Chap 6:
Mùa thu ở New York thật sự khiến người khác phải nao lòng. Bầu trời trong vắt, không chút gợn mây. Gió xào xạc vội vã cuốn lá vàng rơi xuống đất. Nắng chiều nhàn nhạt trải đầy khắp con đường. Người qua lại không nhiều, họ đi rất chậm, như thể đã bị cái đẹp nơi này làm cho xao xuyến.
Trong cái tiết trời dễ động lòng ấy, tại quán cà phê nhỏ bên đường, có một người đang thả hồn mình vào bản nhạc hòa tấu được phát ra từ một cái máy chạy đĩa cũ. Cậu đưa tay lấy tách cà phê thơm nồng vẫn còn nghi ngút khói, hớp một ngụm. Vị đắng khiến cậu giật mình, đúng là không thể nào thích nổi cái vị Espresso này mà, thông thường cậu vẫn thích dùng Latte hơn.
Đưa tay đẩy lại gọng kính tuột quá nửa sống mũi, Jeonghan tiếp tục đọc quyển sách trên tay mình. Sẽ có những ngày bình dị như thế, tách khỏi cuộc sống tấp nập ồn ã đời thường mà tìm về một góc của riêng mình để nghĩ vẩn vơ về cuộc đời. Jeonghan đã trưởng thành rất nhiều, không còn trẻ con, yếu đuối hay vụng về nữa, cũng không còn nhớ Mingyu nhiều đến mức mỗi đêm trằn trọc không ngủ được. Jeonghan đã quyết định sẽ đến Mỹ để học đại học, ông bà Kim rất bất ngờ về quyết định này của cậu, rồi họ cũng đồng ý. Khoảng thời gian 5 năm không phải là ít cũng không phải quá nhiều để có thể thay đổi được bản thân mình. Những tháng ngày khó khăn đã qua rồi, bây giờ cậu có thể sống một cuộc đời của chính mình.
Chuông điện thoại bỗng reo cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
"Hyung lại đang trốn ở đâu đấy?"- Thằng em cùng nhà bắt đầu làm phiền cậu như mọi khi
"Ở gần quảng trường, cậu lại định kêu tôi làm gì đây cậu Soonyoung?"
"Người ta chỉ định rủ hyung đi chơi giải ngố thôi, nhìn hyung suốt ngày cặm cụi vào mấy cuốn sách nhàm chán ấy, em cũng phát ớn lên cả rồi đây!!!!"- Bài ca không bao giờ quên của Soonyoung mỗi khi muốn rủ Jeonghan đi chơi
"Ngươi định đi đâu? Hôm nay trẫm sẽ ân sủng chiều theo ý nhà ngươi!"
"Yesssssss! V hẹn ở nhà đi, em sẽ dắt anh đi đến chỗ này!!!!"
"Là chỗ nào???"
"Về đi rồi biết!!!"
"..."
Khi Jeonghan quyết định đi du học, ông Kim đã mua cho cậu một căn nhà khá rộng cách trường 20 phút đi tàu điện. Sau năm nhất đại học, khi đã dần cảm thấy ổn định hơn thì Jeonghan nhận ra rằng căn nhà này thật trống trải và buồn. Cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc cho thuê vài phòng, tìm bạn trọ chung. Khi thông tin vừa được đăng lên, nhiều người đã nhắn tin hỏi và muốn đến xem phòng. Chỉ những người cậu nói chuyện cảm thấy hợp ý, cậu mới để họ đến xem. Sau một tuần bận rộn cho việc thuê phòng, Jeonghan dần nản hơn vì những người đến xem phát sinh ra quá nhiều vấn đề. Có người kì kèo về giá, có người đòi hỏi những tiện ích vượt quá cho phép như việc vệ sinh phòng hay giặt ủi quần áo. Tại sao họ lại có lắm yêu cầu thế nhỉ trong khi phòng khá rộng rãi, giá cũng không quá đắt với du học sinh. Trong lúc cậu định từ bỏ ý định cho thuê phòng thì một người bạn cũ đã nhắn tin cho cậu. Là Jisoo, cậu bạn thời cấp 3, người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều ở trường. Cậu ấy nói rằng muốn thuê 2 phòng, một cho cậu ấy và một cho người em quen biết là Soonyoung. Jeonghan lập tức đồng ý. Vậy là họ sống chung với nhau cũng được gần 4 năm rồi.
Vừa về đến nhà, chưa kịp để giày lên kệ đã bị Soonyoung kéo vào phòng. Nếu Jeonghan không chống cự quyết liệt, hẳn là đã bị thằng nhóc kia cởi hết quần áo ra rồi.
"Yahhhhh!!! Kwon Soonyoung!!!!! Cậu chán sống rồi à? Làm cái gì vậy?"
"Chúng ta sắp trễ rồi, hyung nhanh lên!!!! Mau đi thay đồ đi"
"Bảo tôi nhanh chóng thay đồ mà cậu còn đứng đây à!"
"Em xem anh thay đồ!!!!"
"Mau ra ngoài! Đồ biến thái!!"
Đẩy được tên tiểu quỷ ra ngoài, Jeonghan mới để ý thấy có một bộ quần áo để trên giường.
"Jeonghan hyung! Anh hãy mặc bộ quàn áo em để trên giường nhé!"- Soonyoung nói vọng từ ngoài vào.
