C3: Park Jimin, anh ấy rất lợi hại sao?
Con người sau khi bị thất tình cho dù đau khổ cỡ nào cũng sẽ phải tiếp tục sống. Jeongyeon thì lại khác ngay cả đau lòng cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có chút mất mát mà thôi. Cho nên trước ánh mắt ai oán bất hạnh thay cho cô của ba vị đại nhân trong phòng cô ngoan ngoãn lấy laptop chạy xuống thư viện làm bài tập.
Gọi là làm bài tập, có rất nhiều ý nghĩa, nhưng trong mắt Jeongyeon chỉ có một ——lập trình phần mềm, đây cũng là một trong ba sở thích ngoài giờ học của Yoo Jeongyeon, sở thích thứ hai là chạy bộ (mỗi sáng sớm nếu ai để ý sẽ thấy bóng dáng nho nhỏ của cô trên đường chạy), thứ ba là làm bài tập tiếng Anh (lí do thật sự là vì tiếng Anh của Jeongyeon vô cùng thê thảm).
Vì sao cô thích ở thư viện làm bài tập? Vốn ở kí túc cũng rất tốt, nhưng lại có rất nhiều người qua lại, Myoui Mina khi chơi game lại rất thích bật âm thanh lớn, còn có mấy cô bạn ngồi buôn dưa lê, tám mấy trên trời dưới đất là điều không thể tránh khỏi. Mà trong phòng tự học, cái cửa ra vào thường xuyên đập lên những tiếng bang bang, rất là đáng ghét. Hơn nữa niềm tự hào của đại học A cũng chính là thư viện, không chỉ có khoa học kỹ thuật cao (có thể lên mạng miễn phí), lượng sách vô cùng lớn (từ thiên văn cho tới giải trí không cái nào thiếu cả), chỗ ngồi rất nhiều (mỗi người có thể chiếm vài chỗ thậm chí nằm ngủ cũng được), chủ yếu là mỗi lần nhìn các bạn chuyên tâm học hành, trong lòng cô lại nổi lên ham muốn làm bài tập.
Hôm nay Jeongyeon chiến đấu với hàm số liên tục, trên màn hình hiện lên số liệu quen thuộc nhưng cô không thể nào cho vào đầu được, chịu khó rồi lại nhẫn nại, thử rồi lại thử, cuối cùng chỉ có thể thở dài, buông tha đống số liệu, cô lướt vài trang web thường ra vào.
—–
Không thể không nói là sinh viên bây giờ quan tâm rất nhiều thứ, không chỉ đơn giản như ngày trước chỉ biết vùi đầu đọc sách nữa rồi. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi, trong cuộc sống bây giờ chuyện đó là rất bình thường —— nhưng quan trọng là, thay đổi này đang ảnh hưởng đến anh —— Park Jimin nhẫn nại rất lâu, vẫn nhịn không được nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Tuy rằng không thể yêu cầu người khác có chung quan điểm với mình, nhưng anh cảm thấy chuyện bị quấy rầy thật là ngứa mắt: cho dù ở thư viện không cấm chơi trò chơi, nhưng cũng phải tự biết, huống chi là sinh viên của đại học A. Các đàn anh đàn chị đều đang vội vã làm đề án tốt nghiệp, người đến thư viện đông rõ rệt, nhìn qua rõ ràng là một nữ sinh dịu dàng nhã nhặn, vì sao lại mặt dày như vậy chiếm tận hai chỗ để chơi trò chơi?
Anh đương nhiên sẽ không chính khí đến mức đi bênh vực lẽ phải, dù sao căn bản người bị chiếm chỗ cũng không phải là anh, mấu chốt chỉ là anh bị quấy rầy! Hơn nữa lại là dịp ngàn năm một thuở anh mới đến thư viện, có chuyện quấy rầy đến mình mà không xử lí không phải tác phong của Park Jimin anh.
Anh đem chiếc bút đập lên bàn một tiếng “Cạch”, lạnh lùng nhìn về phía nữ sinh còn đang tập trung chăm chú vào máy tính, không chút khách khí lên tiếng: “Bạn học này, chơi trò chơi thì có thể về phòng, em làm ảnh hưởng đến tôi đấy.”
