119. Ngày thứ chín

Seokjin bỗng phát hiện nguy hiểm ùa tới, còn chưa đẩy anh ra, anh đã nắm lấy cậu. Anh nở nụ cười, một nụ cười tuyệt vọng tràn đầy đau đớn...

"Tôi nhớ em từng nói trong radio, không có loại tình yêu nào cần vứt bỏ tôn nghiêm, lãng phí bản thân. Seokjin, có đàn ông từ bỏ tình yêu vì sự nghiệp, có phụ nữ lại từ bỏ tình yêu vì tôn nghiêm. So với tôi, phải chăng em đáng thương hơn? Ít nhất tiền tài và quyền lực là thứ có giá trị thật, còn tôn nghiêm của em chỉ đơn giản là địa ngục rất đỗi thương tâm dành cho em!"

Anh gằn từng tiếng, "Đã như vậy, tôi sẽ cùng em xuống địa ngục!"

***
Khi Seokjin tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u đáng sợ, sương giăng mù mịt khắp nơi.

Thời tiết ở thành phố này rất hiếm khi như vậy.

Hoặc do....

Hôm nay là ngày thứ chín!

Cậu bị đánh thức bởi tiếng khóc nức nở, mở mắt ra cậu trông thấy Seokjun đứng ở cửa phòng ngủ, một tay chống khung cửa, một tay che miệng, nước mắt chảy tràn khoé mi.

Seokjin mơ màng, không biết tại sao Seokjun lại khóc. Đến khi ý thức dẫn truyền tới não bộ, cậu mới chợt bừng tỉnh!

Seokjun!!!

Sao Seokjun lại tới Jeon gia?

"Anh..." Seokjin lạc giọng, thảng thốt nhìn Seokjun.

Chăn từ vai tụt xuống, cậu mới ý thức bản thân chật vật biết bao. Bên dưới giường, đồ ngủ của cậu rách tươm, còn trên giường thì một mớ lộn xộn, thân thể cậu loã lồ. Giờ này khắc này, cậu xấu hổ nhục nhã như người bị bắt gian.

Seokjun run bắn người.

Seokjin chỉ muốn tìm lỗ nẻ chui vào.

Đúng lúc này, Jungkook đi đến, anh ăn vận chỉnh tề, đối lập với cậu là cực đại châm biếm. Anh như thoáng đăm chiêu, quan sát mọi thứ trước mắt, rồi ánh mắt anh mơ hồ tối tăm dừng trên gương mặt cậu. Seokjin cảm thấy khuôn mặt mình nóng bất thường, cậu muốn đứng dậy xuống giường, thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này, nhưng toàn thân cậu đau nhức, mệt mỏi rã rời.

Cậu đành vây người vào chăn, kéo chăn lên cao vùi mặt vào đó.

Anh từng ám chỉ với cậu rằng anh không có quan hệ gì với Seokjun, nhưng đối mặt với Seokjun, cậu vẫn như một kẻ vụng trộm. Dù anh và Seokjun thuần khiết, song bị Seokjun bắt gặp cảnh này, cậu cảm thấy vô cùng bối rối.

Cậu nghe thấy giọng Seokjun run rẩy cất lên, "Hai người, sao có thể làm như vậy?"

Jungkook trầm mặc.

Seokjun gắt giọng, khóc lớn hơn, "Jungkook, Seokjin, hai người còn biết xấu hổ không hả? Hai người đã ly hôn rồi! Ly hôn rồi!"

"Cậu đừng ở đây gây sự!" Jungkook ra lệnh, "Đưa chìa khoá ra đây! Đi ngay!"

"Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bốn năm trước chúng ta yêu nhau cơ mà, anh quên rồi ư? Còn bốn năm nay, ai luôn ở cạnh anh hả?" Seokjun phát điên.

"Vậy cậu có biết chín ngày qua em cậu ở cạnh tôi thế nào không?" Giọng anh bất cần.

"Anh không phải con người!"

"Cậu có muốn biết chín ngày qua, tôi đối xử với em cậu thế nào không?" Thanh âm của anh thấp thoáng ý cười lạnh buốt.

Seokjin nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần, không kịp né tránh, anh đã kéo chăn khỏi người cậu, thân thể trắng ngần lưu đầy vết tích thuộc về anh phơi bày trước mắt Seokjun.

