C9: Cây hoa quế, Nữ Nhi Hồng

Người phương Nam có con gái, được tuổi bắt đầu ủ rượu. Lọc thật kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn thì cho rượu vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân nước đầy, không lấy lên nữa. Con gái sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách, gọi là "Nữ tửu". Hương vị tuyệt vời.

Jeongyeon ăn tối cùng Nayeon xong, về đến nhà vẫn hơi ngơ ngẩn, ngồi trong phòng làm việc chậm chạp chuẩn bị tài liệu tố tụng, lòng tự hỏi không biết Jimin đã về chưa. Trong gia đình bình thường, con cái đánh nhau còn bị người lớn răn đe, huống hồ là gia đình như thế?

Cô đang cân nhắc xem nên sang gõ cửa nhà Jimin hay gọi điện thì nhận được tin nhắn kakaotalk của anh.

"Em có ở nhà không? Sang ăn tối."

Còn có tâm trạng ăn tối?

Jeongyeon đọc lướt qua, cảm thấy mình phí công quan tâm, liền tắt màn hình di động, lại chậm chạp làm việc thêm một lúc mới sang nhà đối diện.

Vừa bước vào đã thấy cả nhà tràn ngập hương thơm ngọt. Jimin mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, tay trái đã tháo băng, chỉ dán một miếng băng dán cá nhân khổ lớn.

"Nếm thử xem." Jimin đưa cho cô một cái thìa, "Súp vừng đen nấu từ vừng bà nội anh tự xay đấy, bên trong có táo đỏ và hạch đào."

Súp vừng đen đựng trong chiếc bát sứ xanh được nấu đặc, dùng thìa khuấy nhẹ, hơi nóng thơm ngọt liền bốc lên. Jeongyeon cụp mắt, khuấy một cách máy móc, sau đó ủ rũ ăn, không nhìn anh thấy một lần.

Jimin nhìn cô, nói: "Tóc cắt đẹp đấy."

Jeongyeon không ngẩng lên, qua loa đáp: "Cảm ơn."

Jimin thấy cô không được vui, cố ý trêu: "Ăn nhiều súp vừng đen vào, nấu riêng cho em đấy. Anh cứ cảm thấy màu tóc em hơi kỳ lạ, em nên ăn nhiều vừng đen hơn."

Bàn tay cầm thìa của Jeongyeon khựng lại, thìa và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng lanh canh. Cô hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, "Em cố ý nhuộm, có vấn đề gì không? Đắt lắm đấy nhé!"

Jimin không tán thành, "Lại còn hay rụng tóc nữa, mỗi lần em sang là nhà đầy tóc của em, anh còn tưởng Hyunkie hóa đen rồi."

Jeongyeon lập tức phản kích, "Anh mới là chó."

Jimin nhìn Hyunkie nằm bên chân rồi lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nói giọng ẩn ý: "Làm chó có gì không tốt? Mỗi ngày chỉ ăn với chơi, chẳng có gì buồn khổ. Làm người mới nhiều phiền muộn."

"Nào có." Jeongyeon tỏ vẻ không hiểu, "Em có phiền muộn gì đâu."

Jimin điềm đạm nhìn cô, hỏi lại: "Thật không?"

"Chỉ là... đang hơi rối mà thôi." Trước ánh nhìn của anh, khí thế của Jeongyeon xẹp xuống, không còn cứng miệng, ngập ngừng một chút rồi lại thêm vào: "Chuyện công việc ấy mà."

Jimin chợt đưa tay ra giữ cằm Jeongyeon rồi lau nhẹ bên khóe miệng cô, nở nụ cười cưng chiều, "Ăn thế nào mà lem nhem vậy?"

Jeongyeon vô thức liếm khóe môi. Không biết vì anh thu tay quá chậm hay do động tác của cô quá nhanh, mà đầu lưỡi cô cứ thế liếm vào ngón tay ấy. Jeongyeon như phải bỏng, lập tức mím chặt môi, ngón tay anh lại cứ lưu luyến mãi nơi khóe miệng và cằm cô, không hề có ý rụt lại.

Bàn tay anh khô và ấm áp, dán vào da thịt cô. Jeongyeon thấy mặt mình càng lúc càng nóng, bắt đầu tham lam hơi lạnh từ đầu ngón tay kia.

Cô cúi mặt chẳng dám nhìn anh, trên làn da sáng mịn chợt ửng hồng, lông mi không ngừng run rẩy để lộ vẻ bối rối trong lòng. Jimin nhớ tới tư thế phòng thủ cẩn thận, tấn công mạnh bạo của cô khi đối mặt với cảnh sát giao thông và nhóm người chuyên phá rối bệnh viện mấy ngày trước, giờ lại trông thấy dáng vẻ e thẹn bối rối của cô, càng cảm thấy đáng yêu.

Một lúc sau Jeongyeon mới nhớ là phải đẩy anh ra. Cô vừa thầm khinh bỉ bản thân phản ứng chậm chạp, vừa làm mặt nghiêm nghị, nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, "Bây giờ quan hệ giữa chúng ta là luật sư và đương sự, tốt nhất là anh hãy chú ý hành vi và lời nói của mình, đừng để em phải làm trái nguyên tắc nghề nghiệp."

Jimin cau mày, "Phiền phức vậy sao? Biết thế sáng nay không ký. Vậy xong chuyện này là ổn rồi chứ?"

"Xong chuyện?" Không biết Jeongyeon nghĩ tới điều gì, chợt cười lên, "Xong chuyện lại càng khó nói."

Jimin bực bội, "Nghĩa là sao?"

Jeongyeon mỉm cười giải thích: "Đương sự là đương sự, khi ấy được coi trọng, qua rồi thì chưa chắc."

Khó khăn lắm cô mới trả đòn được một lần, thấy Jimin không phản bác được lại càng đắc ý.

Jimin nhìn cô, "Pháp luật thật sự có quy định luật sư và đương sự không thể hẹn hò sao?"

Jeongyeon nghiêm mặt, đường hoàng cất lời: "Điều thứ sáu mươi trong chương sáu luật Luật sư quy định, sau khi nhận ủy thác, luật sư lợi dụng việc cung cấp dịch vụ pháp luật để phát sinh quan hệ không chính đáng với đương sự, sẽ phải nhận cảnh cáo từ bộ phận hành chính tư pháp của chính quyền nhân dân cấp thành phố hoặc thành phố trực thuộc trung ương, có thể bị phạt tới mười nghìn tệ. Có hành vi vi phạm mà không chấp hành hình phạt thì sẽ bị coi là tình tiết tăng nặng, có thể bị cấm hành nghề từ ba đến sáu tháng."

Jimin không ngờ lại có điều luật này thật, hơi sững người, "Được rồi."

Dứt lời, anh đứng dậy đi rót nước, tới cửa bếp lại quay đầu hỏi: "Có điều luật này thật sao?"

"Khụ khụ..." Jeongyeon ho khẽ, mắt đảo lung tung.

Nhìn bộ dạng cô, Jimin cũng gần như hiểu rõ, nở nụ cười: "Em tự bịa ra chứ gì? Vốn không có điều thứ sáu mươi trong chương sáu đúng không?"

"Ừm..." Jeongyeon vẫn nhìn lung tung, miệng phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu.

Jimin không nói nữa, chỉ đứng cách đó mấy bước nhìn cô chăm chú, nét cười thấp thoáng trên môi.