Một lúc lâu sau, lâu đến khi anh nghĩ rằng cô không nghe thấy mình nói gì định nhắc lại lần nữa, cô gái kia mới ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn anh vài giây, rồi chậm rãi nói: “Thật là ngại quá.” Sau đó nhanh chân nhanh tay thu thập sách vở, rút nguồn điện ôm máy tính rời đi.
“Bạn học, túi của em.” Jimin gọi cô lại, nhắc nhở cô quên mang túi sách.
Cô gái kia nghi hoăc nhìn về phia anh chỉ, lắc đầu: “Không phải là túi của em mà.” Câu này cùng với câu trước đều mang theo ngữ khí mềm nhẹ, như làm nũng, lại giống như thói quen.
“Có lẽ là bạn học lúc trước tới đây quên mang theo, để em cầm tới chỗ gửi đồ thất lạc.” Cô quay trở lại, có chút vụng về khi cầm túi sách với chiếc laptop ôm trong ngực, chậm rãi đi xuống lầu.
Park Jimin sửng sốt, nhìn lướt qua hai chỗ ngồi vừa mới bị người kia chiếm cứ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nhưng chỉ là thoáng qua anh lại nhanh chóng chuyên tâm học tiếp.
Rút cục, sự thật chứng minh vận khí hôm nay của anh không được tốt lắm, hai người đến sau tuy cũng học hành, nhưng phần lớn thời gian đều không coi ai ra gì lớn tiếng đàm luận. Sau khi nhắc nhở vài lần, anh cũng không buồn nhắc họ nữa, đành thu dọn sách vở lặng lẽ tìm chỗ khác.
Đi dạo qua mấy tầng, chỉ có tầng một là có vẻ ít người hơn, có mấy cuốn sách muốn mượn ở đây, anh tìm một chỗ đặt túi sách xuống sau đó bắt đầu công việc tìm kiếm. Anh muốn mượn mấy quyển luật kinh diển, chẳng qua là phần lớn sinh viên bây giờ đối với loại sách này ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn chứ đừng nói là đọc, tự nhiên sẽ gác lại ở một góc khuất nào đó. Thật vất vả mới tìm được bốn quyển, còn thiếu một quyển nữa, anh đang định đi tìm, ánh mắt lại lướt nhanh thấy một người đang ngồi bên góc cửa sổ. Là cô gái vừa rồi, dáng vẻ cô khá gầy, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Mê trò chơi đến mức này ư? Nhìn thấy cô như vậy khiến cho anh không khỏi suy nghĩ đến những vấn đề sâu xa của xã hội.
Anh có chút khinh thường đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn thoáng qua, muốn biết cô chơi trò gì, sau đó anh lại ngây ngẩn cả người, vài giây sau trở lại vị trí, bước chân có vẻ thiếu vững vàng.
Trên màn hình căn bản không có cái gọi là trò chơi, tất cả đều là số liệu, tuy rằng anh học luật, nhưng vẫn nhìn ra được: Cô không phải đang chơi trò chơi mà là đang lập trình.
Sau đó Park Jimin dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nhét nổi một chữ, trong đầu tràn ngập những câu nói “chính nghĩa” của bản thân mình. Anh còn tưởng rằng lúc trước cô ngơ ngác vài giây là cũng giống như những cô gái bình thường khác, sững sờ trước khuôn mặt của anh, bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc đó cô đang ngạc nhiên.
Thực mất mặt quá đi.
Cô còn đang làm việc rất say mê, dường như quên mất là mình đang đứng chứ không phải ngồi, nghị lực thật đáng kinh ngạc.
Qua một hồi lâu, có một nữ sinh đội chiếc mũ phục vụ tình nguyện cho thư viện chạy qua anh, nhanh chóng đi đến phía cô. Anh ngồi cách đó không xa, có thể rõ ràng nghe được câu chuyện của hai người.
