46. Chưa hẳn là người yêu nhưng quá xa là bạn bè

"Con thích không? Đây là nước hoa appa làm riêng cho trẻ con, không có mùi thơm ngào ngạt như nước hoa của người lớn, appa chỉ dùng hương thơm thoang thoảng của hoa quả làm thành phần chính, mùi hương đa dạng sẽ khiến trẻ con tưởng tượng ra những giấc mơ thần tiên" Seokjin cười nhẹ nhàng, nói.

"Dạ thích! Con cám ơn appa Seokjin." Cô bé ôm má Seokjin hôn một cái. Sau đó, chạy đến bên khoe với Jae Hwan: "Papa, papa xem nè. Đây là nước hoa của con, appa Seokjin không có cho papa đâu."

Ánh mắt Jae Hwan chan chứa ý cười, ngồi xổm xuống, "Đúng vậy, papa rất  đáng thương. Con đi chia sẻ niềm vui với mấy cô chú khác trong bệnh viện được không?"

Cô bé che miệng, "Papa muốn cầu hôn appa Seokjin phải không?"

Seokjin đờ người. Jae Hwan nhéo nhẹ mặt cô bé, "Vậy con còn không ra ngoài."

Cô bé lè lưỡi, cao hứng chạy ra.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại cậu và Jae Hwan.

Seokjin hiển nhiên cũng ngại ngùng, tiếp tục dựa vào ghế trường kỷ. Cậu đứng dậy, nhưng lại thoáng cảm thấy hoa mắt. Bàn tay đàn ông vội vàng đỡ lấy cậu, mùa nắng sớm trên áo blouse trắng nhẹ nhàng lấp đầy hô hấp của cậu.

Cậu ngẩng lên, anh cũng vừa vặn cúi xuống, mải miết nhìn cậu. Đôi mắt anh khiến cậu không kịp né tránh, anh nhìn cậu, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ che giấu.

"Cám ơn anh, em không sao." Cậu chợt tránh anh, khẽ cười dịu dàng mà xa cách.

Xấu hổ chiếm lấy bầu không khí trong phòng.

Jae Hwan cũng cảm giác được, nhưng chỉ thản nhiên cười: "Con bé Hyunsoo thế nào đêm nay cũng vui quá mà không chịu ngủ."

"Chỉ cần con bé đừng xem thành kem để ăn là được rồi." Seokjin dịu dàng nói, Jae Hwan đành cúi đầu cười, rồi ngẩng đầu lên, kéo nhẹ cậu qua, ôn hòa nhìn cậu: Seokjin, sở dĩ Hyunsoo vui đến ngủ không được, là vì con bé cho rằng anh sắp cầu hôn em."

Ánh mắt Seokjin trống rỗng, sau vài giây mất tự nhiên, cậu khẽ cất tiếng: "Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, anh nên giải thích một chút với con bé."

"Vì sao phải giải thích?" Anh luôn hiền hậu như nước, bàn tay anh kéo cậu không làm đau cậu! nhưng cũng không để cậu dễ dàng trốn tránh, "Nếu như anh nói với em, anh cũng có ý này thì sao?"

Ánh mắt Seokjin ngây ra, "Jae Hwan, em chưa bao giờ nghĩ đến việc này."

"Anh biết." Ngữ khí Jae Hwan trở nên nghiêm túc, bàn tay chậm rãi hạ xuống đầu cậu, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt nhẹ vào tóc cậu, rồi dừng lại ngay ót, "Chính vì anh hiểu rõ, em từng trải qua nỗi đau thế nào? Nên anh nguyện ý tiếp tục chờ đợi em."

Seokjin nghẹn thở, đóng chặt hai mắt.

Từng cảnh từng cảnh đã qua lại xuất hiện trong đầu cậu, khiến toàn thân cậu lạnh run. Chỉ có bản thân cậu mới hiểu rõ, ác mộng dằn vặt cậu suốt bốn năm qua không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà nó là sự thật đã từng xảy ra vào đêm Giáng sinh của bốn năm trước. Sau khi cậu bất tỉnh không thể chống đỡ được nữa, nửa người dưới của cậu băng huyết. May mắn có người đi ngang qua nhìn thấy, rồi gọi xe cấp cứu. Đêm hôm đó, cậu không chết vì lạnh nhưng cậu cảm nhận được một chuyện còn rét cóng hơn cả việc rơi vào hồ nước lạnh buốt. Thiết bị sắt bén chui vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, xuyên qua màn trinh lấy đi đứa con của cậu, đứa con mà cậu đã sớm sanh non.

Jimin từng nói, xử nam mang thai nên đi mua vé số, chắc chắn sẽ trúng giải nhất. Cậu được giải nhất rồi, nhưng cuối cùng giải nhất lại bị hủy đi. Khi cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý làm ba, đứa bé liền mất đi, tất cả mọi thứ đều như ảo ảnh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khoảng thời gian đó, Seokjin lâm vào thời gian dài bất an và khủng hoảng. Còn Jimin thì đi chữa bệnh ở vùng khác, nên chỗ dựa duy nhất của cậu lúc đó chỉ có một mình Kim Jihyun. Trong vòng một đêm ngắn ngủi, Jihyun già đi rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối khi ở trước mặt Seokjin, bà chưa từng rơi giọt nước mắt nào, bà chỉ ôm cậu dịu dàng nói: " Đứa con này giống mẹ, giống mẹ..."

