tục thưởng trà.

Phác Chí Thành đi đến ghế đối diện, ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, bất động thanh sắc nhìn Lê Hiên.

Lê Hiên uống rất chậm, như muốn hoàn toàn hưởng thụ lấy dư vị của trà, sau một lúc mới đặt chén trà xuống, từ từ hỏi, "Sao rồi, rốt cuộc nghĩ kỹ?"

"Cậu quả nhiên là đã sớm biết." Con ngươi Phác Chí Thành trầm xuống, lạnh lùng hỏi, "Lê Hiên, rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì? Cậu trị liệu cho Tiểu Ngọc xong, có phải thuận tiện trị cho mình choáng váng luôn không?"

"Ai, đừng nói như thế chứ," Lê Hiên cười rất ôn hòa, "Chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, cậu muốn chậu vàng rửa tay, tôi tất nhiên phải giúp đỡ thôi."

"Cho dù phải đích thân đạp đổ một cây rụng tiền sao?"

"Không phải vẫn chưa đạp đổ sao, cậu nói thế khiến tôi rất đau lòng đấy," Lê Hiên thành khẩn nhìn anh, "Không tin thì cậu đi hỏi Tiểu Ngọc xem, tôi đau lòng đến vài ngày cũng chưa ngon giấc..."

"Đó là do Tiểu Ngọc không cho cậu vào phòng ngủ chứ gì?"

"Làm sao có thể." Lê Hiên bất động thanh sắc nói, "Tình cảm của vợ chồng chúng tôi luôn rất tốt, Tiểu Ngọc sao có thể nhẫn tâm để tôi ngủ sô pha."

Phác Chí Thành nhìn chằm chằm vào Lê Hiên, Lê Hiên cũng mỉm cười nhìn thẳng lại.

"Được rồi." Phác Chí Thành chậm rãi đứng dậy, "Cậu đã biết thì tôi cũng không nhiều lời nữa, tôi kéo dài một thời gian rồi, bên kia cũng nên có hành động, phải làm gì, cậu cứ xem xét rồi quyết định."

Lê Hiên gật đầu, bỗng nhiên nghiền ngẫm nhìn anh, "Tôi nghe nói tối qua cậu và Vương gia cùng ngủ trên một cái giường."

Phác Chí Thành dừng bước, "Cậu muốn nói gì?"

"Tôi chỉ tò mò cậu nghĩ thế nào, áy náy sao? Nhiều năm như vậy tôi chưa từng thấy cậu có thứ này. Trách nhiệm thì càng không có khả năng, cậu ta phát điên là do tố chất bản thân không tốt, có liên quan gì đến cậu? Ha ha," Biểu tình của Lê Hiên cực kỳ chân thành, "Tôi chỉ là thấy hiếu kỳ thôi, thật sự."

Phác Chí Thành nghĩ nghĩ, "Tôi cũng không biết."

Lê Hiên kéo dài giọng, "Uây~..."

"..." Phác Chí Thành nói, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

"Muốn nói tôi thật sự rất tò mò," Biểu tình của Lê Hiên vẫn chân thành như cũ, "Tôi quen biết cậu lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy qua, nghe qua, cậu ngủ chung một cái giường với ai cả."

Phác Chí Thành nói, "Cậu ta gặp ác mộng, sợ hãi."

Lê Hiên lại kéo dài âm, "Uây~..."

Phác Chí Thành đang muốn nổi giận, chỉ thấy Lê Hiên bỗng nhiên hướng ngoài cửa ngoắc ngoắc, cười đến vô cùng hòa ái, "Đây chẳng phải là Vương gia đó sao?"

Phác Chí Thành quay đầu lại, Chung Thần Lạc chậm rãi bước đến. Biểu tình cùng nụ cười của Lê Hiên hoàn toàn đủ tiêu chuẩn nên có của một Viện trưởng, vừa hiền lành lại đủ uy nghiêm, "Vương gia có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, ta đến tìm Phác Chí Thành." Chung Thần Lạc đánh giá một chút vị Viện trưởng này, nghĩ thầm rằng, nhìn tới nhìn lui đều rất bình thường, chẳng lẽ người này thật sự không có vấn đề gì sao?

"À, tìm tướng quân, vậy các ngươi tán gẫu đi." Lê Hiên ôn hòa nói, vẫn không quên phân phó, "Người tới, dâng trà."

Trợ lý của Lê Hiên hoàn toàn hiểu biết lão bản nhà mình, cung kính mang một chén trà tới. Phác Chí Thành mặc dù có chút hiểu biết tính cách người bạn thân này, hiện giờ cũng không khỏi rút rút khóe miệng, chẳng lẽ thêm một chén trà nữa cũng chết người sao?

Chung Thần Lạc tiếp tục quan sát vị Viện trưởng này, vừa muốn nhỏ giọng hỏi Phác Chí Thành xem nhân phẩm của người này như thế nào, chợt nghe điện thoại đặt trên bàn vang lên, Lê Hiên lúc này đang bận bịu tìm kiếm thứ gì đó, thuận tay nhấn nút sử dụng Hands free, trầm ổn nói, "Xin chào, đây là..."

Còn chưa nói dứt lời, trong điện thoại liền truyền tới một thanh âm lành lạnh, phi thường ngắn gọn nói hai chữ, "Lê Hiên."

Lê Hiên lập tức ném thứ đang cầm trên tay, chạy tới, cầm điện thoại thật cẩn thận giống như đang cầm bảo bối, cười đến đặc biệt ngọt ngào, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy phía sau, hình tượng Viện trưởng hoàn toàn vỡ nát, "Thân ái, sao em rảnh rỗi gọi điện cho anh thế, trước giờ không có chuyện gì em đều không thèm gọi cho anh, nói đi, em nói gì anh cũng sẽ đáp ứng, cho dù có moi tim ra cho em, anh cũng cam tâm tình nguyện..."

Bên kia lại đánh gãy lời của hắn, ba chữ phi thường ngắn gọn, hoàn toàn không có chút xao động phát ra, "Anh chết đi."

Sau đó "cạch" một tiếng, dập máy.

Lê Hiên lập tức hóa đá, trái tim phấn hồng nhất thời vỡ vụn, lả tả rơi xuống đất, chỉ còn lại một đống cặn. Chung Thần Lạc ngây người một giây, theo bản năng nhìn sang Phác Chí Thành. Phác Chí Thành lạnh nhạt hỏi, "Tiểu Ngọc muốn làm gì?"

Đống cặn kia bi thống nói, "Cậu ấy không phải muốn mua máy bay trực thăng sao..."

"Sau đó?"

Đống cặn tiếp tục bi thống, "Lấy hết chi phiếu cùng sổ tiết kiệm trong nhà đi rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top