Chap 7:
Sau lần gặp nhau đó, Jeonghan mời Seungcheol đi ăn để cảm ơn về việc giúp cậu lấy lại ví tiền, đương nhiên là cũng có Jisoo và Soonyoung.
Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, Jeonghan đã nhanh chóng bắt tàu điện để đến địa điểm hẹn trước. Đó là một nhà hàng Pháp cổ điển lọt thỏm trong thành phố NewYork rộng lớn mà cậu vô tình tìm được trong một lần đi lạc vào nhiều năm trước.
Trong khi đợi mọi người đến, cậu đã gọi trước cho mình một ly rượu vang. Bản ballad nào đó vang lên khiến cậu vô thức ngơ ngẩn một chút, nhấp một ngụm rượu, Jeonghan vô cùng hài lòng. Vị đắng nơi đầu lưỡi còn chưa tan thì đâu đó vị ngọt dần len lỏi đánh thức vị giác của cậu. Chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng cậu cực kì tốt, thậm chí sáng nay khi vừa mua xong cốc cà phê đã bị rơi, để quên thẻ thư viện ở nơi nào đó mà mãi không tìm ra được cũng không làm cậu khó chịu một giây phút nào. Thật sự khó hiểu!!!
Lúc này ly rượu đã vơi hơn nửa,bỗng có người khẽ đánh vai cậu
"Xin lỗi vì đã đến trễ, để cậu phải đợi lâu rồi!" – Seungcheol mỉm cười, trán anh còn vương chút mồ hôi, hơi thở cũng gấp hơn bình thường, có lẽ là vừa chạy đến đây. Cậu dường như đã ngẩn ra một lúc sau nụ cười đó.
"Không sao mà, tôi đợi chưa lâu lắm!" – Jeonghan tiện tay đẩy cho anh ly nước lọc trên bàn
"Cảm ơn, ... hôm nay cậu đi một mình sao?"- Anh uống một hơi hết ly nước
"Vẫn còn 2 người nữa, bình thường nhanh nhẹn lắm nhưng không hiểu sao hôm nay lại chậm trễ như vậy!" – Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường
Cùng lúc đó, một người tóc đen cùng một người tóc nâu đang ba chân bốn cẳng chạy trên đường. Nếu không vì mấy nữ sinh phiền phức trong trường thì có lẽ họ đã đến nơi trước giờ hẹn rồi. Sắp tới có cuộc thi tìm kiếm tài năng do trường tổ chức, Soonyoung muốn tham gia nhưng không muốn đi một mình nên cậu kéo Jisoo cùng tham gia. Vốn dĩ chiều nay không có tiết học nên đã ghé qua phòng tập ở trường luyện tập một chút. Trong lúc mải mê tập họ không biết rằng bên ngoài biết bao nữ sinh đã đứng xem đến chật cả cửa. Sau khi tập xong, Soonyoung và Jisoo còn bị đuổi theo để xin số điện thoại và tài khoản trang cá nhân nữa chứ. Lúc đến nhà hàng đã quá giờ hẹn 1 tiếng đồng hồ rồi.
Jeonghan nhìn điệu bộ hai người bạn của mình, trong mắt có ý cười nhưng lại tỏ ra giận dỗi:
"Sao lại trễ hẹn như vậy? Vì các cậu mà tôi đói gần ngất đi rồi đây này!"