Anh ngồi xuống cạnh Seokjin, sắc mặt Seokjun tái nhợt. Sắc mặt Seokjin cũng trắng bệch, ngay cả làn môi cũng run rẩy.

Tay Jungkook vươn ra, dừng trên đầu cậu, rồi nhích dần xuống dưới, khẽ than thở: "Em cậu giống như một con mèo ngoan ngoãn, hoặc như một con rối không biết cách phản kháng bị tôi xâm hại, giày vò..."

Seokjin theo bản năng nhìn anh, ánh mắt cậu mang theo nỗi niềm vô vọng. Cậu biết so kè với ma quỷ, kết quả chỉ có một là sống không bằng chết. Phải rồi, anh đang bắt đầu khiến cậu sống không bằng chết đây.

Seokjun bụm miệng, đôi mắt chất chứa bi thương và thất vọng, "Jungkook, vì sao là nó? Vì sao anh chọn tới chọn lui vẫn là nó?"

"Bởi vì..." Jungkook thở dài, ngón tay anh sượt từng chút một trên cơ thể run lẩy bẩy của Seokjin, anh phớt lờ sự hiện diện của Seokjun, cất giọng thản nhiên: "Em cậu là người dễ dàng khống chế nhất. Muốn giữ em ấy bên cạnh, tôi chỉ cần uy hiếp những người xung quanh. Như vậy, em ấy sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, mặc cho tôi nhấm nháp, mặc cho tôi chơi đùa, mặc cho tôi chiếm hữu hết lần này đến lần khác."

Seokjun bịt kín tai.

Seokjin tuyệt vọng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của anh. Ngoài bóng tối ở đáy mắt sâu thẳm, nó còn phảng phất thêm một thứ khác. Thứ đó như bị kìm nén, ràng buộc bằng sợi dây vô hình và dường như nó đang đấu tranh vô vọng. Mà cậu lại bị anh bủa vây, chiếm đoạt, lạc lối trong ánh mắt đen thẳm kiềm chế đó...

Cậu biết anh không hạnh phúc. Chính như lời anh nói, vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc, vì thế anh lôi kéo cậu cùng chịu chung bất hạnh.

Đôi tay anh siết chặt vòng eo của cậu, nụ hôn không coi ai ra gì hạ xuống.

Cậu giãy giụa nhưng không thoát khỏi anh, đành nhắm nghiền mắt, đón nhận một cách bất lực. Seokjin biết anh cố tình khiêu khích hai anh em cậu. Anh từng dùng Seokjun kích thích cậu, thì nay anh dùng cậu khiêu khích Seokjun.

Lòng cậu quặn đau. Trái tim và thân thể cậu đều đầy thương tích, nhưng anh luôn xát muối lên đó, liên tiếp tàn phá cơ thể và tinh thần vốn dã gầy mòn từ lâu của cậu.

Seokjin nghe thấy tiếng trái tim mình nát vụn, từng mảnh vỡ hoá thành tro bụi...

Seokjun khóc, ngã vào cạnh cửa.

***
Cục diện ngày cuối cùng có chút hoang đường nực cười. Việc Seokjun bất ngờ đến Jeon gia đã xé rách hoàn toàn phần yên ổn mà Seokjin và Jungkook luôn giữ gìn cẩn thận. Seokjun không có ý định rời đi, Jungkook cũng không quan tâm.

Sau này, Seokjin mới biết chìa khoá biệt thự Jeon gia mà Seokjun có là do chính bản thân Seokjun lén tìm xưởng phân phối làm riêng, ngay cả Jungkook cũng không biết Seokjun có chìa khoá.

Khi Seokjin mặc xong quần áo, Seokjun đi đến lần nữa. So với vẻ kích động ban sáng, Seokjun trở nên bình tĩnh hơn, nhưng đôi mắt Seokjun sưng mọng chứng tỏ y đã khóc thêm một trận sau đó.

Seokjin thấy Seokjun đi vào, cậu ngồi trên giường thở dài sườn sượt.

Seokjun thay đổi dáng vẻ cao ngạo dĩ vãng, sắc mặt phờ phạc ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Seokjin giây lát, cất giọng uể oải, "Seokjin, anh xin em, em rời khỏi Jungkook được không?"

Có đôi khi hai người cùng sống trong một căn biệt thự thì vừa đủ, thêm một người sẽ nảy sinh vài thay đổi.

