C45: Nguyện không hối hận (*)
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Jeongyeon cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.
Điều khiến cho mọi người phải té rớt kính là cô và Park Jimin vẫn tiếp tục ngọt ngào bên nhau, kiên trì đến cuối cùng.
Trong thời gian đó đương nhiên sẽ có lúc khó khăn, thử thách, nhưng hai người đều đồng tâm hợp lực mà vượt qua.
Lễ tốt nghiệp ngày đó, cô mặc áo cử nhân, cùng bạn học bên cạnh cười nói huyên náo, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Jimin dưới đám đông cách đó không xa. Anh cầm máy chụp ảnh, xa xa hướng về phía cô cười, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
“Thấy buồn nôn quá, nhưng mà về sau cho dù muốn nhìn cũng không được nhìn nữa~~” Hirai Momo buồn rầu.
“Cho nên bây giờ cậu xem thêm vài lần nữa đi, lưu lại, về sau lôi ra mà tưởng niệm.” Irene hảo tâm đề nghị.
Momo thụ giáo gật gật đầu, nhưng lại lập tức không thể nhìn được: “Không được a… Thật sự rất buồn nôn…”
Jeongyeon không trở về thành phố G, bởi vì Jimin đã dùng mị lực nhân cách vô cùng mạnh mẽ khiến cho gia gia và bà ngoại liếc mắt một cái liền yêu mến anh, lại dùng miệng lưỡi lưu loát mà thuyết phục bác gái đồng ý cho cô ở lại thành phố B. Cho nên, Jeongyeon rất đương nhiên trở thành nhân viên cho công ty của QM.
Jimin còn chưa tốt nghiệp nên hai người vẫn ở tại căn phòng nhỏ kia. Nhà chỉ có một phòng ngủ, mà Jimin nói sao thì cũng là một người đàn ông, hai người tất nhiên sẽ không chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Lần đầu tiên phát sinh thật sự rất bất ngờ.
Đồng nghiệp tụ tập, Jimin lại phải đến phiên tòa cùng với đối tác. Lúc về đến thì cũng đã hơi muộn. Mọi người bình thường hình như đều muốn trừng phạt bọn họ, ào đến chúc rượu.
Cách dưỡng sinh của nhà họ Yoo là —— uống ít rượu. Jeongyeon lại không thể khước từ, miễn cưỡng uống mấy chén đã cảm thấy khó chịu. Trái lại Jimin, ứng phó rất thích đáng, không gặp một chút khó khăn nào.
“Chậc, các cậu bình thường nhất định là rất oán hận tôi đúng không?” Anh sảng khoái đón lấy chén rượu từ tay Jeongyeon mà uống cạn, “Dám nhẫn tâm bắt nạt bà xã của tôi như vậy.”
Lee Dongsuk rất nhanh mời anh một ly, nói: “Nào dám đâu. Ai mà chẳng biết cô ấy chính là bà xã bảo bối của cậu chứ. Chỉ là hiếm khi chị dâu cũng ở đây nên mọi người vui vẻ chút thôi.”
Jeongyeon nhìn một đống ghế ngồi lộn xộn, cảm thấy ngực có chút khó chịu, lại thấy Jimin đang bị vây quanh nên lén rời khỏi nhà hàng, ra ngồi ở ghế đá ven đường. Ban đêm hơi lạnh khiến đầu cô được thanh tỉnh không ít, hai má đã có chút nóng nóng.
Chỉ chốc lát sau, Jimin tìm ra, bàn tay sờ lên mặt của cô hỏi: “Em khó chịu hả?”
Cô lắc đầu, ôm lấy thắt lưng của anh, nói: “Có hơi nóng, có thể là do em không quen uống rượu.”
Jimin cởi áo khoác, choàng lên vai cô, lại sờ sờ cổ và trán của cô, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Không phải chúng ta chỉ vừa mới tới sao?” Jeongyeon cảm thấy thật ngượng ngùng, cô không muốn mọi người bị mất hứng như vậy.
“Em chịu đến là đã rất nể mặt bọn họ rồi, bà xã của Park Jimin này không phải ai muốn gặp là gặp được đâu.” Jimin lập tức gửi tin nhắn cho lão Baek rồi lái xe về nhà.
Về nhà, tắm giặt sạch sẽ, Jeongyeon nằm xuống ngủ, nhưng mà làm thế nào cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại.
Jimin xoay người ôm cô, hỏi: “Em sao vậy?” Hình như cô chỉ uống có ba ly rượu hoa quả thôi mà, vì sao cơ thể lại nóng như vậy?