“Jeongyeon, Jeongyeon, hôm nay sao cậu lại đổi chỗ chứ? Hại tớ tìm cậu mất nửa ngày, vì sao lại chọn chỗ này, cũng không phải là không còn chỗ, cậu là VIP, VIP mà.” Nữ sinh giữ chặt cô, nhỏ giọng oán giận nói.
“Ở đây sẽ không quấy rầy người khác.” Cô gái ấy cười cười, tắt máy tính nhét vào balo khoác lên vai, “Tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Nữ sinh đội mũ trừng mắt với cô: “Còn có thể có chuyện gì? Cậu không đến hỗ trợ, sắp quá trưa rồi mà chúng tớ không có cách nào đi ăn cơm được đây.” Rồi lôi kéo cô đi tới hướng quầy phục vụ bên kia.
“Cái hệ thống này, lúc nào cũng gặp trục trặc, cậu nhanh xem một chút đi.” Lại là một câu oán giận.
“Ồ? Các thầy không phải chuẩn bị rất tốt sao? Các sư huynh đâu?”
“Dựa dẫm vào bọn họ ư? Nghỉ đi. Cậu có phải là đồng hương với tớ hay không? Nếu là đồng hương thì giúp tớ, còn không thì tớ tìm người khác đây.”
Jeongyeon cười, kỳ thật bản thân hệ thống cũng không có lỗi gì, chẳng qua là khi sử dụng không chú ý thao tác, lại không biết làm sao để khôi phục như cũ mà thôi, nói thật ra là không có vấn đề gì cả. Cô ngốc như thế nào cũng biết không nên nói câu này ra, chỉ có thể chịu khó để Dahyun kéo đi.
Dahyun lăng xăng như cún giúp Jeongyeon gỡ ba lô trên vai xuống, nhìn bộ dáng đang chăm chú vào màn hình máy tính của Jeongyeon, trầm mặc hỏi: “Jeongyeonie, cậu cùng Kwon Kibum sao thế?”
Jeongyeon trả lời ngắn gọn: “Chia tay.”
“Ngày hôm qua anh ấy lên lớp cùng với Lee Haeri, mọi người đều đã biết cả rồi.” Kim Dahyun cẩn thận nhìn biểu hiện của cô rồi nói.
“À.” Jeongyeon thản nhiên lên tiếng, quả thật là tin đồn truyền nhanh quá.
Dahyun tức giận: “Cậu cứ chỉ biết à như vậy sao? Bạn trai của mình bị cướp mà tình địch lại ra sức tuyên bố chủ quyền như thế! Cậu không thể có một chút biểu hiện bình thường của con người được sao?”
Hệ thống khôi phục, Jeongyeon theo thói quen chuyển tới trước quầy, hỏi Park Jimin: “Bạn học, anh muốn mượn sách sao?”
Jimin rất tự nhiên đem quyển sách trên tay cùng thẻ thư viện đưa cho cô.
“Xin vui lòng nhập mật mã.” Cô ra hiệu.
“Jeongyeon, cậu không thấy tức giận à. Người bị cướp đi là Kibum, Kwon Kibum đấy.” Dahyun thật sự có chút nóng nảy, “Người tốt như vậy, cậu còn không biết quý trọng, hai tay còn dâng lên cho người ta?”
Jeongyeon một bên cho mượn sách, một bên trả lời: “Tớ đâu có hai tay dâng cho người khác.” Cô căn bản là không biết Kibum ở đoạn đường nào thì rẽ sang một hướng khác, rút cục mỗi người đi một ngả, cô thực sự mờ mịt, mờ mịt đến không biết nói những suy nghĩ trong lòng như thế nào.
“Nhưng biểu hiện của cậu chính là như thế.” Chỉ có chủ động buông tha cho nhân tài thì thái độ mới không thèm để ý như vậy.
Kim Dahyun còn muốn tiếp tục nói nhưng đã bị người khác cắt ngang.
Park Jimin nhìn thông báo trên màn hình lượng sách mượn đã vượt quá giới hạn, lại nhìn quyển sách rất muốn mượn trong tay, hỏi: “Cũng không thể mượn trước được sao?”