Bốn năm trước, khi Seokjin bước ra từ căn biệt thự này, dường như đã chứng tỏ nơi đây chưa từng thuộc về cậu. Cho đến bốn năm sau, khi Seokjun công khai xông đến đây với thân phận chủ nhân, cậu càng có loại cảm giác này.

Có điều Seokjun của bốn năm sau khác với bốn năm trước. Từ thái độ cay nghiệt lúc đầu đến khẩn cầu bây giờ, chỉ duy nhất một điều không thay đổi: chính là mong muốn Seokjin rời đi.

Khoé mắt Seokjun ẩn hiện ánh lệ, Seokjin nhìn y, lòng cậu bỗng dâng tràn chua xót. Thời gian quả nhiên thay đổi tất cả. Bốn năm ngắn ngủi, nó khiến Seokjun đánh mất tôn nghiêm, trở nên hèn mọn, quỵ luỵ tình yêu. Nó khiến Jungkook vứt bỏ mặt nạ trầm tĩnh cố hữu, trở nên vui buồn thất thường, dịu dàng tột cùng rồi cũng tàn nhẫn cực độ, nhưng cậu vẫn muốn cám ơn bậc thầy thời gian, chí ít nó mài giũa cậu trở nên điềm tĩnh, bàng quan đối diện với mọi việc.

Seokjin không trả lời Seokjun, cậu kéo tay y, vuốt nhẹ từng ngón, rồi đến ngón áp út, cậu đột nhiên hỏi, "Anh yêu anh ta như vậy, sao có thể nhân nhượng việc anh ta còn mang nhẫn kết hôn của bốn năm trước?"

Seokjun vốn đang ngân ngấn nước mắt bỗng ngẩn ra.

Seokjin ngẩng đầu, bình thản đối diện với đôi mắt ngây thơ của Seokjun.

Seokjun hoảng hốt, lập tức rụt tay về, y vô thức siết chặt tay, bờ môi run bần bật hồi lâu vẫn không đưa ra được đáp án thuyết phục.

"Em nghĩ, em có thể nói đáp án thay anh." Seokjin thở dài, thấp thỏm đưa mắt nhìn Seokjun.

Seokjin vẫn nhìn y như trước, giọng chắc nịch, "Jungkook vốn không kết hôn với anh."

Nói dứt lời, Seokjun hốt hoảng đứng phắt dậy, tỏ vẻ cứng cỏi che lấp nỗi lòng bất an, y hít thở gấp gáp, "Ý của cậu là gì? Lần trước tôi đã kể cậu biết chuyện tôi và Jungkook kết hôn, bây giờ cậu nói vậy..."

"Anh ta đã giải thích rõ với em rồi." Seokjin thấp giọng cắt ngang. Đối lập với một Seokjun kích động, Seokjin điềm nhiên như không.

Seokjun run bắn người, trợn to mắt nhìn chằm chằm Seokjin, lát sau Seokjun vô thức lắc đầu, thều thào: "Không thể nào...Không thể nào, anh ấy sao phải giải thích..."

"E rằng cả em và anh đều không hiểu người đàn ông này." Seokjin nghe Seokjun nói, bật ra một tiếng thở dài. Chứng kiến phản ứng của Seokjun, cậu đã hiểu rõ ràng mọi thứ. Chuyện kết hôn căn bản chỉ là vở kịch do Seokjun tự biên tự diễn mà thôi. Cậu suy nghĩ giây lát, rồi nhìn Seokjun, "Mấy năm qua, Jungkook chưa từng đưa ra bất cứ lời giải thích nào về chuyện kết hôn. Dù sự việc huyên náo, anh ta cũng không đứng ra làm sáng tỏ, vậy nên anh cứ theo suy nghĩ của mình cho rằng anh ta ngầm thừa nhận, mãi mãi cũng không giải thích chuyện này, đúng không?"

Ánh mắt Seokjun nhìn Seokjin tràn đầy đố kỵ, nắm chặt tay, đôi môi run lên, "Đúng vậy, tôi và Jungkook không kết hôn với nhau. Nhưng Seokjin, nếu bốn năm sau cậu không xuất hiện, tôi và anh ấy nhất định sẽ thành đôi, nhất định sẽ thành đôi! Tôi không biết cậu quay về làm gì? Cậu và anh ấy ly hôn rồi, vì sao còn chưa chịu từ bỏ?"

