Chap 8

Thiếp mất đi một lúc, Jennie hoàn tỉnh giấc, đưa mắt nhìn lên đồng hồ, cũng đã hơn ba giờ trôi qua. Đồng hồ cũng gần điểm hơn chín giờ ba mươi rồi, em vội lật đật chạy xuống nhà.

Dưới nhà giờ này thì chẳng có ai, chắc chị đã chở cô ta về nhà. Không suy nghĩ nhiều, Jennie đi vào nhà bếp, định sẽ rửa bát nhưng mọi người đã làm hết rồi. Lục lọi một lúc thì cũng có một vài việc vặt cần làm. Sau khi làm xong em ra ghế ngồi nghĩ mệt. Trong nhà bây giờ đang im ắng, bỗng nghe những thứ âm thanh kì dị phát ra từ trên tầng, Jennie cẩn thận, từng bước từ từ đi lên.

Càng đi lên thì âm thanh đó phát ra ngày một lớn hơn. Trên tầng thì chỉ có hai phòng ngủ, phòng bên phía tay trái là của chị còn phía bên phải là của em. Đứng sựng lại ngay cầu thang, âm thanh đó chính xác là phát ra từ căn phòng của Jisoo.

Căn phòng tràn ngập những tiếng ái muội, cứ liên tục phát ra làm người nghe đỏ mặt, cứ đang tiếp tục phát ra và tưởng chừng là không thể dứt.

Jennie ghé sát tai vào cánh cửa. Vai em bất giác run lên, nước mắt giờ không thể rơi nữa, nó như đã bị khô cạn mất rồi. Tim Jennie giờ này giống như ai đang cố cắt xẻ nó ra, nó đang rỉ máu. Em không dám nghe tiếp nữa, vội trả không gian cho họ.

"Em mau tắt cái âm thanh đó đi"

Jisoo biết không, khi Jennie về căn nhà này, ngày nào em cũng khóc cả, chẳng có ngày nào được gọi là vui vẻ đấy.

Lê bước chân nặng nhọc trở về phòng, gương mặt đã thẫn thờ từ bao giờ. Em là không tin vào những gì mà tai mình nghe thấy...

Nhìn đồ đạc xung quanh, Jennie như phát điên lên. Vung tay đập phá mọi thứ xuống sàn, vớ được thứ gì thì thứ đó ngay lập tức bị bể tan. Em cứ như là một người khác mà không phải Jennie thường ngày. Cũng phải thôi, em chịu đựng đến đây đã là hay lắm rồi. Bây giờ trong phòng là một đống hỗn độn, bước chân lại chiếc bàn làm việc, lấy tay quét qua một cái, mọi thứ đều rơi xuống đất và vỡ tan.

Jennie đi lại, ngồi xuống mép giường, mở ngăn tủ ra, lấy tấm ảnh của cả hai người chụp cùng nhau lúc trước, lúc mà hai người còn vui vẻ ấy.

Em nhìn lấy tấm hình, miệng thì cười mà nước mắt chẳng thể kìm chế được nữa. Chúng rơi đầy trên mặt, đưa ngón tay vuốt nhẹ gương mặt chị ấy trong tấm ảnh. Kim Jisoo là đồ phụ bạc, chị ấy không thương em nhưng không thể đối xử với em như vậy được.

Cố hít thở một chút, lấy lại được một chút ít bình tĩnh em liền đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ, mặc lên mình một bộ đồ đơn giản nhất, bước chân đi ra ngoài.

Ngoài đây luôn có người theo em nhưng em thì không hề biết sự hiện diện của họ. Lúc đầu, Jennie định sẽ gọi cho Chaeyoung mà uống vài ly, nhưng lại nghĩ đến đứa bé trong bụng.

Bước chân lang thang đi trên đường. Em muốn đi qua những trại trẻ mồ côi, thăm những đứa bé ấy, trong lòng ắt sẽ lại thấy vui hơn. Em đi trên đường, thấy một ngôi đền nhỏ, liền tấp vào.

"Cô Jennie đã đi ra bên ngoài rồi ạ"

"Giờ đã gần mười giờ con bé còn đi đâu"

"Cô ấy đã đi thăm trại trẻ mồ côi, bây giờ đang ở trong đền"

"Được rồi! Đưa địa chỉ"

Nói rồi hai người do Irene điều đi theo bảo vệ Jennie đưa địa chỉ cho bà. Bà cùng Chaeyoung mặc cho trời có tối mù đến đâu, cũng liền lái xe đi tìm.

Jennie đang ngồi trên chiếc đệm nhỏ, chấp tay thành tâm cầu nguyện.

"Cầu xin Người phù hộ độ trì cho con của con được bình an vô sự, ngoan ngoãn mà lớn khôn"

"Con không mong cầu gì hơn sức khỏe, mong Người hãy che chở cho mẹ con con. Đứa bé này là nguồn sống duy nhất của cuộc đời con. Mong Người hãy che chở, bảo vệ cho nó"

Jennie không ngừng cầu nguyện cho đứa con trong bụng mình. Nàng thương nó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Kể cả chị ta...bây giờ cũng không thể bằng đứa bé này. Nó là viên ngọc quý giá nhất của Kim Jennie và đừng ai đụng vào nó.