Chỉ mới 10 phút trôi qua mà Soonyoung ngỡ như cả thế kỉ trôi qua vậy. Cuối cùng Jeonghan cũng chịu ra. Bình thường cậu chỉ thích mặc áo thun cho thoải mái, càng không thích cầu kì nhưng bộ Soonyoung đưa thật sự mặc lên nhìn cậu khác rất nhiều. Sơ mi trắng phối hợp cùng vest cách tân khiến cậu nhận ra rằng mình cũng rất hợp với kiểu ăn mặc này.
"Nhanh lên nào hyung!!!!!!!!!!!!"
"Jisoo đâu?"
"Hyung ấy đến nơi trước để đặt bàn rồi!"
"Đặt bàn? Đi ăn à? Ăn ở đâu mà phải ăn bận sang trọng như này??"
"Hyung!!!! Anh có thể đến nơi rồi biết cũng được mà..."
"=.="
Chiếc taxi đã đậu sẵn trước cửa, Soonyoung vội vàng đẩy cậu vào xe và đưa địa chỉ cho bác tài. Xe lượn vài vòng thì đến nơi. Mặt Jeonghan tối sầm...
"Hyung!!! Anh hứa sẽ đi rồi mà! Quân tử đã nói thì không được nuốt lời!"
"Đúng vậy! Anh nói sẽ đi nhưng không phải đi BAR! Ok?"
"Thôi nào, chỉ một lần thôi mà, đúng một lần này thôi nhé!!!!"- Soonyoung như thể muốn khóc đến nơi. Dáng vẻ dùng dằng nũng nịu của cậu ấy khiến người xung quanh chú ý. Jeonghan cũng không còn cách nào đành theo Soonyoung vào trong.
Đúng là không thích nổi mà...
Vừa bước vào trong, mùi khói thuốc đã khiến Jeonghan khó chịu. Các cậu ấm cô chiêu quần áo sành điệu đang lắc lư theo thứ nhạc khó nghe. Đi theo Soonyoung đến cái bàn trong một góc khuất, Jisoo đã ngồi đợi từ trước.
"Thật bất ngờ đó Hong Jisoo, cậu cũng có thú vui này sao?"- Jeonghan cười
"Chỉ là muốn đi thử cho biết, thay đổi chút không khí thôi mà! Cậu cũng khiến mình ngạc nhiên đấy! =))))"
"Còn không phải vì thằng nhóc này sao!!!!" - nói đoạn Jeonghan liếc sang Soonyoung.
Ngồi một lúc thì Jeonghan muốn vào nhà vệ sinh. Trên đường vô tình đụng phải một gã người Mỹ, cậu đã xin lỗi rất lịch sự nhưng có lẽ gã kia đã say nên muốn kiếm chuyện. Hắn ăn nói rất thô lỗ và cọc cằn, không muốn thêm phiền phức nên cậu tránh đi. Bỗng hắn giữ vai cậu kéo ngược về sau, Jeonghan mất thăng bằng nên ngã xuống đất. Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, họ tạo thành vòng tròn xung quanh hai người
"Nè thằng kia, mày không có miệng à, đụng người không xin lỗi còn dám bỏ đi sao?"
"Trông anh to cao vậy mà lại bị điếc à! Đáng thương thật đấy!!!"- cậu cười khinh
"Mày nói cái gì hả thằng khốn kia!"- hắn đưa tay định tát cậu thì có người chen vào giữa giữ tay hắn lại
"Có chuyện gì thì từ từ nói đâu cần phải làm vậy!"
Người này không cao hơn cậu bao nhiêu nhưng lại có bờ vai rộng và nhìn rất chắc chắn, khiến cậu thoáng chút muốn ỷ lại.
"Mày là ai? Đây không phải chuyện của mày!"
"Tôi đã thấy cậu ấy xin lỗi dù rằng người gây lỗi là anh! Vờ như đụng người khác để móc túi thì có phải là trò cũ quá rồi không !!!"
Jeonghan bất giác sờ vào túi quần... đúng là bóp của cậu mất rồi. Sao cậu không cảm nhận được nhỉ?
"Mày đừng có nói láo!"
"Vậy anh mở túi áo khoác ra xem, có phải có bóp của cậu ấy trong đó không!"
Gã người Mỹ vẻ mặt lấp liếm định vung tay đánh người thì bị người nọ giữ tay lại bẻ ngược về sau. Cùng lúc đó bảo vệ cũng xông vào trấn áp gã người Mỹ kia, Jisoo và Soonyoung cũng chạy đến
"Có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?" – Jisoo lo lắng hỏi
"Ừm, không sao! Hắn ta vờ đụng mình rồi móc túi ấy mà!"
"Sao cơ??? Để em cho hắn một trận, dám giở trò với hyung!"- Soonyoung lớn tiếng
"Định ăn đấm trừ cơm à! =)) Cậu thì làm được gì hả cậu Soonyoung! Cũng may có người kia giúp, không thì anh cũng không biết mình bị móc túi!" – Jeonghan vừa phủi bụi vừa cười
"Cậu không sao chứ?" – Anh chàng kia tiến lại gần ba người
"Tôi không sao, cảm ơn anh!"
"Bóp của cậu đây, kiểm tra lại xem có mất gì không?"
"... Không, không mất gì cả!"
"Ừm vậy được rồi!" – Anh chàng nọ cười "Cậu là người Hàn Quốc à?"
"Đúng rồi, tôi là du học sinh! Còn anh?"
"Tôi cũng vậy!Thật trùng hợp! Cậu tên gì?"
"Jeonghan! Còn anh?"
"Tôi là SeungCheol! Rất vui được quen biết mọi người!"
. End Chap 6 .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top