Sự mát mẻ trên người Jimin khiến cho Jeongyeon cảm thấy dễ chịu đi một chút, cô lẩm bẩm nói vài câu, rồi lại sà vào cạ cạ trong lòng anh.
“Rất khó chịu sao?” Jimin liền hạ nhiệt độ phòng xuống một chút.
“Vâng, ôm một chút thì sẽ ổn thôi.” Jeongyeon thì thào nói xong, lại ôm anh càng chặt một chút.
Cái gọi là sát thương tẩu hỏa (cướp cò súng) chính là vào lúc như thế này đây, Park Jimin vừa không phải là thánh nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Nguyệt hắc phong cao, người con gái mình yêu thì âu yếm ôm chặt trong ngực, còn không an phận nhích tới nhích lui, không cần chờ đêm trăng tròn, anh lập tức bắt đầu biến thân thành một con sói.
(*) nguyệt hắc phong cao: thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết.
Jeongyeon ngay sau đó liền ngây ngốc, người nào đó nói đến là đến, cô căn bản chưa kịp phản ứng, đã bị anh ăn sạch sẽ.
“Cuối cùng cũng có thể nói là đã cùng lão tổ tông chào hỏi qua.” Jimin nhẹ nhàng vuốt tóc Jeongyeon, thỏa mãn nói.
Chào hỏi gì, chào khi nào? Jeongyeon khó hiểu.
Jimin có dụng ý khác nhìn cô một cái, nói: “Cổ nhân không phải nói việc này là ‘hành Chu công chi lễ’ (đến chào hỏi Chu công) sao? Chu công, coi như là của tổ tông của anh rồi.” (Nam chính vốn họ Chu.)
Jeongyeon vô cùng 囧…
Loại chuyện này, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba… Jeongyeon khó mà đề phòng được đành phải chiều theo anh.
Park mẹ thấy việc như vậy thì vô cùng vui vẻ, bà cũng chỉ mong sao sớm được ẵm cháu trai một chút. Vậy mà thằng con trai lại dùng lời nói sâu xa đả kích bà.
Jimin nói: “Con cái? Chuyện này vẫn còn quá sớm. Hai chúng con đều mới đi làm, không có thời gian mà cũng không có sức. Huống hồ gì có một mình Thọ Thọ chắn ở giữa là đã phiền muốn chết, con cũng không muốn có thêm một đứa phiền con nữa đâu.”
…Nhìn đi nhìn đi, đây là cái lời bất hiếu gì vậy! Park mẹ hết cách, cũng chỉ có thể ra tay với cô vợ bé nhỏ kia thôi.
Jeongyeon nghĩ nghĩ, nói: “Hai năm nữa được không mẹ, con cả cả ngày tiếp xúc với máy tính, đối với em bé cũng không tốt cho lắm. Hơn nữa, chúng con còn chưa có kết hôn, sinh con có lẽ vẫn còn sớm.”
…Park mẹ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Jimin nói, chờ sau khi anh tốt nghiệp lập tức kết hôn.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải kết hôn sớm như vậy nhưng mà từ ngày gặp anh mọi chuyện đã sớm chẳng còn theo ý cô dự định. Anh dùng kiên nhẫn cùng nghị lực khiến cho cô hiểu được mùi vị yêu một người, cảm giác lo lắng cho một người và ý muốn bảo vệ cho một người là như thế nào. Giữa hàng vạn người trên đất nước này, cô nhất định sẽ gặp được một người nào đó, và anh đã xuất hiện mang đến cho cô tình yêu duy nhất trong đời này. Cô không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, cũng không cần thứ tình yêu ầm ầm sóng dậy, cô chỉ cần một tình yêu vô cùng đơn giản, chỉ cần anh hiểu cô là đủ rồi, người ngoài muốn nghĩ gì hay nói gì cũng mặc kệ.
Anh mới đầu cũng không tính kết hôn sớm như vậy, nhưng vì cô đã không còn là cô gái trong trẻo, đơn độc, ngốc nghếch như trước kia, lại càng ngày càng có sức hấp dẫn của một người phụ nữ đã trưởng thành, khiến chung quanh có rất nhiều nam sinh nhỏ tuổi thường xuyên thấy cô mà ngơ ngẩn, quyết định kết hôn sớm một chút cũng tốt. Nếu nói ngay từ đầu chọn cô là vì cô là người phù hợp nhất với ba tiêu chuẩn kén vợ, thì hiện tại, còn ai tin cái lý do gượng ép này chứ? Không biết từ khi nào, cô đã là một báu vật quý giá nhất trong lòng anh. Giữa hàng hà sa số con người, anh thực cảm tạ thượng đế đã cho anh được tình cờ gặp cô, cho anh bắt được cô, cùng cô sánh đôi.
