Shot 2.
- Hobie à... Anh...có thể yêu em không?
Tôi quyết định tỏ tình với em.
- ....
Và...em im lặng.
- À,ừm phải nhỉ...anh đâu có xứng với cậu. Hì hì... Anh nghĩ... Hết 1 tháng rồi còn gì...- Tôi chỉ biết phì cười, một nụ cười nhạt nhẽo và gượng gạo.
-...
Nhưng em vẫn cứ im lặng.
- Bây giờ chúng ta nên trở về với cuộc sống thật sự của mỗi người thì tốt hơn.
Phải chăng tôi đã sai? Em chỉ có thể yêu thương tôi trong men rượu? Em không thể đối mặt với tình yêu của mình mỗi khi tỉnh dậy? Vì tôi là một con người vốn dĩ không trong sạch? Nhưng nếu em đồng ý, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ thay đổi để xứng đáng với em, được chứ? Em không thể trả lời tôi?
HoSeok vẫn đứng đấy không nói một lời, đúng hơn là không biết phải nói gì. Sau một hồi lâu, đột nhiên cậu ấy mau chóng tìm đến đôi môi đang mím lại vì căng thẳng của chàng trai nhỏ, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ ngọt ngào.
- Yêu em không cần phải hỏi đâu, chỉ cần nói gì đó để em thực sự tin tưởng vào anh.
- Hmm.. Sẽ làm thật nhiều bánh sinh nhật cho em. 23, 24 tuổi, 25 tuổi, 26 tuổi, 27 tuổ...
- Thôi thôi em tin rồi. Anh đúng là trẻ con mà.
Luống cuống ôm lấy HoSeok, tôi đang rất hạnh phúc. Tôi có thể yêu! Vùi đầu vào lồng ngực săn chắc, tôi thỏ thẻ:
- Cảm vì đã để anh được yêu em.
HoSeok vuốt nhẹ tấm lưng và mái tóc tôi, cậu ấy nói:
- Quên những ngày tháng vừa qua đi, mình sẽ làm lại.
___________________
Và thế là chuỗi ngày hạnh phúc của chúng tôi thực sự bắt đầu. Thì cũng như lúc trước, chúng tôi vẫn cùng nhau xem phim, đi hóng gió, chợ đêm, đến công viên giải trí,... Chỉ khác là HoSeok luôn nắm lấy bàn tay của tôi ở những nơi đông người khiến tôi cứ trở nên lúng túng. À còn nữa, tôi đã biết nấu ăn rồi đó. Từ một đứa sống đêm chết ngày mà giờ tôi đã biết thức sớm và nấu bữa ăn sáng cho cả hai, thật kì diệu! Mỗi lúc HoSeok bước xuống phòng ăn, nhìn thấy bữa cơm tôi tự tay nấu, em ấy có vẻ rất vui, phấn khích đến độ xoa muốn nát mái tóc của tôi. Tuy rất đơn giản nhưng đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất trong đời mà Min YoonGi này sẽ không bao giờ có thể quên.
Song có lẽ tôi sinh ra là để nhận chịu sự đau khổ. Cuộc đời này êm đềm chẳng được bao lâu, yêu nhau bên nhau chưa vẹn tròn 6 tháng, tôi đã tự tay huỷ hoại tất cả, từ bản thân mình cho đến cuộc đời của HoSeok, tệ hơn là tình cảm giữa chúng tôi đã vỡ nát chỉ trong chốc lát. Nhanh lắm...nhanh đến mức tôi không thể nhận ra đó là mơ hay thật...
* * *
- Đúng là anh vẫn vậy. Sao tôi lại có thể một mực tin anh để rồi bây giờ lại bị anh cắm sừng thế này?
Bên trong căn phòng khách sạn im ắng, một giọng nói quen thuộc thổi ngang tai khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Cố giữ bình tĩnh xoay người, tôi thấy HoSeok đang tựa thân vào cửa, đôi mắt bấy giờ trở nên đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.
- Ho...Hobie à...
- Dẹp cái kiểu xưng hô kinh tởm đó đi! Hobie? Đến đây định qua đêm với thằng nào thì không nhất thiết phải gọi tôi kiểu thân mật đó đâu.
HoSeok gằn từng chữ khiến tôi như muốn chết điếng.
- Hobie à...mọi chuyện không như em nghĩ đâu!
- Sao? "Không như em nghĩ". Vậy chẳng lẽ lại HƠN cả những gì em nghĩ?