Dahyun chỉ có thể nuốt lời nói vào trong miệng, vô ý nhìn thoáng qua nam sinh đang mượn sách, thật sự chỉ là vô ý liếc mắt một cái, tầm mắt cũng không chịu khống chế dừng lại một chút. Cô lắp bắp trả lời: “Có, có thể a, nhưng với điều kiện ngang nhau, em, hội chúng em ưu tiên xem xét cho những người có nhu cầu mượn đọc tại chỗ.”
Oh my god! Đây chính là Park Jimin! Đại thần của Học viện Luật, một đối thủ đáng gờm trong đám tinh anh của đại học A, nam sinh trong khoa xã hội khó có ai sánh được một góc a ~~~~~~~ cô hôm nay siêu lucky!
“Vậy sao.” Jimin nhăn mặt lại, buồn rầu.
A ~~~~~~ Jimin nhíu mày mà cũng đẹp mắt quá đi! ! Kim Dahyun dường như vì quá xúc động định nói, nhưng thầy giám sát đang nhìn chằm chằm cô, cô không có cơ hội để làm điều này.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Park Jimin, Dahyun nhanh tay lục thẻ thư viện của mình ở trong túi, còn chưa kịp hiến vật quý đã nghĩ ra mình ngày hôm qua vừa mượn một đống tạp chí giải trí bát quái, đầy mất rồi. Vì sao vì sao vì sao cô vốn không định mượn mấy quyển tạp chí không có ý nghĩa gì kia mà? Có cái gì so được với Jimin chứ chuyện này thật khiến cho cô đau lòng quá mà?
Jeongyeon nhìn Dahyun luống cuống tay chân, có điểm buồn cười đưa ra thẻ thư viện của mình, giúp cái người tên là Park Jimin mượn quyển sách kia, đưa cho anh.
Park Jimin có điểm do dự nhìn cô: “Tôi làm thế nào có thể đem sách trả lại cho em?”
Jeongyeon nói: “Trực tiếp trả cho thư viện là được.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu, “Nếu không anh đưa lại cho bạn học này cũng được, cô ấy là bạn của em ở trong này.”
Đúng vậy đúng vậy, tìm tớ tìm tớ!! Dahyun lòng tràn đầy cảm kích nói với Jeongyeon.
Park Jimin gật đầu, nói cám ơn rồi cầm sách đi ra ngoài.
Nhìn anh đi xa, Kim Dahyun nửa ngày mới hồi phục tinh thần, oa oa kêu to: “Jeongyeon, cậu thật không cho tớ cái mặt mũi gì cả, người đặc biệt như vậy mà cậu lại xử lí như người bình thường, quả thật là phân biệt nha.”
Jeongyeon tiếp tục giúp bạn học khác nhận sách, nói: “Ah, hóa ra anh ấy chính là hot boy.”
Kim Dahyun: “… Anh ấy là Park Jimin, làm sao cậu lại không biết cơ chứ.” Park Jimin còn không hơn cả hot boy, vị trí hot boy hiện tại thuộc về một sư huynh bên học viện tiếng Pháp. Park Jimin là một vương tử bình dân rất được hoan nghênh, rất nhiều người mê mẩn khí chất của như gần như xa lại không mất phong độ cảm giác như gió mát trong trẻo của Jimin mà muốn gần gũi với anh. Nhưng mà, cũng chỉ có thể ngắm xa chứ không thể đùa giỡn, cô chính là một người nhỏ bé trong số đó.
Jeongyeon vẫn luôn tay làm công việc cho mượn sách, khó hiểu nói: “Park Jimin, anh ấy rất lợi hại sao?”
Dahyun: … !!
Mọi người đang xếp hàng đứng chờ: … !!!
Dahyun: “… Jeongyeon, cậu không những không phải nữ sinh, còn không phải người nữa! Làm sao, làm sao ngay cả Park Jimin cũng không biết, cậu làm xấu mặt sinh viên đại học A!”
Jeongyeon ủy khuất: “Tớ thật sự không biết mà…”
Bỏ quên túi sách, Park Jimin quay lại vừa vặn nghe được đoạn đối thoại kia. Không phải anh tự kỷ, bởi vì một sự việc rất hiển nhiên, người trong đại học A biết đến anh cũng phải 95%, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được một trong số 5% đó, lại còn có khả năng miễn dịch rất cao với anh nữa…
Hình như cô tên là Jeongyeon.