Bắt gặp ánh mắt của anh, Jeongyeon đành nhíu mày thỏa hiệp, "Thật ra là có, chỉ là nội dung không như em nói thôi."

Jimin khoanh tay trước ngực, điềm đạm hỏi: "Vậy xin hỏi nội dung điều thứ sáu mươi là gì?"

Jeongyeon cúi đầu ăn vài miếng súp vừng đen rồi mới thì thào đáp: "Luật này được thực hiện từ ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó."

Đôi vai Jimin run lên, chọc ghẹo cô, "Luật sư Yoo làm thế này là bắt nạt quần chúng không có kiến thức."

Jeongyeon xấu tính, "Anh không biết luật nên em bắt nạt anh đấy, thì sao?"

Jimin day day ấn đường, nhắm mắt, cười khổ thở dài, "Anh có thể làm gì em đây..."

Câu trả lời của anh rất nhẹ, nhưng lại chạm mạnh vào tim Jeongyeon, khiến cô phải ngẩng lên nhìn.

Anh đứng dưới ánh đèn, vầng sáng ấm áp phủ trọn bộ quần áo ở nhà màu trắng, những khớp ngón tay sắc nét che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể trông thấy đường cong chiếc cằm dịu dàng. Có lẽ là vì khi nãy nấu súp vừng đen nên ống tay áo được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rất trắng. Park Jimin thật sự là người đàn ông có làn da trắng nhất mà cô từng gặp, không chỉ tay trắng, mặt trắng, mà những bộ phận khác bình thường vô ý lộ ra cũng trắng mịn đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Cô nhìn cánh tay anh chăm chú, mải nghĩ tại sao da của một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, chẳng lẽ là vì suốt ngày ở trong bệnh viện?

Một tiếng cười khẽ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Jeongyeon như bừng tỉnh, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chẳng biết từ khi nào mà tay anh đã rời khỏi khuôn mặt, để lộ đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn cô đầy hứng thú.

Jimin quả thật không nhịn nổi mới cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ thấy ai tự nhiên ngẩn người vào thời điểm như thế này, đôi mắt trầm lặng đen nhánh kia cứ nhìn chằm chằm vào tay anh, tựa như muốn khoét ra một cái lỗ. Rồi không biết nghĩ tới điều gì, cô chợt hơi cau mày, bờ môi mím lại, có vẻ rất không hài lòng. Vài ngày trước, anh nhận ra cô mặc dù khá chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nhưng khi đối mặt với người khác thì tư duy vẫn mạch lạc, phản ứng nhanh nhẹn, lúc cần thiết còn hơi hùng hổ đáng sợ, thế nhưng mỗi lần ở trước anh lại hơi mơ màng. Anh chỉ vừa mới tạo áp lực một chút, cô đã vô cùng ngơ ngác bối rối, thả dòng suy nghĩ bay xa, xa đến mức có lẽ chính cô cũng không tìm về được.

Jimin thấy cô bị dọa đến ngơ ngác, không nhịn được cười hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

"Không... Không nhìn gì." Cô cuống lên, đành cúi đầu ăn súp tiếp. Súp vừng đen vốn ngọt dẻo, lúc này ăn vào lại chẳng thấy mùi vị gì, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Jimin vẫn quấn quýt trên người mình. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Jeongyeon ngẩng lên, đường hoàng trả lời: "Em nhìn xem anh có bị thương không. Chiều nay anh về nhà còn gì, em sợ anh bị đánh."

"Ừm..." Jimin vờ coi là thật, gật đầu, "Lý do này được đấy. Nếu lúc vừa vào nhà em đã nói vậy thì anh nhất định sẽ tin."

Đối mặt với anh, Jeongyeon dường như chưa bao giờ nói dối thành công, khao khát bỏ trốn ngày càng mãnh liệt. Cô đứng bật dậy, không dám nhìn anh nữa, "À... Em ăn xong rồi, về trước đây. Mai anh còn phải đi làm, nghỉ sớm đi."

Jimin thấy cô bỏ chạy vẫn không chịu buông tha, "Luật sư Yoo, mai còn tới ăn sáng không?"

Jeongyeon dừng chân, cúi đầu, khẽ cau mày, quay người lại "Ừ" một tiếng chẳng mấy tự nhiên, nhưng dáng vẻ vẫn mạnh mẽ phóng khoáng, không hề tỏ ra khó xử.

Jimin nghe tiếng cửa đóng sầm lại, lắc đầu thở dài, "Khó dỗ thật... Thật sự khó dỗ..."

Sự thật chứng minh Jeongyeon đã đúng, cuối cùng thì họ cũng không phải đánh trận chiến bảo vệ Jimin. Sau khi cô gửi văn bản luật sư, nhóm phá rối bệnh viện ban đầu thể hiện thái độ cứng rắn, hẹn gặp trên tòa án. Nhưng có lẽ là không có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ giới, mà Jeongyeon cũng khá có danh tiếng trong ngành, họ tìm mấy văn phòng luật tham khảo ý kiến về tình hình và chi phí cơ bản, cảm thấy còn chưa lấy được tiền của người nhà bệnh nhân đã phải tự bỏ ra một khoản thì tự khắc mất hứng thú, liền hạ mình công khai đến bệnh viện xin lỗi, khiến bệnh viện cũng ngại. Chỉ có người thân bệnh nhân chưa chịu từ bỏ, đòi phía viện phải đền bù, nhưng bệnh viện hiếm khi tỏ rõ thái độ như lần này, ra công văn tường trình và giải thích cụ thể về quá trình khám chữa bệnh, đồng thời cũng thẳng thắn từ chối yêu cầu đòi bồi thường vô lý của gia đình bệnh nhân.

Cư dân mạng đều tán thành cách xử lý của bệnh viện và chê trách hành vi của người nhà bệnh nhân. Về sau còn có một số người đăng ảnh lên, chứng tỏ người nhà bệnh nhân và nhóm phá rối bệnh viện ra tay trước, mà các bác sĩ không hề động đến họ thì quần chúng lại càng nghiêng về phía bệnh viện, ủng hộ bác sĩ, phản đối bạo hành trong ngành y và công kích những người chuyên phá rối bệnh viện. Quá trình giám định sự cố trong khám chữa bệnh của Hội Y học vốn rất phức tạp rườm rà, nhưng có lẽ vì chuyện này quá lớn nên kết quả giám định được đưa ra rất đúng lúc.

Kết quả giám định cho thấy phía bệnh viện không có hành vi không làm tròn chức trách. Trong toàn bộ quá trình điều trị và cấp cứu, bác sĩ đều rất có trách nhiệm, tận tình làm đúng những việc nên làm. Bởi vậy, chuyện này xem như kết thúc tại đây.

Jimin không có cảm giác gì, nhưng mấy cô cậu học trò cùng các bác sĩ trẻ có vẻ rất vui, đi đâu cũng hớn hở ra mặt.

Vụ việc không cần phải đưa ra tòa án, vì vậy hợp đồng đại diện mà anh và Jeongyeon ký cũng không còn ý nghĩa. Với lại, dù quan hệ của anh với Jeongyeon ra sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đạo đức nghề nghiệp của cô, nghĩ tới đây, Jimin hết sức vui vẻ. Nhưng anh còn chưa kịp nói với Jeongyeon chuyện này thì cô đã biến mất. Suốt mấy ngày liền không thấy bóng dáng cô, Jimin lập tức cảm thấy bất thường.