Tôi định cố nói cậu ấy hiểu mọi chuyện thì đột nhiên điện thoại có tin nhắn. Vội vàng bật chiếc điện thoại, đọc dòng tin nhắn ngắn gọn trên màn hình, cảm xúc tôi đã hoàn toàn bị xáo rỗng. Tôi mạnh miệng chửi thề, chọi mạnh chiếc điện thoại vào góc tường khiến nó bể tan nát, nát như trái tim mình hiện tại.
Ôm đầu ngã khuỵ xuống sàn nhà buốt lạnh, tôi cắn chặt môi trong nghẹn ngào. Mặc cơn đau từ đôi môi đang ứa ra những giọt chất lỏng đỏ thẫm thấm đượm mùi vị tanh nồng vướng nơi đầu lưỡi, tôi cay đắng ngước nhìn gương mặt lạnh nhạt của HoSeok. Đôi mắt ấy...em ấy giờ đây đã không còn là HoSeok của tôi nữa rồi.
- Tôi xin lỗi...chắc sự hiện diện của tôi tại đây đã khiến bạn tình của anh phải bỏ về rồi. Đừng tức giận với tôi như vậy chứ, người-yêu!
HoSeok từng bước tiến lại gần tôi, cậu cười lớn. Tôi biết, tôi hiểu bây giờ em ấy cũng đang rất đau khổ, nhưng biết làm sao đây...ngay cả tự bảo vệ bản thân mình còn không được thì sao tôi có thể bảo vệ HoSeok khỏi nỗi đau đang cào xé cả hai kia?
Cố sức bình sinh gắng gượng đứng dậy, tôi định cất lời giải thích thì đã bị HoSeok túm chặt lấy cổ áo vứt lên chiếc giường lớn.
- Anh có thể tưởng tượng tôi như người bạn tình kia. Yên tâm đi, tôi sẽ làm anh sung sướng. Chuyện tiền nong anh cũng không cần phải lo, tôi sẽ trả gấp đôi!
Giữ chặt tôi trên giường, HoSeok thô bạo mạnh tay xé toạc chiếc áo thun của tôi. Tôi cảm thấy từng nhịp thở trong mình rất dồn dập, tôi cảm thấy mọi giác quan dường như không còn tồn tại nữa, tôi cảm thấy trái tim mình nhói lên từng hồi khi nhìn vào đôi mắt kia. Lúc này tôi đã thực sự cảm thấy sợ hãi con người phía trên đang điên tiết mà đặt những vết cắn bầm tím, rướm máu lên cơ thể mình.
Cố giữ cho giọng nói không run rẩy, chẳng hiểu sao tôi lại cất lời:
- Thật dễ dàng để anh tìm được ai đó thay thế em...
- Sao, thừa nhận rồi?
- Em đã từng nói với anh như vậy.
- Phải, thì sao?
- Em có tin anh là người như vậy không?
Nhìn vào đôi mắt có chút chua xót, chút dao động và chút gì đó gọi là luyến tiếc của HoSeok, tôi đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng. Và đó chính là...
- Tất nhiên, anh vẫn là anh. Bản chất vẫn vậy, thật đĩ thoả!
- Em lầm rồi!
- Sao cũng được. Min YoonGi à, chính vì quá tin anh nên bây giờ tôi mới trở nên thế này đây. Thay vì nói tôi lầm, sao anh không tự nhìn lại mình? Giờ thì hết rồi. Qua đêm nay, tôi và anh đường-ai-nấy-đi!
Sau câu nói kia, tôi như hụt hẫng buông xuôi tất cả, điên loạn mà cười lớn, nước mắt không tự chủ mà tràn mi. Tôi thực chất vì một nỗi oan chẳng thể nói ai biết mà để tuột tay HoSeok. Tôi muốn giải thích nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi muốn nói với Hobie rằng Min YoonGi sẽ không không bao giờ để Hobie phải đau lòng. Nhưng em ấy đã không còn chút lòng tin gì ở tôi nữa rồi.
Chẳng biết em ấy có giống tôi, yêu người kia đến chết đi sống lại hay không, nhưng tôi dám chắc một điều: đôi mắt kia lần đầu tiên lại thấm đẫm thù hận như thế là vì HoSeok của tôi rất yêu người tên Min YoonGi. Jung HoSeok hận tôi đến tận xương tuỷ. Em ấy chẳng ngần ngại mà cường bạo tôi như thế này.
Cố nhắm thật chặt đôi mắt mình để tôi không thể thấy được ánh mắt ngầu đục chỉ còn duy nhất mỗi dục vọng ấy, nhưng sâu trong bóng tối do chính mình tạo ra, những hình ảnh hoan ái, thác loạn của quá khứ như thước phim cũ nhơ nhuốc đầy ghê tởm cứ tua đi tua lại khiến tôi trở nên vô cùng hoảng loạn.