Chỉ thầm mong gian khổ không lùi bước, cái chết không chia lìa, nguyện không hối hận.
Vì yêu cho nên không thể hối hận, cũng không muốn hối hận.
Công ty lại thắng một vụ, toàn thể nhân viên đều được khách hàng mời đi chiêu đãi.
“Các anh uống nhiều như vậy thì ai sẽ lái xe đây?” Kwang tiểu thư hỏi, còn nói: “Tôi ở khu XX, có ai tiện đường không? Tôi đưa đi một đoạn.” Nói xong, cố ý vô tình nhìn về phía Jimin.
Những người có liên quan thoáng chốc liền hiểu ra tiểu tử này lại phạm kiếp đào hoa.
Jimin thấy chẳng phải là mọi người đang muốn xem trò hay sao, anh nhìn đồng hồ, cười nhẹ: “Thôi tôi không đi đâu, làm phiền cô.”
Kwang tiểu thư bị nụ cười của anh khiến cho ngây ngẩn cả người hỏi: “Tiện đường thôi, có gì quan trọng đâu.”
“Đúng vậy, có gì quan trọng đâu?” Lee Dongsuk ồn ào.
“Có người đến đón.” Jimin nói.
Lee Dongsuk sửng sốt, nói: “Ai?” Đã trễ thế này, sẽ không là chị dâu chứ?
“Đương nhiên là bà xã của tôi.” Jimin không chút giấu diếm, không thèm để ý Kwang tiểu thư mặt thoáng chốc trắng xanh, nói: “Có người nào muốn đi nhờ xe hay không? Tốt nhất là không có, tôi không chào đón bóng đèn, nhất là mấy bóng đèn công suất rất lớn như mấy vị.” [Bá đạo ~ing]
Đang nói, một chiếc xe dáng vẻ bình thường nhanh chóng dừng ở bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống, là khuôn mặt lanh lợi của Jeongyeon.
“Chị dâu, thật là chị à?” Dongsuk ngơ ngác hỏi. Đã trễ thế này, Park Jimin yêu vợ đến điên cuồng kia sao lại chịu cho bà xã xuất hiện vậy?
Jeongyeon cười theo chân bọn họ chào hỏi, nói: “Em cũng vừa hay tan tầm.”
Jimin ngồi bên ghế phụ, cùng mọi người chào hỏi tiếp đón một chút, hai người liền rời đi.
Vừa vặn tan tầm… Dongsuk buồn bực, chị dâu rõ ràng là ở nhà làm việc, vậy vừa vặn tan tầm là thế quái nào? Cứ nói thẳng là đặc biệt tới đón không được sao? Như vậy thật kỳ cục.
“Ngày mai phải nhớ về nhà ăn cơm đấy.” Jimin nhắc nhở người đang lái xe. Từ sau lần nào đó phát hiện cô có bằng lái, anh lập tức tìm cha già vay tiền mua một chiếc xe cho cô. Kết quả cô lái xe rất khá, hơn nữa tay lái vô cùng tốt, rất ít khi bị kẹt xe, anh thực thích ngồi xe cô lái.
Dễ dàng vượt qua đèn đỏ, Jeongyeon mới nói: “À, hôm nay mẹ gọi điện nói là sẽ ghé qua. Mẹ còn mua một đống này nọ cho Thọ Thọ, không biết là cái gì.”
“Ba gần đây có tìm em luyện võ không?”
Cô cười cười, nói: “Có… Ngày mai có khi sẽ bị đánh chết.”
Jimin cũng cười, nói: “Yên tâm, anh sẽ cứu em.”
“Anh á…” Cô không dám trông cậy vào, mỗi lần vào lúc cô cùng ba chồng so chiêu, anh không những không có ngăn lại còn cầm DV đến ghi ghi chép chép, còn nói muốn dùng làm báu vật gia truyền.
“Ngày mai hả…” Jimin thì thào nói, cùng cô nhìn nhau một hồi, đọc ra ý tứ trong mắt nhau.
Ngày mai à… Hy vọng mẹ già sẽ không suốt ngày càm ràm thúc giục đòi cháu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top