Chương 21 : Guốc cũng cần cạnh tranh
"Đại... đại ca..." Tôi thở không ra hơi. Khi nhìn thấy Du Trịnh Nghiên đang đút hai tay túi quần, vừa đi vừa đá chân, tôi vui mừng đến suýt quên cả thở. "Đợi...đợi tôi!"
Hic hic, Du Trịnh Nghiên, làm ơn nghe thấy cái giọng yếu ớt của tôi đi mà. Tôi lạy cậu đó, tôi mệt chết đi mất thôi.
"Tỉnh Tỉnh, cô làm gì ở đây vậy?" Cầu được ước thấy, Du Trịnh Nghiên bỗng quay lại nhìn tôi.
"Đại ca, tôi...tôi trả áo cho cậu." Tôi dừng lại, một tay đưa áo cho cậu ta, một tay chống xuống đầu gối, thở dốc.
"Cảm ơn cô nha!" Du Trịnh Nghiên cười tươi. "Mà cô vừa gọi tôi là đại ca đó hả? Haha, tôi biết là cô chưa quên mà."
"À...ừ!" Tôi cảm thấy mình bớt mệt hơn được phần nào, liền đứng thẳng dậy.
"Hahaha! Cô cứ ngoan ngoãn như vậy là tốt nha." Du Trịnh Nghiên đập thùm thụp vào lưng tôi như đánh trống. Tôi nhăn mặt vì đau nhưng cứ cười gượng vì không dám phá hỏng tâm trạng của Du Trịnh Nghiên.
"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi ăn mừng." Câu nói của Du Trịnh Nghiên khiến tôi giật bắn mình.
"Đi... đi đâu?" Tôi bỗng thấy lo lắng, hỏi.
"Bar. Cô nghĩ gì?" Du Trịnh Nghiên sau đó kinh ngạc nhìn tôi. "Đừng bảo cô chưa vào đó bao giờ nha!"
Tôi khẽ gật đầu, tán thành ý kiến của Du Trịnh Nghiên.
Mà khoan... bar á?
"Thôi không sao! Thiếu gia đây rộng lượng, hôm nay sẽ cho cô biết bar là thế nào." Du Trịnh Nghiên cầm cổ tay tôi, kéo đi.
"Khoan... đã, Du Tr..." Tôi tự dừng lại rồi nói cách khác. "Đại ca, tôi không có giày."
"Hả?" Du Trịnh Nghiên nhíu mày, quay lại nhìn tôi. Hắn ta nhìn xuống chân tôi. Tôi ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, đôi chân trần cứ ngọ nguậy vì ngứa và đau.
Sau đó, Du Trịnh Nghiên bắt tôi trèo lên lưng hắn. Tôi bất đắc dĩ trèo lên vì không muốn hắn nổi khùng lên. Thế là hai chúng tôi đi bộ dọc theo con đường, không ai nói với ai câu nào. Bỗng, Du Trịnh Nghiên rẽ vào khu trung tâm thương mại Mỹ Hòa, tôi mở to mắt vì sốc rồi kéo ngược cổ Du Trịnh Nghiên lại. "Từ từ đã."
"Oái!" Du Trịnh Nghiên loạng choạng ra đằng sau ngã, suýt nữa thì chúng tôi cùng ngã lăn quay. "Cô bị điên à?"
"Sao... sao lại vào đây?" Tôi run run, hỏi.
Dì Tâm và tôi từng lên đây đúng một lần. Vào cửa hiệu nào chúng tôi cũng chỉ chảy dãi và ngắm đồ bên trong. Dì còn nói, khi nào tôi lớn lên mà kiếm được nhiều tiền thì nhớ mua cho dì một bộ váy. Hic hic, tôi sợ lớn lên tôi vẫn nghèo rớt mùng tơi ý à.