Từ sau buổi tối bày tỏ với nhau, tuy quan hệ giữa hai người vẫn là quan hệ trên mức bạn bè dưới mức người yêu, nhưng suy cho cùng cũng đã gần gũi hơn rất nhiều, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể biến mất một cách im ắng như vậy.

Ngày hôm ấy sau khi tan làm, Jimin cố ý nán lại chờ Jungkook, đợi đến khi văn phòng đã hết người anh cũng không có động tĩnh gì, nhưng Jungkook lại tỏ ra chột dạ.

Jimin liếc cậu, cúi đầu xem bệnh án tiếp, cảm thấy hài lòng rồi mới hỏi: "Chị họ cậu đi đâu rồi?"

Jungkook cứng miệng, "Em không biết."

"À." Jimin cất tiếng, sau đó mở ngăn kéo lấy một bản luận văn đã được in ra, xem lướt mấy chỗ, ánh mắt và thái độ thể hiện rõ sự khinh thường và không hài lòng.

Jungkook giật mình khi thấy trang bìa quen thuộc kia, "Hay là đi công tác nhỉ? Hồi trước chị ấy cũng hay đi công tác. "

"Thật không?" Jimin lấy một chiếc bút màu đỏ ra khỏi túi.

Jungkook lập tức kích động, "Không phải đi công tác, không phải đi công tác. Nhưng chắc chị ấy không đi xa đâu."

Lần này Jimin không nói gì, ấn bút xuống. Thấy ngòi bút chuẩn bị chạm vào luận văn, Chung Trinh lập tức nhào đến ngăn anh lại, thành thật khai báo: "Chị ấy về nhà rồi."

Lúc này Jimin mới cất bút đi, nhìn cậu hỏi: "Nhà nào?"

Dù không cam lòng, Jungkook vẫn phải khuất phục trước sự đe dọa của anh, ngập ngừng mãi mới nói: "Chính là nhà của chị ấy, ở thành phố Suwon. "

Jimin gật đầu, cắm bút vào túi áo trước ngực, ném luận văn vào ngăn kéo rồi đứng dậy ra ngoài.

Jungkook ôm mặt khóc không thành tiếng. Chị họ, chị đừng trách em, không phải em không đủ kiên quyết, mà là do kẻ địch quá mạnh.

Jungkook còn đang đứng cào tường ở đó, chẳng ngờ Jimin lại quay lại, đứng ở cửa ra vào nói với cậu: "Tối nay về thu xếp hành lý, ngày mai đưa tôi về nhà cậu."

Jungkook ngơ ngác, "Sếp đến nhà em làm gì? "

Jimin ngẫm nghĩ, "Đi thăm hỏi gia đình. Tôi làm thầy hướng dẫn của cậu bao nhiêu năm như vậy, tới giờ vẫn chưa đến thăm hỏi, bỗng dưng cảm thấy người làm thầy giáo như tôi thật quá thiếu trách nhiệm."

Biểu cảm trên mặt Jungkook càng lúc càng đặc sắc, nhìn Jimin không thốt nên lời.

Đi thăm hỏi gia đình? Sếp, sếp muốn gặp chị họ em thì cứ nói thẳng ra! Gì mà thăm hỏi gia đình chứ? Từ bao giờ mà chương trình thạc sĩ mọc ra khoản này vậy?

Thật ra cả hai đều hiểu lầm. Jeongyeon thật sự đi công tác ở thành phố Suwon. Cơ hội công tác này giành được từ Jung Hoseok, cô tiện thể đi sớm mấy ngày mà thôi.

Từ sau khi biết hoàn cảnh gia đình của Jimin, trong lòng Jeongyeon hơi khó chịu. Thật ra trước kia đã lờ mờ đoán được, nhưng cô vẫn tự lừa dối bản thân, không muốn tìm hiểu. Lần này cuối cùng đã lấy được dũng khí để đi hỏi thăm, kết quả không khác mấy so với dự đoán, khiến cô hết sức muộn phiền.

Giữa thời điểm này lại có cơ hội đi công tác, cô liền giành lấy. Nhưng về đến nhà mới phát hiện ra... thà ở lại thành phố Seoul còn hơn.

Dù là về nhà nhưng vẫn phải làm việc cần làm. Mỗi ngày vào lúc cô ngồi làm việc trước máy tính, mẹ liên tục thủ thỉ với cô về những người đàn ông tài giỏi ABC, hoặc tiến sĩ do chú bác XYZ dẫn dắt, người ta hiền lành đáng tin, tương lai tươi sáng đến mức nào.

Mẹ Jeongyeon là giảng viên trường Đại học Seoul, năm đó muốn tạo bầu không khí học tập tốt đẹp thân thiện cho Jeongyeon và Jungkook nên đã bàn với bố mẹ Jungkook mua nhà cán bộ trong trường Đại học Seoul, về sau Jeongyeon cũng thi vào trường. Ban đầu cô cảm thấy thật tiện khi nhà ở luôn trong trường, nhưng lần này về mới phát hiện ra điều tồi tệ.

Buổi tối khi ra ngoài đi dạo với bố mẹ, luôn có thể gặp phải các thầy cô trước kia đã từng dạy mình, mà như được hẹn trước, những người này đều hỏi cô chuyện cá nhân. Ngoài việc ngoài mặt mỉm cười, bên trong gào thét, Jeongyeon chẳng thể có phản ứng gì.

Sau mấy lần, Jeongyeon từ bỏ kế hoạch tập thể dục, ban ngày nếu không có gì cần sẽ không ra ngoài, tối đến ăn cơm xong thì về phòng, dù bố mẹ dụ dỗ thế nào cũng không ra khỏi nhà một bước.

Tối hôm ấy Jungkook thu xếp hành lý xong thì gọi điện thoại về nhà, nói là thầy hướng dẫn muốn đến thăm hỏi gia đình. Mẹ của Jungkook vốn tò mò về Jimin, nghe vậy lập tức vui vẻ đồng ý, còn hứa sẽ đón tiếp chu đáo. Cúp điện thoại xong, Jungkook vốn định lén báo tin cho Jeongyeon, nhưng nghĩ đến việc sẽ bị ăn mắng vì không chịu được áp lực mà khai báo tình hình của cô là lại thót tim, vì vậy đành làm ngơ đi ngủ.

Sáng hôm sau hai người đi chuyến tàu cao tốc sớm nhất, qua trưa là đến thành phố Suwon. Sau khi bắt được xe, Jungkook hỏi Jimin bằng giọng nịnh nọt: "Sếp ơi, đến nhà em trước hay tới nhà chị họ em trước ạ?"

Jimin ngẫm nghĩ, "Có gần nhau không?"

"Gần, rất gần ạ." Jungkook gật đầu, "Hai tòa liền nhau ấy mà."

"Vậy tới nhà cậu trước đi. Dù sao cũng là đến thăm nhà cậu mà."

Jungkook hớn hở ra mặt, giờ có thể để Jeongyeon biết muộn chút nào thì hay chút đó. Vui xong cậu lại bắt đầu lo, "Sếp ơi, lát nữa sếp định nói gì với bố mẹ em ạ? Nói là em vẫn luôn thể hiện tốt đúng không ạ?"

Jimin ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững "ừ" một tiếng.

Đây không phải lần đầu tiên anh đến thành phố Suwon, nhưng lại là lần đầu tiên đến vì cô.