Sự can thiệp của bác sĩ tâm lý không làm tình huống của Seokjin giảm đi, trái lại càng thêm nghiêm trọng. Mỗi ngày, cậu đều hốt hoảng. Cuối cùng, có một ngày cậu đập đầu mình vào góc giường, máu chảy đầy mặt, các y tá sợ đến thét chói tai.

Khi tỉnh lại lần nữa, đầu cậu đã quấn đầy băng, bên người cậu ngoại trừ Jiyun còn có một người khác. Ánh mắt người đó ôn hòa, điềm tĩnh, nhưng lại tràn đầy an ủi. Thấy cậu tỉnh lại, người đó cười: "Sau này, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa."

Về sau, cậu mới biết người đó tên là Lee Jae Hwan, anh là bác sĩ ngoại khoa não. Cậu ngẫu nhiên gặp được anh, anh cũng vừa vặn là bác sĩ mà bệnh viện cậu ở mới mời về để giao lưu học thuật. Nhưng không ngờ, anh lại đồng ý tiếp nhận cậu, người bệnh nhân mà suýt nữa đã đập bể đầu của chính mình. Từ ngày đó, anh liền trở thành bác sĩ của cậu.

Sau này nữa, công trình nghiên cứu học thuật của Jae Hwan kết thúc, chuẩn bị quay lại Paris. Anh mong muốn đưa cậu đi cùng, chỉ vì nguyên nhân rất đơn giản anh là bác sĩ của cậu. Anh sợ một ngày nào đó, cậu sẽ bế tắc, lại đập đầu mình vào giường. Lòng Jihyun lo lắng, còn Seokjin lại bị bức ảnh trẻ con trong ví tiền anh mê hoặc. Jae Hwan cười, nói với cậu ảnh chụp là con gái của anh, tên con gái anh rất có ý nghĩa, gọi là Wonyeong, tên con anh là do mẹ đặt cho, nhưng cuối cùng cô ta lại bỏ rơi con gái của mình.

Seokjin khẽ vuốt ảnh chụp. Cậu không hiểu, tại sao trên đời lại có một người mẹ nhẫn tâm như vậy?

Jae Hwan bình thản nói: "Mẹ của con anh cho rằng, đi theo bác sĩ thì không có tương lai, không có tiền đồ."

Khoảnh khắc đó Seokjin mới hiểu, hóa ra trên đời này không phải chỉ có một mình cậu trải qua đau khổ.

Cứ như vậy trong gần bốn năm, thời gian cậu nhìn Jae Hwan làm như thế nào từ bác sĩ ngoại khoa não đến chuyên gia ngoại khoa não quyền uy. Trong giới y học, giá trị con người anh cũng thăng tiến theo con đường anh trải qua, anh trở thành người đàn ông độc thân Hoàng Kim trẻ tuổi, có tiền đồ nhất.

Hyunsoo hầu như lớn lên bên cạnh cậu, vì cậu mất đi con ruột của mình nên cậu hết sức cưng chiều cô bé. Chỉ có điều, tên cô bé nghe không xuôi tai. Seokjin gọi thẳng cô bé là Hyunsoo, hơn nữa cô bé lại giống như một nàng búp bê làm từ khối băng tinh tế, hoạt bát, trong sáng, đáng yêu. Seokjin nghĩ, nếu mẹ Hyunsoo nhìn thấy cô bé nghe lời, hiểu chuyện như vậy, cô ta sẽ không ân hận? Nếu mẹ Hyunsoo biết, mình từng vứt bỏ một người đàn ông mà ngày hôm nay người đàn ông đó đã trở nên ưu tú đến nhường nào, cô ta sẽ không hối hận?

Cậu không biết, chỉ biết từ khi nhìn thấy Hyunsoo, tâm lý và bệnh của cậu dường như không cần thuốc cũng khỏi hẳn.

Seokjin tránh không được tình cảm chân thành của anh dành cho mình. Nhiều năm trôi qua, cậu rất hiểu sự thay đổi trong tâm tư của anh, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân lúc đầu dần dần thay đổi tính chất. "Ken, thực ra bao nhiêu năm qua em thật lòng rất biết ơn anh, nhưng mà..."

"Anh biết em muốn nói gì. Anh nói rồi, anh nguyện ý chờ em." Jae Hwan hòa nhã, cắt ngang cậu, ánh mắt nuông chiều, "Em tỉnh rồi, vậy nên đi ăn gì đó thôi."

"Em không đói lắm..."

"Đừng quên, anh mới là bác sĩ của em. Nghe lời anh." Anh vỗ nhẹ đầu cậu, hệt như anh đang nuông chiều con trai của mình, nói: "Ngày mai, em cần phải nội soi, kiểm tra dạ dày." Thấy cậu nhíu mày, anh cười, nói: "Lần này phải làm kiểm tra."

Seokjin cười, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Trên đời sẽ luôn có một người như vậy. Nụ cười của anh ấy sưởi ấm bạn, lời nói của anh khiến bạn không thể chống cự, đề nghị của anh làm bạn không đành  lòng từ chối. Dù không phải tình nhân, nhưng cũng không nỡ đối xử khác với anh. Có lẽ, đây chính là quan hệ giữa cậu và Jae Hwan: Chưa hẳn là người yêu nhưng quá xa là bạn bè...

__________________

*Diễn viên Jeon Jungkook sắp quay trở lại rồi đây, cùng đón xem nhé😊😊😊*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top