Thành tích của Park Jimin.
Park Jimin, sinh viên năm thứ ba học viện Luật đại học A, đương nhiệm phó chủ tịch hội sinh viên đại học A kiêm nhiệm chủ tịch hội sinh viên học viện Luật, là một trong “Thập đại kỳ tích của đại học A” do BBS của đại học A đề cử…
Anh diện mạo kinh người, kinh người đến cỡ nào ư? Chỉ cần hỏi qua những nữ sinh cuồng nhiệt là biết —— nếu bạn muốn phỏng vấn từng người, xin mời chuẩn bị sẵn một khoảng thời gian dài: số lượng người khổng lồ là một trong những nguyên nhân chính, chưa kể đến còn phải lo lắng việc các nữ sinh muốn tỏ lòng ái mộ với Jimin khả năng là một giờ hoặc là hai giờ chứ trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không hết được.
Anh học tập ưu tú, ưu tú đến cỡ nào ư? Cứ đến hỏi giáo vụ! Thật có lỗi thật có lỗi… Vừa mới vào trường anh đã được bình chọn là một trong “mười ngôi sao mới của đại học A”, đợt huấn luyện quân sự lựa chọn cá nhân tiêu biểu, anh cũng được khen thưởng xuất sắc. Năm thứ nhất đại học cho tới nay các môn chuyên ngành luôn đứng đầu bảng, khiến cho mấy vị xếp sau anh thiếu chút nữa mua hung khí để trừ khử anh cho hả giận. Anh không chỉ học tốt các môn chuyên ngành, các phương diện khác cũng xuất sắc không kém —— sáu giải cờ vây nghiệp dư, nằm trong top ba người đứng đầu cuộc thi hùng biện tiếng Anh sinh viên các trường đại học toàn quốc, thế vận hội của trường giải 100 m chạy nhanh cùng nhảy cao chỉ thuộc về mình anh…
Tương truyền bối cảnh gia thế của anh hùng hậu, có bao nhiêu hùng hậu? Trong lời đồn đại có vẻ đáng tin cậy nhất chính là thấy phó hiệu trưởng tự mình đi nghênh đón anh … OTZ! Đồn đại cũng chỉ là đồn đại trong thực tế Park Jimin cùng phó hiệu trưởng hôm đó chỉ cùng nhau tham dự cuộc họp tiếp đón kí giả, cho nên, mọi người cũng có vẻ hơi YY một chút. (YY : nghĩa tự sướng)
Nói đến sự tích làm cho anh tiếng tăm lừng lẫy phải kể đến một năm trước, là sự kiện anh giúp bạn học giành lại bản quyền phát minh sáng chế. Sinh viên tham gia thi đấu, nhà tài trợ hưởng lợi ích từ việc này cũng là việc hiển nhiên, nhưng lần đó nhà tài trợ quá tham lam, trong số sinh viên trong nhóm tác giả bị xâm phạm quyền lợi có một người là bạn của Park Jimin, nhờ Jimin cố vấn. Anh không nói hai lời, lập tức hỗ trợ, nghiên cứu điều luật, thu thập chứng cớ, dẫn ra án lệ, cuối cùng hợp tác với một vị luật sư Vô Danh đem giấy triệu tập của tòa án gửi tới nhà tài trợ. Nhà tài trợ ban đầu còn coi thường, một tên sinh viên năm thứ hai có thể làm nên chuyện gì đây? Nhưng sau lại Park Jimin bằng sự quyết đoán không gì sánh được cùng kế hoạch tác chiến hoàn mỹ không chút sơ hở đem nhà tài trợ và luật sư biện hộ đánh tơi bời hoa lá, khiến cho nhà tài trợ không thể không thỉnh cầu hòa giải, mà vị Vô Danh luật sư kia ở giữa thanh danh cũng nhanh chóng được khuếch đại. Chuyện này lúc ấy sinh viên đại học A vẫn theo dõi đưa tin liên tục, Park Jimin cứu nguy cho đại học A , hình tượng “Thần tượng Trường học” của anh cũng chính thức từ đây được tạo dựng nên.