Trước kia khi Jungkook giả mạo cô trêu chọc anh trong game, anh đã moi được không ít thông tin từ cậu. Cô là con một, bố là thẩm phán, mẹ là giáo sư dạy luật. Bố cô chính trực hiền hậu, mẹ dịu dàng nhưng không yếu đuối, người lớn và các anh chị em trong gia đình hầu hết đều làm việc trong ngành tư pháp. Lần này anh xuất hiện dù có hơi đường đột, nhưng cũng là một cơ hội tốt để xác định quan hệ giữa hai người.

Suốt chặng đường Jungkook không thể ngồi yên, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến, như thể đang cố kéo dài thời gian.

"Sếp đói không ạ? Hay là chúng ta đi ăn trước đi?"

"Sếp có khát không? Hay là dừng xe để em đi mua cho sếp chai nước nhé?"

"Sếp, hay là tìm chỗ ở cho sếp đã?" 

"Sếp ơi, hay là em đưa sếp đi dạo một vòng trước nhé? Ở Suwon còn nhiều chỗ chơi lắm! "

Cậu nói nhiều đến lạ, dù Jimin không phản ứng gì, cậu cũng có thể một mình nói mãi không thôi. Về sau khi người lái xe cũng phải để ý, cậu mới chịu ngậm miệng.

Lúc này, bà chị họ Jeongyeon của Jungkook cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Từ sáng sớm cô đã bị mẹ kéo đi khám Đông y. Xếp hàng suốt cả buổi sáng, thấy sắp đến trưa, cô bắt đầu càu nhàu: "Mẹ, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Hôm nay đông người thế, để sau lại đến đi!"

Tính tình mẹ cô vốn thong thả, từ tốn nên chẳng hề nóng vội, còn dịu dàng khuyên cô: "Đợi chút đi, con còn không biết bệnh của mình à? Số này mẹ nhờ người khác lấy giúp đấy, lần sau không có cơ hội tốt vậy đâu."

Từ nhỏ Jeongyeon đã không chống đỡ được chiêu đao kiếm dịu dàng này của mẹ, lần này cũng nhanh chóng đầu hàng, cố kiềm chế đợi được gọi tên.

Trước kia Jeongyeon đã tới khám bác sĩ Đông y này mấy lần, vì quá trình xếp hàng quá vất vả nên cô nhớ rất rõ. Đợi tới khi gặp được, Jeongyeon đã sắp mất cảm giác.

Vị bác sĩ Đông y già rất có ấn tượng với cô, "Lâu quá không tới nhỉ?"

Jeongyeon cười nhẹ, "Bận việc ạ."

Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cho Jeongyeon đưa tay để ông bắt mạch. Jeongyeon nhìn ngón tay đang đặt trên cổ tay mình, không hiểu sao chợt nhớ tới Jimin.

Anh học Đông y từ nhỏ, nếu năm xưa không chọn ngành lâm sàng, hẳn bây giờ cũng là một bác sĩ Đông y, khi khám cho bệnh nhân chắc cũng thế này.

Ngoại hình anh rất đẹp, mà quá trình điều trị Đông y lại rất lâu dài, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái lấy cớ khám bệnh để đến gặp anh, dù có phải uống thuốc đắng đến đâu đi nữa chắc cũng sẵn lòng.

Cô đang mải nghĩ, bác sĩ đã thu tay về, cúi đầu viết bệnh án, "Cơ thể vẫn ổn, khá hơn lần trước một chút, vẫn uống thuốc Đông y đều đặn chứ?"

Jeongyeon ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi chột dạ trả lời: "Không ạ."

Vị bác sĩ già nở nụ cười bao dung, "Người trẻ tuổi đều không uống được thuốc Đông y, không kiên trì được cũng là chuyện bình thường. Thế đang điều trị bằng thuốc Tây à?"

Jeongyeon lắc đầu, "Cũng không ạ. Bận việc quá, cũng không có bệnh gì khác nên không để ý."

Mẹ cô không yên tâm hỏi; "Tình trạng của con bé..."

Bác sĩ cẩn thận quan sát Jeongyeon, "Sắc mặt tốt hơn trước kia, có phải ăn ngon miệng hơn không?"

Jeongyeon nghĩ, có lẽ vì thường xuyên đến nhà Jimin ăn chực, anh đã vô tình điều trị sức khỏe giúp cô, "Ăn được nhiều hơn trước, cũng khá đúng bữa. Chắc là thế đấy ạ."

"Ừ, ăn được là tốt." Bác sĩ cúi đầu kê đơn, "Kê cho cháu thuốc mới, phải dùng lâu dài. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải chữa khỏi sớm rồi lấy chồng sớm, đúng không?"

Câu này nói đúng ý mẹ Jeongyeon. Bà cười trả lời: "Bác nói đúng, nhưng tự con bé lại chẳng quan tâm gì. "

Jeongyeon than thầm, quan tâm, sao lại chẳng quan tâm, không quan tâm thì bây giờ đã chẳng ngồi đây.

Sau khi nghe bác sĩ dặn dò thêm và lấy thuốc xong, Jeongyeon cùng mẹ rời khỏi bệnh viện. Lúc sắp về đến nhà, mẹ kéo cô lại, "Chúng ta không về nhà nữa. Tới nhà cô con ăn cơm đi. Lát nữa bố con cũng sang."

Jeongyeon tỏ vẻ nghi hoặc, "Sang nhà cô?"

"Ừ." Mẹ kéo cô sang tòa nhà phía sau, "Em họ con về."

"Jungkook về rồi?" Jeongyeon vừa nghe thấy tin này mắt nháy liên tục. Quả nhiên linh cảm không sai, lúc vừa mở cửa liền trông thấy Jimin ngồi giữa bàn ăn, cô khẽ thở dài. Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ.

Jeongyeon thật không hiểu nổi, hôm nay là ngày làm việc, đây chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ không ai phải đi làm sao?

Nhà cô, nhà chú, nhà Jeongyeon, cộng thêm một Park Jimin không biết từ đâu mọc ra, ngồi kín cả bàn.

Mẹ Jungkook chào hỏi hai mẹ con Jeongyeon xong liền bắt đầu giới thiệu: "Đây là bác gái của Jungkook, đây là chị họ của Jungkook. Đây là thầy Park, thầy hướng dẫn của Jungkook."

Jeongyeon lạnh lùng nhìn cậu em họ Jungkook đang cố tránh né, ngăn lại cảm giác kinh ngạc trong lòng, cô đưa tay dưới gầm bàn cấu đùi cậu, mặt mỉm cười nói với mẹ cậu: "Cô ơi, chúng cháu biết nhau ạ."

Jimin cũng cười, nói một câu đầy ẩn ý: "Đúng vậy, chúng cháu quen nhau lâu rồi."

Biểu cảm khuôn mặt Jungkook dần trở nên méo mó, bổ sung bằng giọng kỳ quái: "Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm... Á!"

Còn chưa dứt lời, Jeongyeon đã véo một cái thật mạnh, Jungkook liền hét lên.

Mẹ Jungkook nhìn cậu thắc mắc, "Con kêu gì vậy?"

Jungkook đau đến mức sắp trào nước mắt, nhưng vẫn phải cố giữ nét mặt tự nhiên, "Không có gì, không có gì..."

Jeongyeon thản nhiên rút tay về, cầm cái cốc trước mặt lên uống một ngụm nước.

Mẹ Jungkook mời mọi người ăn cơm, "Đủ người rồi, mau ăn thôi. Tối qua Jungkook mới báo cho nhà là thầy Park sắp tới, không kịp chuẩn bị gì, mọi người ăn tạm nhé."