"Hết ngày hôm nay là được." Seokjin không muốn tranh giành với Seokjun, cũng không muốn giải thích nhiều, thần sắc cậu bình thản nhưng thoáng mệt mỏi. Chín ngày này đối với cậu dài như chín năm, mỗi một ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, cậu không biết câu nói nào sẽ chọc giận Jungkook, cũng không biết hành động vô tâm nào sẽ kích thích bản tính ngang ngược quá trớn của anh. Cậu không phủ nhận, khi Jungkook dịu dàng có thể khiến cậu mê đắm, nhưng anh trước sau đều nguy hiểm, giống như một con sư tử, dù anh đang đùa giỡn thân mật với bạn, thì từ đầu chí cuối, anh vẫn luôn là sư tử tiềm tàng nguy hiểm.

Seokjun không ngờ cậu sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Đừng hỏi em vì sao. Nếu muốn hỏi, hãy hỏi Jungkook." Seokjin trông thấy dáng vẻ Seokjun ngập ngừng, cậu khẽ khàng nói, hơi nhích người sang bên, "Nói chung, qua hết hôm nay em có thể rời khỏi anh ta. Anh yên tâm, từ giờ trở đi em và anh ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa."

Bầu không khí trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng.

Vài phút sau, Seokjun ngồi xuống, im lặng nhìn cậu.

Hai người im lìm một lúc, Seokjun mới mở miệng, giọng cậu hơi mệt mỏi xen lẫn cố chấp, "Seokjin, anh không thể quay đầu được nữa. Yêu anh ấy là kiếp số của anh, nhưng anh ấy thực sự có khả năng khiến người khác trầm luân, biết rõ rằng đó là hố lửa nhưng vẫn tình nguyện lao vào. Anh biết hành vi của mình rất đáng xấu hổ, nhưng anh không kìm chế được bản thân. Anh yêu anh ấy, yêu đến mức đau khổ, đau khổ đến nỗi cô đơn. Anh không muốn cơn đau và nỗi cô đơn này, em hiểu không?"

Seokjin nhìn cậu, hồi lâu sau mới cất giọng nhỏ nhẹ, "Anh mệt lắm rồi, anh nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, cậu đứng dậy.

Seokjun khổ sở chống đầu, ánh mắt ngập tràn bi thương và bất lực. Khi Seokjin sắp bước ra ngoài, Seokjun lên tiếng, giọng y khàn khàn cay đắng...

"Em hận anh không?"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Seokjun ngước mắt dõi theo bóng lưng Seokjin, trông đợi câu trả lời.

Giây phút chờ đợi dài đằng đẵng, sau cùng y chỉ nghe một tiếng cạch, Seokjin đóng cửa bỏ đi.

Đến cuối cùng y vẫn không nhận được câu trả lời. Tiết trời u ám, mưa rơi khắp nơi.

Có lẽ chỉ mưa to xối xả mới có thể gột rửa màn sương dày đặc.

Và bầu trời sau cơn mưa, sẽ trở nên trong xanh sáng lóa.

Nhưng tiếc thay mưa vẫn đang rơi mỗi lúc một lớn hơn.

***

Một chiếc xe đen băng qua màn mưa, bắn nước tung toé khắp nơi. Xe chạy thẳng ra khỏi nội thành, khoảng hai mươi phút sau dừng trước một căn biệt thự màu trắng, cổng nhà tự động chầm chậm mở ra, xe chạy vào trong.

Quản gia đứng đợi sẵn trên bậc thềm. Đợi xe dừng bánh hẳn, quản gia bung dù đi lên trước mở cửa xe, một đôi chân mang vớ da dài bước ra, liền sau đó là khuôn mặt thiếu phụ xinh đẹp.

Cây dù che khuất mặt, nhưng khó giấu dáng vẻ thướt tha yêu kiều, bà ta không đi vào biệt thự ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mắt, vẻ mặt bà ta chợt bần thần.

"Bộ trưởng đang đợi bà." Quản gia đứng bên cạnh nhắc nhở.

Thiếu phụ than nhẹ một tiếng, không nói gì, gật đầu rồi theo quản gia vào trong.

Màn mưa sau lưng bà ta càng lúc càng nặng hạt hơn. Cánh cổng trạm trổ hoa văn chậm rãi đóng lại, che lấp cơn mưa tầm tã.