"Chương trình tài năng hôm trước em nói hyung rồi đấy, chẳng qua là vì hôm nay không có tiết nên đã rủ Jisoo hyung cùng luyện tập! Không ngờ lúc về lại có nhiều bạn nữ đến xem đến vậy, họ đã vây bọn em lại còn xin số điện thoại nữa! Bọn em đã chạy rất nhanh để thoát khỏi đó!" – Soonyoung bĩu môi kể lại
"Thế thì cũng phải nhắn cho hyung 1 tin chứ, để người ta đợi thế này, hơn nữa còn có khách!" – Nói đoạn Jeonghan nhìn sang Seungcheol
"Ừ nhỉ! Lúc đấy đang lo làm sao thoát ra được nên không nghĩ đến việc nhắn trước cho cậu! Xin lỗi nhé!" – Jisoo gãi đầu, cười cười
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, Soonyoung kể nhiều câu chuyện hài hước, Jeonghan cũng cùng góp vui khiến Seungcheol suýt nữa thì sặc vì cười. Sau bữa tối họ quyết định đi dạo một lúc
"Mọi người sống cùng nhau à?"- Cheol hỏi
"Chúng tôi sống cùng Jeonghan, thuê phòng ở nhà cậu ấy. Tôi vs Jeonghan là bạn cấp 3."- Jisoo nhấp ngụm trà gừng còn bốc khói trên tay nói tiếp, "Sau hôm lễ tốt nghiệp cậu ấy dường như biến mất, chẳng ai trong lớp liên lạc được vs cậu ấy cả, mãi đến khi đi du học lại gặp đc cậu ấy ở trời tây."
"Ồ vậy sao! Các cậu may mắn thật đấy, còn được gặp lại nhau!" – giọng anh rất trầm, ẩn sâu trong đó là tiếng thở dài
"Cậu ở đâu vậy? Bây giờ cũng còn sớm, nếu tiện có thể ghé nhà tôi chơi!" – Jeonghan cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt anh, dù không rõ ràng nhưng lại mang vẻ đượm buồn.
"Chỗ phòng tôi thuê cách đây không xa lắm, nhưng có lẽ phải để lần khác ghé chơi rồi!"
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Ừm... căn nhà tôi đang thuê có chút khác so với hợp đồng ban đầu, điều kiện khá tệ nên tôi phải giải quyết với chủ nhà!" – Cheol thở dài
"Hay cậu đến nhà tôi ở đi? Phòng trống còn nhiều với lại cũng là người quen cả, càng đông càng vui mà!" – Jeonghan nhìn anh cười
"Đúng đó hyung! Anh mà đến thì chắc sẽ vui lắm! Hai cái người này toàn bắt nạt em, có anh đến em xem như là có đồng minh rồi, đỡ cô đơn!!!" – Soonyoung ngay lập tức tán thành
"Như vậy có tiện với mọi người không?" – Cheol có vẻ bất ngờ, lúng túng gãi đầu
"Không sao đâu, cậu đừng ngại! Cứ dọn đến ở với chúng tôi đi!" – Jisoo thuyết phục
"Nếu vậy thì phiền mọi người rồi!"- Cheol cười
"Cứ quyết định vậy nhé! Mai cậu có thể đến xem phòng, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu!"- Jeonghan vỗ vai anh một cái – " Mai gặp !!!"
"Ừm, tôi đi trước đây, cảm ơn vì bữa ăn hôm nay! Mai gặp!" – Cheol lịch sự tạm biệt sau cùng cũng không quên cười với cậu một cái.
Trên đường về, Soonyoung muốn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt.
"Các cậu muốn gì thì cứ lấy đi, tôi mời!!"- Jeonghan vui vẻ đề nghị
"Daebakkkkk!!! Em nghĩ mình sẽ lấy hết tất cả mọi thứ ở đây mất! Jisoo hyung, nhanh lên nào, đẩy cái xe đẩy kia cho em!" – Soonyoung hai mắt sáng rực rỡ, nếu không có Jisoo chắc có lẽ đã vác cả cái cửa hàng về nhà rồi. Jeonghan vui vẻ quẹt thẻ mà không thèm than lấy một câu.
Jisoo nhìn cậu một lúc, đúng là kì lạ thật sự. Với con người trước giờ tính toán chi li như Jeonghan sao lại được hôm vung tiền vào đống đồ ăn vặt không cần thiết như thế này. Anh biết gia đình cậu khá giả, nhưng trước giờ tiền cậu tiêu đều là tiền làm thêm giành dụm được. Người ngoài nếu không biết có thể còn nghĩ cậu là học sinh nghèo vượt khó cơ. Bởi cậu luôn giản dị không cầu kì, cũng không có cái sở thích tốn kém nào nên sự việc hôm nay quả thực là rất kì lạ. Nhưng không cần nói Jisoo cũng biết, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên anh thấy Jeonghan vui vẻ đến vậy, cười rất nhiều, ánh mắt cũng lấp lánh chứ không ảm đạm như mọi ngày.