Jimin hết sức lễ phép, "Cô khách sáo rồi, tại cháu đột ngột làm phiền ạ."

Bố Jungkook vừa rót trà cho Jimin vừa khách sáo nói: "Không phiền, không phiền. Jungkook từ nhỏ đã không phải đứa dễ dạy, vất vả cho thầy rồi. Mấy hôm trước tôi với mẹ nó còn bảo, nếu có thời gian nhất định phải tới thăm thầy, không ngờ thầy lại tới trước."

Jeongyeon nghe thấy manh mối, tay lại đưa xuống dưới bàn, mò đến chỗ Jungkook, nụ cười trên miệng càng lúc càng tươi, "Tối qua?"

Jungkook cố kìm nén tiếng thét, mở miệng run rẩy xin tha: "Chị, chị không thể chuyển sang véo chỗ khác sao?"

Nụ cười của Jeongyeon càng méo mó, "Tất nhiên là không thể..."

Có lẽ vì Jimin cứ nhìn hai người nên mọi người cũng nhìn theo, thấy hai chị em trông như đang kề sát nhau trò chuyện thì cười nói: "Hai chị em nó thân nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột."

Jimin nhìn Jeongyeon cười, "Thật ngưỡng mộ."

Câu này nghe rất mập mờ, người khác nghe không hiểu nhưng Jeongyeon lại cảm thấy lời của anh có ẩn ý. Ngưỡng mộ gì? Mọi người cho rằng anh ngưỡng mộ tình cảm thân thiết giữa hai chị em cô, liền hỏi: "Thầy Park là con một sao?"

Jimin trả lời: "Đúng vậy, nhà cháu chỉ có một mình cháu, họ hàng cũng không có anh chị em nào cùng lứa tuổi cả."

Jeongyeon nhìn anh. Người này dù gì cũng là một giáo sư, sao có thể nói dối trơn tru như vậy? Không có anh chị em cùng lứa tuổi? Anh coi người anh họ Min Yoongi mình đầy hào quang kia là vật trang trí à?

Jeongyeon nghĩ vậy, bàn tay bất giác tăng thêm sức. Jungkook không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, "Sếp ơi, chúng ta đổi chỗ đi. Mấy món bên em hình như toàn là món sếp thích."

Vậy mà Jimin đứng dậy thật. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua những món ăn trước mặt rồi chuyển đến khuôn mặt Jeongyeon, nhìn cô dịu dàng lên tiếng: "Đúng là có món tôi thích."

Jeongyeon mím môi, chỉ hận không thể đưa tay đẩy mặt anh ra. Có món anh thích thì đi mà nhìn món ấy, anh nhìn em làm gì? Em không phải món ăn!

Mọi người tiếp tục hỏi han anh: "Thầy Park ăn nhiều vào nhé. Đồ ăn ở đây ăn có quen không?"

Jimin cười đáp: "Quen ạ, phiền mọi người quá."

Lúc Park Jimin ngụy trang, dù là dáng dấp bên ngoài hay ứng xử bên trong đều rất dễ lấy lòng người khác, nhìn thế nào cũng thấy là một giáo sư lịch sự lễ độ, ăn nói nhã nhặn, cử chỉ đúng mực. Anh trò chuyện cùng mọi người một lúc, còn chưa ăn xong bữa cơm đã chiếm được thiện cảm của cả gia đình.

Mẹ Jeongyeon thấy hai người ngồi cạnh nhau có vẻ thân mật khó diễn tả, nhớ tới chủ đề khi nãy bèn hỏi: "Hai đứa quen nhau lâu chưa?"

Jeongyeon sợ Jimin nói linh tinh, liền cướp lời trước: "Con quen anh ấy trước khi đi du học, anh ấy là bạn thân của một đàn anh của con."

Mẹ Jungkook cười vui vẻ, "Thật có duyên quá."

Trước khi Jeongyeon đến, Jimin đã trò chuyện với mọi người cả buổi. Mẹ Jungkook càng nhìn càng thích người thầy hướng dẫn này, nếu Jungkook là con gái, chắc bà cũng muốn gói cậu lại tặng cho người ta luôn.

Dù con trai bà không được, nhưng ở đây có người được. Mẹ Jungkook nhỏ giọng hỏi mẹ Jeongyeon: "Chị dâu, chị thấy cậu giáo sư Park này thế nào?"

Mẹ Jeongyeon gật gù, "Khôi ngô lịch lãm, còn trẻ vậy mà đã là giáo sư, rất tốt."

Mẹ Jungkook lại liếc nhìn hai người, "Ghép đôi với Jeongyeonie nhà mình được không?"

Mẹ Jeongyeon vốn không hề có suy nghĩ này, "Jeongyeon?"

Mẹ Jungkook gật đầu, "Đúng thế, trông hai đứa xứng lắm!"

Mẹ Jeongyeon lưỡng lự, "Không biết người ta còn độc thân không?"

Mẹ Jungkook rất muốn mai mối vụ này, chủ động ra mặt, "Em hỏi Jungkook rồi, cậu ấy chưa kết hôn. Còn về chuyện bạn gái thì đợi ăn xong em lại hỏi."

Ăn xong mọi người ra phòng khách uống trà. Trong lúc uống trà, bố Jeongyeon tới, sau khi chào hỏi Jimin thì ngồi xuống bên cạnh Jeongyeon. Jeongyeon ăn xong một bữa cơm mà khiếp vía, tưởng như bị rút mất một nửa lượng máu trong người, lúc này đang ngồi ở góc sofa nghỉ lấy sức.

Bố Jeongyeon quan sát Jimin một lát rồi hỏi: "Hiếm thấy chàng trai nào mới ở độ tuổi này mà đã học nhiều hiểu rộng như vậy. Cậu làm nghề gì thế?"

Jeongyeon ủ rũ trả lời: "Nói rồi mà bố. Thầy hướng dẫn của Jungkook, là giáo sư."

Bố Jeongyeon hài lòng gật đầu, "Chẳng trách, trông vừa nho nhã vừa khiêm nhường, tốt lắm."

Jeongyeon khẽ cười, "Bố thạo nhìn người, hiếm khi thấy nhầm lẫn thế này."

Bố cô sững người, "Sao vậy?"

Jeongyeon gần như nghiến răng, "Không phải vừa nho nhã vừa khiêm nhường, mà là vừa đen tối vừa lưu manh."

Bố cô giật mình, "Cậu ta giở trò lưu manh với con?"

Jeongyeon lập tức phủ nhận, "Không!"

Lúc này bố Jeongyeon mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

Ở phía bên kia, mẹ Jungkook cuối cùng cũng tìm được cơ hội, làm như vô ý nhắc đến, "Thầy Park có bạn gái chưa?"

Jimin cười khẽ, "Rồi ạ."

Mẹ Jungkook tiếc nuối, "Có rồi? Tiếc thật..."

Jimin hỏi: "Tiếc gì ạ?"

Mẹ Jeongyeon cũng tiếc, "Không có gì, không có gì. Không biết con gái nhà nào tốt số, lại có được người bạn trai tuyệt vời như thầy Park?"

Jimin thản nhiên quăng ra một quả bom, "Chính là con gái nhà bác ạ. Jeongyeon là bạn gái cháu."

Cả đám người lặng ngắt, khuôn mặt ai nấy đều kinh ngạc.