Anh lại như thế nào như thế nào…
Anh còn như thế nào thế nào…
Jeongyeon càng nghe như càng lọt vào trong đám sương mù rốt cuộc cũng rút ra được một kết luận: “Tóm lại, Park Jimin chính là bậc đế vương chí tôn.”
Tuyệt đối là bậc đế vương chí tôn duy nhất! Hirai Momo gật đầu một cách mãnh liệt.
Jeongyeon rốt cục biết được nguyên nhân vì sao Dahyun lại sửa lại học phần, cô tuy rằng biết trong trường học có rất nhiều người cố chấp, nhưng mà cũng không thể ngờ có người lại điên cuồng đến vậy… Thật sự là núi cao thật đáng ngưỡng mộ…
“Nhưng mà thật đúng là có điểm đáng tiếc,” Momo có điểm thương cảm nói, “Ưu tú như thế nào cũng chỉ ngắm chứ không thể ăn.”
Jeongyeon khó hiểu: “Thế là có ý gì?”
“Cậu không biết sao? Park Jimin không có bạn gái.” Momo có chút uể oải.
Bộ dạng đào hoa như vậy, vậy mà lại là Pháp Hải chuyển thế (Sa: Pháp Hải : đại sư trong truyện Thanh Xà Bạch Xà), cự tuyệt vô số tình cảm của những thiếu nữ tội nghiệp. Nghe nói từng có một nữ sinh can đảm trực tiếp đến lớp học bày tỏ tình cảm, kết quả Park Jimin chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, hỏi lại cô có biết hay không cái gì gọi là tự do? Cô gái này vẫn can đảm như trước trả lời, em thích anh là tự do của em, em thổ lộ với anh là tự do của em, bất luận người nào cũng không ngăn cản được! Park Jimin nói cái gì? Anh nói, tự do, là tôi có muốn làm hay không muốn làm đều được, tôi không muốn bị em thích, cũng không muốn thích em, đó chính là tự do của tôi!
Jeongyeon: …
Mina: “Park đại thần, xuất sắc!”
Momo: “Tự do, là tôi có muốn làm hay không muốn làm đều được, có thể có người có cá tính như vậy, làm sao không xuất sắc cho được?”
Irene tàn nhẫn: “Câu nói kia là của Conde*, anh ta một chút cũng không cá tính, một chút cũng không xuất sắc.”
…
Hirai Momo ^_^!
(*) Conde : Immanuel Kant (1724-1804), nhà triết học người Đức.
Hóa ra Park Jimin làm cho Kim Dahyun và Hirai Momo cùng những nữ sinh khác điên đảo tâm hồn là như vậy, Jeongyeon thật sự rất khó lý giải tại sao các cô lại kích động như thế. Cô nhìn thấy anh, chẳng qua chỉ là một thanh niên bình thường cao hơn người khác một chút, dễ nhìn hơn người khác một chút, có lẽ cũng tài năng hơn một chút, còn lại không có cảm giác gì khác. Nếu đi sâu thêm, phong cách làm việc của anh, nhất là thái độ không chút khách khí vạch ra sai lầm của người khác để bảo vệ quyền lợi của chính mình và sống theo nguyên tắc, quả thực so với người bạo lực và nham hiểm cũng không khác biệt là mấy. Kinh nghiệm mười tám năm sinh tồn nói cho cô, người như thế, vẫn đừng nên chọc vào thì hơn, may mà cô chỉ là loại tôm tép ở chỗ nước nông cùng với loại Giao Long nơi biển cả như anh không có quan hệ gì.
Cho nên rất nhanh, Yoo Jeongyeon liền đem cái tên Park Jimin tống vào dữ liệu dự bị, ngẫu nhiên nghe được người khác nhắc tới cũng phải liên tưởng một hồi rồi mới thốt lên: A, là anh!
*
Nếu edit sót chỗ nào thì chỉ ra giúp mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top