***
Đời sống ba người rất kỳ lạ, nhưng may thay điều này chỉ diễn ra trong một ngày.

Đến buổi trưa, Jungkook bỗng dưng về nhà. Từ lúc anh ra ngoài đến trở về chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, có lẽ anh phải chủ trì một cuộc họp nào đó, cụ thể ra sao thì Seokjin không biết.

Seokjun hấp tấp đi tới, muốn cởi áo khoác ướt sũng nước mưa thay anh, nhưng bị vẻ mặt lạnh băng của anh doạ hoảng sợ.

Seokjin toàn tâm toàn ý sáng tác trên lầu hai, khi Seokjun gõ cửa cậu mới biết giờ này đã là buổi trưa.

"Gì vậy ạ?" Seokjin lia mắt qua thời gian trên máy vi tính, ngón tay lướt cực nhanh trên bàn phím. Thỉnh thoảng, cậu cũng thấy khâm phục bản thân, dưới tình huống thế này mà vẫn có tâm trạng ngồi sáng tác. Cậu không biết là do sức hấp dẫn quá lớn từ tiền bán bản thảo hay do bản thân cậu thật sự vô tâm.

Seokjun đứng ở đó, khuôn mặt điển trai nhẫn nhịn, hắng giọng.

"Jungkook về rồi."

Ngón tay đang gõ bàn phím hơi khựng lại, tựa như bị ảnh hưởng bởi những lời này hoặc như suy nghĩ tình tiết. Cậu tạm ngừng vài giây ngắn ngủi rồi tiếp tục động tác.

"Ừm." Cậu khẽ đáp.

Seokjun liếm môi, "Anh ấy đang ở dưới phòng khách, kêu em xuống dưới."

Động tác đánh máy ngừng lại, Seokjin ngước đầu nhìn Seokjun, vẻ mặt khó hiểu.

"Anh cũng không biết." Seokjun giải thích, nét mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Seokjin ngẫm nghĩ giây lát, rồi tắt máy vi tính. Có Seokjun ở đây, anh ta sẽ kiềm chế bớt hành động của bản thân, chắc hẳn sẽ không làm khó cậu.

Trên hành lang lầu hai, Seokjin trông thấy Jungkook ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Anh đang tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chặp. Seokjin hít một hơi sâu, cụp mắt bước từng bước xuống lầu, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt vào bản thân. Seokjun đi phía sau, thấy cảnh này càng thêm khó chịu trong lòng.

Đi tới gần anh, Seokjin dừng chân.

Jungkook quan sát cậu rất lâu, rồi mới đứng dậy. Cậu vô thức lui về sau một bước.

Thấy cậu như vậy, anh cau mày không vui, thản nhiên nói với cậu, "Cởi áo khoác của tôi ra."

Seokjin ngạc nhiên, ngẩng đầu lướt mắt qua Seokjun. Seokjun đứng phía sau, sắc mặt khó coi vô cùng.

"Anh gọi tôi xuống để cởi áo khoác cho anh?" Seokjin khó tin, không nhịn được hỏi anh.

Jungkook không trả lời, nhưng vẻ mặt lãnh đạm của anh đã mặc nhận.

Seokjin theo bản năng quay đầu nhìn Seokjun, khuôn mặt cậu liền bị anh xoay lại, cất giọng cáu kỉnh: "Em nhìn cậu ta làm gì?"

Seokjun trong phút chốc muốn xông lên trước đẩy Seokjin ra, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt của anh khi vào cửa liền không dám, bực dọc ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh. Seokjin hết cách, đành vươn tay cởi áo khoác cho anh, sờ thấy áo khoác anh ướt sũng, cậu đi tới trước điện thoại, bấm số gọi tiệm giặt ủi, dặn dò vài câu rồi cúp máy, gấp áo khoác gọn gàng đặt sang bên.

Đôi mắt Jungkook trìu mến ngắm nhìn cậu.

Seokjin không nhìn thấy ánh mắt trìu mến này, vì cậu đứng đưa lưng về phía anh. Nhưng Seokjun nhận thấy rõ ràng, Seokjun sửng sốt đứng bật dậy nhìn Jungkook. Y chưa bao giờ thấy ánh mắt của anh trìu mến như vậy, thậm chí trong ấn tượng của y, vẻ trầm tĩnh đã thâm căn cố đế vào anh.