"Gì cơ? Cháu không phải thầy của Jungkook sao? Sao lại thành bạn trai Jeongyeon?"

"Bảo là đến thăm hỏi gia đình mà? Chẳng lẽ là tới ra mắt phụ huynh?"

Mọi người lập tức dồn sự chú ý về phía Jeongyeon, lần này máu Jeongyeon thật sự đã bị rút cạn, nhìn Jimin với ánh mắt không thể tin nổi.

Còn Jungkook cuối cùng cũng có thể thở phào, thì thào nói: "Rốt cuộc cũng nói rồi, mình được giải thoát rồi..."

Jimin chợt đi tới, kéo tay Jeongyeon đứng dậy.

Jeongyeon hơi sửng sốt rồi bắt đầu phản kháng. Jimin giữ lấy tay cô, ngăn không cho cô giãy ra, đứng trước mặt mọi người điềm đạm cười lặp lại: "Jeongyeon là bạn gái của cháu. Chúng cháu quen nhau lâu rồi nhưng gần đây mới xác định quan hệ. Lúc cháu nhận Jungkook làm học trò cũng chưa biết cậu ấy là em họ của Jeongyeon, gần đây mới biết. Lần này tới đây, một mặt là thăm hỏi gia đình học sinh, nhưng mục đích chính là gặp người lớn trong nhà Jeongyeon, mong mọi người cho phép cháu hẹn hò với cô ấy."

Jeongyeon chỉ biết trợn mắt há miệng, anh đang nói gì thế! Họ xác định quan hệ bao giờ?

Phản ứng đầu tiên của Jeongyeon sau khi hoàn hồn chính là phản bác. Cô vội vàng lên tiếng: "Chúng con không..."

Jeongyeon vừa mở miệng đã bị Jimin ngắt lời. Anh nhìn cô tình tứ rồi mới mỉm cười xin lỗi mọi người, "Chúng cháu không đánh tiếng trước, làm mọi người giật mình rồi ạ!"

Sau khi bàng hoàng, mọi người dần dần tiếp nhận, tiếp nhận xong lại cảm thấy đây là chuyện vui, càng nhìn Jimin càng thấy ưng mắt.

"Đúng là có duyên..."

Jeongyeon nhịn đến mức hai má đỏ bừng, nhưng mọi người nhìn vào lại cho rằng cô ngượng. Chỉ có Jungkook biết chị họ đang bị Jimin chèn ép, tự khắc cũng cảm thấy yên tâm. Bởi như thế, lát nữa cậu vẫn có thể giải thích là mình bị Jimin ép, giống hệt như tình trạng của chị họ khi nãy.

Nhưng Jungkook không biết phụ nữ có một kỹ năng bẩm sinh là không nói lý. Dù người phụ nữ ấy có thông minh tài giỏi đến đâu, một khi đã bùng nổ thì sẽ chẳng còn biết đến lý lẽ gì.

Bố mẹ Jeongyeon nhìn nhau một lúc lâu, sau đó bố cô lên tiếng: "Bảo sao, chẳng phải lễ Tết gì mà tự dưng hai chị em lại về."

Mẹ Jeongyeon cau mày nhìn con gái, "Con bé này cũng thật là, sao không nói trước một tiếng? Làm bố mẹ chẳng chuẩn bị gì cả."

Jeongyeon khổ sở không biết nói sao, cố gắng giãy giụa lần cuối, gửi cho bố mẹ mình một ánh mắt thành khẩn, "Con về đây công tác thật mà!"

Jimin lại nhìn Jeongyeon cưng chiều rồi xin lỗi bố mẹ cô, "Đều là lỗi của cháu, bác đừng trách Jeongyeon."

Mọi người chỉ thấy Jimin yêu thương chiều chuộng Jeongyeon, liền đẩy hết cái sai lên người cô. Jeongyeon lần này quả thật là khổ mà không thể nói, ai biết cô bây giờ chính là người bị hại chứ?

Cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là tình hình không thể cứu vãn, quyết định không giải thích nữa, để mặc cho Jimin nói nhảm. 

Bố Jeongyeon cười vui vẻ, "Không trách con bé. Chuyện tốt mà. Đây là lần đầu tiên Jeongyeonie nhà ta đưa bạn trai về nhà đấy."

Mẹ cô cũng cười dịu dàng, "Đúng thế, lát nữa mời thầy Park sang nhà chơi một lát được không?"

Jimin gật đầu đồng ý, "Hai bác đừng khách sáo, gọi tên cháu là được ạ."

Jeongyeon lập tức phản đối: "Không được!"

Thấy mọi người nhìn mình ngạc nhiên, cô mới mềm giọng nói dối: "Chốc nữa con định đưa anh ấy đi dạo, không sang nhà nữa."

Bố cô ngẫm nghĩ một chút, "Cũng được. Vậy cùng ăn cơm đi, tối bảo mẹ con nấu nhiều đồ ngon."

Jeongyeon lúc này chỉ muốn lôi Jimin ra ngoài, "Vậy chúng con đi trước ạ."

Vì vậy, trước nụ cười và ánh mắt chăm chú của mọi người, cô và anh nắm tay nhau đi ra.

Jungkook tươi cười đóng cửa lại, mặt rõ ràng có ý, "Đi đi, đi đi, đi rồi đừng quay lại nữa, nhất là chị họ, đừng về tính sổ với em!"

Vừa xuống dưới tầng, Jeongyeon lập tức hất tay Jimin ra, thở hồng hộc, nhìn anh hằm hằm.

Jimin cười chỉ vào tòa nhà nhắc nhở cô: "Họ có thể nhìn thấy qua cửa sổ đấy."

Nét mặt Jeongyeon biến đối mấy lần mới bình ổn lại, "Trước cổng trường có một quán cà phê, tới đó đi."

Hai người vào quán cà phê, tìm một góc khuất ngồi. Vừa ngồi xuống, Jeongyeon đã nổi đóa, "Chúng ta xác định quan hệ người yêu từ bao giờ? Sao anh lại nói lung tung thế?"

Jimin làm mặt vô tội, "Lần trước anh nói anh thích em, em không phản đối, anh cho rằng im lặng là thừa nhận."

"Em..." Jeongyeon ôm mặt. Khi ấy đúng là cô không phản đối, nhưng cũng không phải ngầm đồng ý, mà là quá kinh ngạc nên quên phản ứng!

Jimin thoải mái đợi cô tấn công đợt hai. Quả nhiên Jeongyeon mau chóng lên tiếng: "Dù chúng ta có là người yêu thì anh cũng đâu cần phải nói trước mặt bao nhiêu người như thế. Anh bị bệnh à?"

Jimin thong thả phản kích: "Anh là bác sĩ, có bệnh hay không anh biết rõ. Người bị bệnh không phải anh, mà có khi chính là em đấy."

Jeongyeon ngẩn ra, mãi sau mới cúi đầu khẽ trả lời: "Đúng là em bị bệnh."

Jimin cho rằng cô đùa, cười hỏi: "Bệnh gì thế?"

Jeongyeon ngẩng đầu nhìn anh, khó xử mở miệng: "Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng..."

Kể từ khi biết được gia thế của Jimin, trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện này. Cô là phụ nữ thời hiện đại, đương nhiên sẽ không làm khó bản thân vì quan niệm dòng dõi gì cả, thế nhưng bệnh này quả thực khiến cô chùn chân.