"Mua cho cô giày. Với cả tầng trên cùng là bar." Du Trịnh Nghiên nói rồi lại thốt lên. "Cô lại chưa vào đây bao giờ?"
Tất cả những người xung quanh đều quay lại nhìn chúng tôi. Tôi xấu hổ chả biết giấu mặt mũi vào đâu. Du Trịnh Nghiên đúng là tên không có dây thần kinh xấu hổ. Hắn gần như không quan tâm người khác nghĩ gì à nha.
"Tôi... tôi vào một lần rồi." Tôi nói nhỏ. "Nhưng... nhưng đồ ở đây đắt lắm." Tôi nói suýt xoa, cứ như cầu xin Du Trịnh Nghiên đưa đi chỗ khác.
"Trời, nhà cô nghèo rớt mùng tơi à?" Du Trịnh Nghiên thở dài, thán một câu rõ to khiến người đi đường nghe được. Tôi cứ nấp mặt mình vào vai Du Trịnh Nghiên. "Yên tâm. Cái trung tâm thương mại là của già nhà tôi đầu tư, cô không cần lo." Nói rồi, hắn xốc tôi lên để cõng chắc hơn, tiến thẳng vào trong.
....................
"Đôi giày này là mẫu mới nhất của chúng tôi." Tiếng nói của chị nhân viên bán hàng làm thức tỉnh tôi. Tôi tự hỏi mình đã đến đây tự khi nào.
"Tỉnh Tỉnh, mau đi thử đi." Du Trịnh Nghiên ấn tôi ngồi xuống. "À, mau lau sạch chân cho cô ấy."
"Vâng thưa cậu Du." Mấy chị nhân viên vội vàng bỏ đi để lấy đồ.
"Du... Đại ca..."Đúng là tôi chưa quen với cách xưng hô này thật. "Mua cho tôi cái dép lê cho tôi xỏ tạm cũng được mà."
"Này này, cô coi thường tôi hả? Muốn chết à?" Du Trịnh Nghiên giơ nắm đấm ra hăm dọa tôi. "Tên bánh bèo thối cho cô đi guốc xịn, sao tôi không thể chứ?"
Con lạy thánh Du ạ! Giờ này là giờ nào rồi mà còn đi cạnh tranh với thánh Hàn.
"Tôi... tôi đi tạm..." Tôi nói nhỏ.
"Cô muốn sống thì trật tự đi, cấm phàn nàn." Du Trịnh Nghiên nghiến răng ken két, bổ một nhát vào đầu tôi.
Tôi chảy cả nước mắt vì quá đau. Tôi khổ sở ôm cục u trên đầu. Hic, tên Du Trịnh Nghiên này đúng là bạo lực thật.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ, tôi có từ chối thế nào đi chăng nữa, cuối cùng Du Trịnh Nghiên vẫn bắt tôi đi chiếc guốc đen 10 phân trông rất sành điệu. Lúc tôi nhìn giá của nó tôi còn suýt ngất cơ. Khổ nỗi đi guốc 7 phân tôi đã sống dở chết dở rồi nữa là guốc 10 phân à. Huhu, ai đó cứu con khỏi cái tên mafia này đi.
"Tỉnh Tỉnh, cô không cần xúc động đâu." Có vẻ như nhìn khuôn mặt như sắp khóc đến nơi của tôi thì tên Du Trịnh Nghiên lại vỗ ngực lên tiếng. "Cứ là đàn em của tôi, tôi sẽ cho ăn ngon mặc đẹp."
Hic hic, ý tôi đâu phải vậy chứ! Tôi đang khóc trong lòng chứ không phải xúc động đâu nha.
"Nhanh lên! Cô đi chậm như rùa bò ý." Du Trịnh Nghiên đi nhanh hơn về phía trước, quay lại nhắc nhở tôi một câu.
Tôi nhăn mặt, nở nụ cười méo xệch rồi bước đi nhanh hơn.
__________________________
Bộ này ế quá. :<
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top