Đáng tiếc Jungkook chỉ mải miết nhìn Seokjin, vẻ kinh ngạc của Seokjun vẫn chưa đập vào mắt anh.

"Làm cơm trưa xong chưa?" Anh cất tiếng hỏi, nhưng là hỏi Seokjin.

Seokjin xoay người, lát sau cậu lắc đầu. Cậu không nghĩ trưa nay anh về nhà.

Seokjun đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu, nói: "Em đã nấu rồi."

Trong lòng y mâu thuẫn vô cùng. Với tư cách là tình địch, y rất muốn chủ động tấn công, nhưng với tư cách là anh trai, y không nỡ căm phẫn em mình. Y đành phải dấn mình vào mối quan hệ tay ba đầy xấu hổ này.

Vì y không muốn rời khỏi đây, một chút cũng không muốn.

Seokjin cũng thấy lúng túng, nghe vậy khẽ nói, "Tôi không đói bụng, hai người cứ ăn trước đi." Nói xong, cậu xoay người đi lên lầu.

"Ba người cùng dùng cơm sẽ rất ngượng ngùng, sẽ rơi vào tình huống bất tiện, tôi còn lâu mới nhảy vào" Seokjin vẫn chưa nghĩ ra một cái cớ nào khác, tuyệt hơn cái cớ này.

"Dạ dày em không khoẻ, ăn cơm xong rồi viết bản thảo." Jungkook nhìn cậu, giọng anh dịu dàng hơn so với ban nãy.

Seokjun sững sờ.

Seokjin biết lúc này không thức thời nghe lời anh ăn cơm, chắc chắn sẽ không yên thân. Anh đã xuống nước, hoà nhã với cậu, vậy cậu cũng nên giữ gìn thể diện cho anh. Cậu khẽ thở dài, đi xuống lầu...

***
Bữa trưa mệt mỏi này, khó ăn hơn bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, bữa ăn này chỉ khốn khổ với mình Seokjin, ít ra Seokjun cũng ăn uống vui vẻ, còn Jungkook thì ung dung dùng cơm.

Trên bàn ăn, Jungkook và Seokjin ngồi đối diện nhau như thường ngày, dường như hai người họ đã quen ngồi như vậy. Seokjun ngồi cạnh bên, ân cần gắp thức ăn cho anh.

"Jungkook, anh nếm thử món này đi. Món này em cố tình học, để làm riêng cho anh ăn đấy."

Jungkook không từ chối, nhưng cũng không thuận theo, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Seokjin muốn nhắc Seokjun, Jungkook không thích nói chuyện trong lúc ăn, đây là điều cậu rút ra được suốt chín ngày qua. Nhưng trông thấy vẻ mặt vui sướng của Seokjun, cậu không nỡ nói vậy.

Seokjun hiểu Jungkook hơn cậu mới đúng, ít ra đến bây giờ cậu vẫn không biết anh thích ăn món gì.

Trong bàn ăn, cũng chỉ có Seokjun liên tục nói chuyện. So với trước đây, Seokjin càng thêm trầm lặng, cậu chỉ muốn mau chóng ăn xong, rồi lên lầu.

Điện thoại trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.

Âm thanh bất ngờ phá vỡ khung cảnh gượng gạo, cũng đập tan bầu không khí bình lặng.

Seokjin buông đũa, vừa đứng dậy, liền nghe Jungkook nói, "Ngồi xuống, ăn cơm của em đi."

"Điện thoại đang reng." Cậu giải thích.

"Ngồi xuống." Anh từ tốn lặp lại hai chữ.

Seokjin buộc lòng ngồi xuống ghế lần nữa, chán chường dùng cơm. Vốn dĩ cậu định ra nghe điện thoại, để bản thân thoải mái hơn một chút. Nhưng bây giờ mong muốn đã sụp đổ.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

"Để em đi nghe máy." Seokjun thấy vậy, cất giọng bất đắc dĩ. Đương nhiên y không muốn hai người có cơ hội ở riêng với nhau, nhưng điện thoại đổ chuông liên tục, không nghe không được.

Jungkook không trả lời, càng không có ý ngăn cản, anh vẫn ưu nhã dùng cơm.

Seokjun sa sầm mặt, không nói tiếng nào đi khỏi phòng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top