Giờ bảo nói ra miệng, cô lại hơi do dự. Người ta vốn chẳng nói muốn thế nào với mình, mình lại nhắc đến vấn đề này, liệu có hơi...

Cô ngồi đó nhíu mày thật chặt, vẻ mặt không giống đang nói đùa. Jimin chợt căng thẳng, đứng dậy di chuyển từ ghế đối diện sang ngồi cạnh Jeongyeon, sờ tay lên trán cô, "Bệnh thật à?"

Mỗi lần tiếp xúc da thịt với anh, Jeongyeon đều bị choáng váng. Cô lập tức đẩy tay anh ra, hạ tầm mắt, chậm chạp nói: "Em... mắc chứng hư hàn[2], can uất[3], khá nghiêm trọng. Phát hiện từ hồi học đại học, điều trị nhiều năm cũng không thấy khá lên, sợ là sẽ khó sinh con."

[2] Chứng hư hàn: Một chứng bệnh trong Đông y, xuất hiện do không đủ dương khí, cơ năng suy thoái, các cơ quan trong cơ thể không được sưởi ấm, dễ dẫn đến một số triệu chứng như cơ thể yếu ớt, chân tay lạnh giá, vô sinh...

[3] Chứng can uất: Chứng bệnh trong Đông y. Khi người bệnh bị uất ức, bực tức, khí cơ bị rối loạn, can sẽ mất sự điều hòa và tắc nghẽn, dẫn đến các tình trạng như đau tức ngực, trướng bụng...

Cuối cùng Jimin cũng hiểu, chẳng trách lần trước khi anh nhắc đến tên con với cô, biểu cảm của cô lại phức tạp đến vậy.

Cô nói xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh. Một lúc sau mới nghe tiếng anh hỏi: "Còn gì nữa không?"

Jeongyeon cúi thấp đầu, ủ rũ nói: "Không."

Lần này anh trả lời rất nhanh: "À, vậy không sinh nữa là được."

Jeongyeon ngẩng phắt dậy, "Hả?"

Vẻ mặt Jimin hết sức thản nhiên, "Nếu em thật sự muốn thì chúng mình có thể nhận con nuôi. Anh có một người đồng nghiệp đã nhận con nuôi rồi, để hôm nào anh hỏi xem cụ thể ra sao."

Jimin vươn tay ra, "Đưa tay cho anh."

Jeongyeon càng lúc càng không hiểu nổi người đàn ông này, cau mày nhìn anh, "Làm gì?"

Jimin không nói nữa mà nắm lấy cổ tay cô, bắt đầu bắt mạch.

Jeongyeon thấy anh nghiêm mặt, lo lắng hỏi: "Có phải là không chữa được nữa không?"

Một lúc sau Jimin mới thu tay về, lại thuận thế nắm lấy tay cô, đan hai bàn tay vào nhau, nhìn cô nói: "Em đúng là ngoài mạnh trong yếu. Có sinh con hay không cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng vẫn phải chữa khỏi bệnh. Nhiều bệnh như vậy, em không khó chịu sao?"

Lòng dạ Jeongyeon vẫn đang rối bời nên không để ý đến động tác của anh, "Em biết hoàn cảnh gia đình anh rồi."

Jimin nghi hoặc, "Gia đình anh?"

Jeongyeon liếc anh, "Người nhà anh hẳn sẽ không đồng ý nhận nuôi con đúng không? Dù sao nhà họ Park cũng không phải gia tộc tầm thường."

Giọng Jimin thấp thoáng niềm hân hoan bất ngờ, "Em cố ý hỏi thăm đấy à?"

Jeongyeon ủ rũ lên tiếng: "Ừm..."

Jimin bật cười, ý cười lan cả đến hai đầu lông mày, "Anh tự biết tình hình gia đình mình, anh bảo được là được."

Tay cô hơi lạnh, trước kia vẫn cho là vì thời tiết, hôm nay mới biết là do vấn đề sức khỏe. Anh đã quá chủ quan.

Mãi sau Jeongyeon cũng không có phản ứng gì, Jimin nắm chặt tay cô, tiến sát lại, "Luật sư Yoo còn có gì phải lo lắng không?"

Bấy giờ Jeongyeon mới nhận ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, liền bắt đầu giãy giụa. Nhưng dù thế nào Jimin cũng không chịu buông, cô vùng vẫy mãi, trán đổ đầy mồ hôi cũng không mảy may lay động được anh.

Jimin còn đưa một tay khác lên, thân thiết lau mồ hôi trên trán cô, "Trời lạnh thế sao vẫn đổ mồ hôi? Thân thể em đúng là hơi yếu, anh phải tẩm bổ cẩn thận mới được."

Jeongyeon lớn bằng tuổi này nhưng chưa bao giờ thân mật với người khác phái như vậy. Dưới sự trêu chọc của Jimin, cô đỏ bừng mặt, tim nhảy liên hồi, liền quay đầu lại cầm lấy áo khoác, "Tại trong này nóng quá. Chúng ta ra ngoài đi."

Jimin gật đầu đồng ý, "Ừ, ra ngoài đi dạo."

Nhân cơ hội mặc áo khoác, Jeongyeon cuối cùng cũng thoát khỏi tay Jimin. Sau khi mặc áo, cô lập tức đặt hai tay vào trong túi, hạ quyết tâm dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bỏ ra.

Jimin cười nhìn Jeongyeon, đôi mắt đang cụp xuống thoáng lóe lên, ra hiệu cho Jeongyeon đi trước. Jeongyeon nghĩ anh ga-lăng nên để phụ nữ đi phía trên, nhưng khi đến cửa quán cà phê, thấy chữ "kéo" được viết trên cửa, cô chợt có cảm giác như bị gài bẫy. Bởi vì nếu muốn ra ngoài thì buộc phải bỏ tay ra khỏi túi...

Cô đứng ngây ra trước cửa. Jimin nhắc nhở, "Mở cửa đi."

Jeongyeon nghiêng người tránh ra, "Anh mở đi."

Jimin vẫy vẫy bàn tay bị thương, "Tay anh bị thương mà."

Jeongyeon cau mày, "Dùng tay kia."

Jimin mặt dày nói, "Tay khác cũng bị thương."

Jeongyeon không thể chấp nhận câu này, "Anh nói dối!"

Jimin bắt đầu nói lý với cô: "Dù gì thì đây cũng là địa bàn của em, em mở cửa giúp anh theo đúng lễ nghĩa của chủ nhà, không được à?"

Là một luật sư có tiếng, Jeongyeon sao có thể cãi thua một tên làm nghề mổ xẻ, "Anh là đàn ông, ga-lăng mở cửa giúp phụ nữ không được à?"

Hai người còn đang giằng co thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: "Jeongyeon?"

Jeongyeon vừa ngoảnh lại thì giật mình, cứng người chào: "Cô Bae."

Người phụ nữ trung niên được gọi là cô Bae nhìn Jimin rồi hỏi Jeongyeon: "Về bao giờ thế?"

Jeongyeon không đấu với Jimin nữa, nhanh tay tóm lấy anh, tay kia kéo cửa, rõ ràng muốn bỏ chạy, "Về từ mấy hôm trước ạ."

Người phụ nữ trung niên chợt hỏi: "Dạo này bố em khỏe không?".

"Khỏe lắm, khỏe lắm ạ. Cô Bae, chúng em còn có việc gấp, nên đi trước đây ạ." Nói xong kéo Jimin đi một mạch.