Tôi sợ, sợ cái con người kia đã mạnh mẽ vực tôi ra khỏi màn đêm kinh tởm ấy, giờ lại thẳng tay đẩy tôi xuống tận cùng bóng đêm u uất ngày nào. Nhưng tôi vẫn muốn giữ em ấy lại, tôi muốn níu kéo Hobie, níu kéo thứ tình yêu đã điên cuồng ăn mòn tâm hồn này. Và tôi muốn Hobie mãi là của mình.
***
Ngả người nhìn đăm đăm lên trần khách sạn bằng đôi mắt phủ sương mờ nhạt đã hoen đỏ, tôi nhớ lại lý do mình đến đây.
Lúc còn là người của câu lạc bộ, có một tên khách vì quá mê mẩn thằng trai bao tên YoonGi nên đã tìm cách chuốt say tôi rồi làm nhục. Hắn đã quay lại những cảnh nóng khốn kiếp đó. Đến hôm nay đột nhiên hắn hẹn tôi đến đây là để muốn tôi trở thành người yêu hắn, đồng nghĩ với việc đoạn phim kia sẽ không bị phát tán. Tôi đã kiềm nén cơn giận trong mình, tôi không nghĩ HoSeok có thể thấy được điều đó. Và tôi đã quyết định đến đây, không phải để chấp nhận yêu cầu của hắn, mà là đến để khử bỏ cái thứ dơ bẩn có thể phá hoại hạnh phúc của tôi... và khử hắn, vì giờ đây, ngoài HoSeok ra, không ai được phép sở hữu tôi. Nhưng mọi thứ đã không như tôi mong muốn và sắp đặt; HoSeok đã tìm thấy tôi trong hoàn cảnh thế này, em ấy đã trở thành con người hoàn toàn khác.
Lúc bật chiếc điện thoại lên đọc tin nhắn, hồn tôi như chết lặng. Hắn nghe lễ tân khách sạn nói trên phòng có người khác nên đã quay về và nói tôi lật lộng, đoạn phim ấy đang được lan truyền. Tôi đã không thể giải thích với HoSeok... Tôi đang tự hỏi, nếu nói cho HoSeok biết từ trước thì liệu em ấy có cùng tôi vượt qua? Và mọi chuyện có phải ra nông nỗi này không?
Nốc cạn chai rượu Tây trên bàn, tôi cố gắng lạc mình vào trong những dòng cảm xúc ngọt ngào nhất của những tháng ngày hạnh phúc vừa qua. Thế nhưng, tôi vẫn không tài nào làm được, tôi chỉ biết cười điên dại với cái hoàn cảnh trớ trêu này.
Không gian im ắng đến lạnh lẽo trong căn phòng khách sạn trong phút chốc đã được lấp đầy bởi tiếng còi hú inh ỏi dưới đường. Vò nát mái tóc bạch kim bấy giờ đã loang lỗ những sắc đỏ, tôi nhìn xuống mặt đường đông đúc, ánh đèn xanh đỏ chớp tắt sáng rực trong đôi mắt mình. Quay trở về phía giường, tôi vội lay người HoSeok.
- Hobie à, có chuyện gì đã xảy ra vậy em? Tiếng còi xe cảnh sát dưới kia ồn ào quá.
Rồi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, tôi lấy trong túi quần mình ra một chiếc hộp nhỏ, định là giải quyết xong chuyện này sẽ chủ động cầu hôn em ấy. Lấy chiếc nhẫn từ cái hộp, tôi chậm rãi đeo nó vào ngón áp út của em. Áp tay HoSeok lên má, tôi nở một nụ cười dường như là hạnh phúc nhất đời.Tôi nắm chặt lấy bàn tay HoSeok vốn rất ấm, nhưng... sao giờ đây lạnh lẽo quá....
Và rồi đột nhiên cánh cửa phòng bị đạp mạnh, những tên cảnh sát nhanh chóng kéo tôi ra khỏi em. Mở to mắt nhìn về phía chàng trai vẫn nằm đấy, tôi hoảng sợ hét to tên em, tôi cố sức vùng vẫy khỏi những gọng kiềm đang giữ chặt mình để chạy đến với em. Nhưng tại sao...tại sao em không chịu nhìn tôi, không cứu tôi mà vẫn nằm bất động đấy,trên chiếc giường trắng muốt đã nhuốm đẫm sắc đỏ tanh tưởi từ lúc nào...
" Hobie à... Hobie à... HOBIE!!"
-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top