Trên đường về nhà, Jeonghan hận vì không thể bóp chết Soonyoung ngay. Là người hay heo mà ăn nhiều thế không biết, mỗi người đều phải vác hai tui đồ ăn vặt vừa to vừa nặng, đúng là mệt chết cậu rồi. Về đến nhà, vừa đặt được túi đồ xuống, Jeonghan liền ngã nhào ra ghế, thấy kẻ gây chuyện chuẩn bị trốn vào phòng...
"Soonyoung-shiiii, đêm nay không sắp xếp gọn gàng cái đống này vào tủ thì đừng có nghĩ tới việc được đi ngủ nhé!" – Giọng anh nhẹ nhàng lại có chút ngọt ngào nhưng vừa lọt vào tai Soonyoung đã khiến cậu rợn hết cả người! – " Jisoo-shiiii, cậu lại định đi đâu đấy? Bỏ mặc đồng đội của mình là không được đâu nhé! Đồng phạm với nhau còn định trốn à! Mau lại phụ Soonyoung đi!!"
"Vâng thưa Bệ hạ, nô tài lập tức đi ngay!" – Jisoo thầm trách trong lòng, đúng không có bữa ăn nào miễn phí mà
Jeonghan vào phòng tắm, cậu để làn nước ấm nóng chảy dọc cơ thể, nhắm mắt cảm nhận sự sảng khoái ấy. Bỗng nụ cười ai đó lóe lên trong suy nghĩ, cậu giật mình mở mắt. "Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tự dưng lại nghĩ tới cậu ta?" Jeonghan đứng trầm ngâm một lúc "Quả thật nụ cười ấy rất đẹp còn rất ấm áp nữa!". Xoay người nhìn mình trong gương, chẳng hiểu vì cái cớ gì mà mặt đã ửng đỏ hết cả lên. Jeonghan tự giật mình với chính bản thân, đúng là rất kì lạ rồi! Hôm qua trong lòng cậu có chút mong chờ,chút hào hứng, muốn nhanh chóng hết ngày để qua hôm nay. Hôm nay lại vui vẻ và phấn khởi như vậy chẳng phải là vì gặp người kia sao. "Nhưng sao mình lại muốn gặp cậu ta đến vậy nhỉ?" Jeonghan tự hất một gáo nước lạnh vào mặt, "Đúng là mình điên rồi =))))"
Sau khi yên vị trên giường, nhắn cho Cheol địa chỉ nhà, Jeonghan lấy cuốn sách hôm trước đang đọc dở ra đọc nốt. Cứ được vài phút cậu lại nhìn điện thoại một lần, vẫn chưa thấy anh hồi âm. Đang lúc mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại báo tin nhắn đến.
"Sáng mai 9h tôi sẽ ghé! Cảm ơn cậu! Ngủ ngon J"
Cái icon cuối tin nhắn khiến cậu tỉnh cả ngủ, "Sao lại gửi mặt cười cho mình nhỉ? Anh ta là người luôn vui vẻ vậy sao?" Jeonghan dường như cảm thấy mình phản ứng hơi quá, cậu tự thấy ngại, tự muốn tát cho bản thân vài cái
"Ừm, mai gặp! Ngủ ngon!" – Cuối cùng cậu cũng trả lời, nhắn xong lập tức chui vào chăn tự vả bản thân ( tự luyến xong tự xấu hổ đây nè =) )
Đêm đó, Jeonghan ngủ rất ngon, không còn bị những giấc mơ chập chờn khói lửa vây quanh, cũng không còn thấy những cảnh thoáng ẩn thoáng hiện trong căn phòng bệnh nơi có Mingyu đang nằm bất động trên giường nữa.
.End Chap 7.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top