Đi được mấy trăm mét, Jimin mới giữ cô lại, "Đừng chạy, không có ai đuổi theo đâu."

Jeongyeon thở hổn hển dặn anh: "Chốc nữa gặp bố mẹ em, đừng nhắc đến chuyện gặp cô Bae nhé."

Jimin vỗ lưng giúp cô điều hòa hơi thở, tò mò hỏi; "Sao vậy?"

Jeongyeon rầu rĩ, "Cô Bae là giảng viên trường chúng em, trước kia theo đuổi bố em cuồng nhiệt lắm. Cũng vì cô ấy mà bố em mới từ chức ở trường học để đi làm thẩm phán. Về sau khi bố kết hôn với mẹ em, cô ấy chuyển từ theo đuổi công khai sang quan tâm thầm lặng. Bao năm nay cô ấy mãi vẫn không lấy chồng, thế nên mẹ em cứ canh cánh trong lòng, bình thường gặp mặt chẳng bao giờ nói gì cả. Em với bố cứ nhìn thấy cô ấy là chạy thật xa."

Jimin mỉm cười, "Không ngờ bố vợ lại có chuyện trăng gió như thế."

"Bố vợ nào? Đừng gọi lung tung!" Jeongyeon ngây ra, cảm thấy mình nói không đúng trọng điểm, liền bổ sung, "Không phải chuyện trăng gió! Là tai nạn! Tóm lại anh đừng nhắc chuyện này trước mặt mẹ em. Mẹ em sẽ không nổi giận, nhưng có thể đáng sợ hơn cả nổi giận đó!"

Jimin lại mỉm cười, "Không ngờ mẹ vợ đến tuổi này rồi mà vẫn ghen."

Jeongyeon cau mày, "Đừng gọi lung tung!"

Jimin mặc kệ cô, "Nhưng em yên tâm, mấy chuyện trăng gió này anh chưa bao giờ có."

"Anh không có?" Jeongyeon bĩu môi. Anh không có một mà có rất nhiều chứ gì?

Jimin chỉ vào tòa nhà lớp học cách đó không xa, "Kia là tòa nhà khoa Luật của bọn em đấy à?"

Jeongyeon vừa rồi chỉ lo kéo Jimin chạy mà không để ý đường đi, không ngờ lại vào trường. Cô nhìn theo hướng ngón tay của anh, gật đầu, "Đúng vậy, là tòa nhà khoa Luật, trước kia em học ở đấy."

Jimin thoải mái nắm tay Jeongyeon, thong thả đi lên phía trước, "Đã tới đây rồi thì đưa anh đi thăm trường cũ của em đi?"

Thấy anh làm động tác này ngày càng tự nhiên và nhanh nhẹn, Jeongyeon bỗng hốt hoảng. Rốt cuộc là đã có chuyện gì, sao hai người họ bỗng nhiên lại trở nên thân mật như vậy?

Jimin đi vài bước mới nhận ra Jeongyeon không đi theo, liền kéo tay cô, "Đi nào!"

Lúc này Jeongyeon mới ngơ ngẩn gật đầu đi cùng.

Thật ra mùa này trong trường học chẳng có cảnh đẹp gì đáng ngắm. Nhưng cũng may mà ánh nắng sau trưa khá đẹp, đi dạo trong sân trường một lát vẫn rất dễ chịu.

Lên tiểu học Jeongyeon bắt đầu ở đây, từ lâu đã chẳng có hứng thú gì với ngôi trường này. Nhưng Jimin lại thích chí đi khắp nơi, xem từ tòa nhà chính đến thư viện, từ thư viện đến nhà ăn, rồi từ nhà ăn đến ký túc, thỉnh thoảng thấy gì đó sẽ lại hỏi cô mấy câu.

"Tòa nhà này là ký túc xá nữ à?".

"Ừ."

"Hồi trước em ở đây sao?"

"Không, tòa này xây sau khi em tốt nghiệp. Em ở bên kia, đi sâu hơn nữa."

"Vậy chúng ta sang xem chút đi." Jimin kéo Jeongyeon đi qua đoạn đường rải sỏi, chỉ vào một tòa nhà hơi cũ, "Đây à?"

"Ừ." Jeongyeon chỉ vào một cái cửa sổ, "Là phòng đó, nhưng cũng chỉ ở có mấy tháng thôi."

"Tại sao?"

"Vì.." Jeongyeon hơi ngừng lại, "Vì nhà ở trong trường nên không cần thiết phải ở lại trường."

Jimin không tin, "Hả?"

Jeongyeon cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên mất mặt trước anh, bèn nói thật: "Vì một cô bạn ở cùng ký túc nói là thích em, để đỡ ngượng nên em về nhà ở, anh vừa lòng chưa?"

Jimin lùi về phía sau mấy bước, quan sát cô từ trên xuống dưới, "Không vừa lòng. Xem ra thể chất của luật sư Yoo đặc biệt quá, anh phải để phòng một chút."

Jeongyeon lườm nguýt, hất tay anh đi lên phía trước. Jimin cười đi theo.

Hai người đi một đoạn, Jimin bỗng chỉ vào một người đứng ở gốc cây cách đó không xa: "A, người ở kia hình như là bố vợ anh."

Jeongyeon mặc kệ mấy từ "bố vợ", "mẹ vợ" của anh, nheo mắt nhìn, đúng là bố thật.

Bố Jeongyeon đang nhờ bảo vệ trường đào lấy thứ gì đó chôn dưới gốc cây. Jeongyeon ngạc nhiên đi tới gọi: "Bố, bố làm gì vậy?"

"À, hồi trước khi chúng ta dọn tới đây, bố đã chôn hai vò rượu ở chỗ này. Hôm nay sực nhớ ra, muốn đào một vò lên để tối nay uống với Jimin mấy chén. Nhưng không nhớ là ở dưới gốc cây này hay là ở gốc kia..." Ông Yoo vừa nói vừa nhìn gốc cây bên cạnh, lẩm bẩm: "Sao hai cái cây này lại giống nhau vậy chứ?"

Jeongyeon không biết bố mình có sở thích này. Jimin cũng nhìn hai gốc cây chăm chú, chợt ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Hai cây này là cây hoa quế."

Jeongyeon nhìn mãi cũng không nhận ra, quay đầu hỏi: "Hoa quế thì làm sao?"

Niềm vui khiến đôi mắt Jimin lấp lánh. Anh thong thả cất lời: "Dưới cây hoa quế chôn rượu Nữ Nhi Hồng mà? Sách Cây cỏ phương Nam có viết: Người phương Nam có con gái, đến tuổi bắt đầu ủ rượu. Lọc thật kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn thì cho rượu vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân nước đầy, không lấy lên nữa. Con gái sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách, gọi là Nữ tửu. Hương vị tuyệt vời. Xem ra bố vợ muốn gả em cho anh lắm rồi." 

Jeongyeon nghe vậy thì ngẩn người, sau đó khẽ mắng anh: "Đừng nói vớ vẩn!"

Hai người đang kề sát vào nhau thì thầm trò chuyện, chợt nghe bố Jeongyeon lớn tiếng kêu: "Chính là nó, chính là nó! Đào một vò ra là được rồi! Vò kia thì cứ chôn ở đây, chôn kỹ vào, sau này còn dùng đến."

Cuối cùng bố Jeongyeon hài lòng vừa đi về nhà vừa khe khẽ hát, theo sau là Jimin ôm vò rượu và Jeongyeon với khuôn mặt khó tả. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top