Em đang cầu nguyện thì có một người phụ nữ với một người con gái bước vào ngồi cạnh bên, cảm nhận được họ, em liền quay mặt sang. Thì ra là mẹ Kim và Chaeyoung.

Họ cũng trùng hợp mà đến đây để cầu nguyện sao. Cả hai người đều nhắm mắt chấp tay cầu khấn Phật kìa.

"Về thôi! Muộn rồi con gái. Sẽ không tốt cho sức khỏe của con và em bé đâu" Bà cười hiền hòa, xoa nhẹ đôi bàn tay gầy gò của em.

"Nhưng mẹ à con"

"Chúng ta không về nhà chị, chúng ta về nhà chung" Chaeyoung nhỏ tiếng.

"Thôi được rồi! Đi về thôi"

Nói rồi họ thành tâm bái lạy lần cuối rồi cùng nhau trở về nhà.

_________

"Anh, chị, Lisa cũng ở đây nữa hả" Jennie đi thẳng vào trong, có hơi bất ngờ một chút vì tất cả mọi người đều ở đây cả. Thấy Jennie đứng ngơ ngác hồi lâu, mẹ Kim liền khuều nhẹ vào vai em, tỏ ý bảo nhanh chóng ngồi xuống ghế.

"Chị nghe Chaeyoung điện thoại bảo em sẽ sang đây nên chị cũng sang xem thế nào" Irene tiện tay rót một tách trà nhỏ mời Jennie. Lâu ngày không gặp, em ấy trông cũng mập mạp lên hẳng.

"Dạo này thấy chị có da thịt hơn hẳng nha. Qua đây em xem baby có ổn không nè" Lisa nũng nịu như một đứa trẻ, không ngừng trêu đùa làm cho Jennie cười.

"Chaeyoung! Em đừng có ghen nha em" Jennie quay ngoắc mặt sang nhìn con bé mặt mài hầm hầm. Biết là Chaeyoungie sẽ không như thế đâu nhưng vẫn muốn nói trước cho chắc.

"Em nào có, chị ngồi yên cho Lisa xem đi kìa. Em muốn biết cháu em thế nào rồi" Chaeyoung vốn biết Jennie có ý trêu đùa nên cũng chỉ cười.

"Đưa tay xem nào. Sao mà bị thế này đây"

Lúc giờ, Taehyung chỉ im lặng quan sát Jennie từ đầu đến đuôi. Không hiểu tại sao, anh cứ luôn đặt em ấy vào trong tầm mắt mình. Cảm giác vô cùng thoải mái và vui vẻ khi được ở gần em ấy.

Ánh mắt va vào mấy vết thương chi chít bên trong lớp áo. Nhanh chóng nhận thấy tay em dâu bị thương khá nhiều. Anh liền đi sang mà vạch tay áo em lên.

Bà Kim không biết vì lí do gì mà chỉ đứng đó cười khi thấy cậu con trai nuôi Taehyung của mình ân cần chăm sóc cho Jennie.

"Em không sao. Anh đừng lo lắng"

Jennie rụt tay lại, giấu vào sau lưng, không muốn để mọi người nhìn thấy. Chỉ là lúc nãy em không kiềm chế được bản thân, ngông cuồng đập phá nên mới bị thương như thế mà thôi. Em không muốn làm cho mọi người phải bận lòng.

"Đưa đây chị xem, sao mà ra nông nỗi nay đây"

Irene lôi tay ra xem. Lo lắng chạy đi lấy hộp cứu thương, dịu dàng ngồi xuống, cẩn thận băng bó lại cho Jennie đàng hoàng.

"Cũng trễ rồi! Chúng ta cũng nên đi ngủ thôi"

"Jennie, Chaeyoung lên ngủ cùng mẹ. Còn Irene thì sang phòng bên trái, Taehyung con thì lên phòng bên phải lầu hai. Còn Lisa thì ngủ sofa đỡ đi con" Bà Kim nói cười vui vẻ, đã lâu rồi bà mới có tâm trạng trêu đùa. Hôm nay có đám nhỏ này ở đây, không vui không được.

"Gì chứ! Park Chaeyoung là người yêu con kia mà. Phải cho cậu ấy ngủ cùng Lili chứ" Lisa bĩu môi, không ngừng bám víu cánh tay Chaeyoung.

"An tuê! Rosie là người yêu chị nha" Jennie không thể ngừng chọc ghẹo Lisa, thuận tay câu cổ người yêu em ấy.

"Cái gì, ai người yêu em. Em nên nhớ, em là bảo bối của chị nha Kim Jennie" Chị Irene đi lại gỡ tay Jennie ra khỏi Chaeng rồi lại ôm cứng ngắc.

"Em không muốn ngủ Sofa mà. Cho em ngủ trên phòng đi" Lisa đi lại nắm tay anh Taehyung mà xin xỏ.

"Vậy Lisa lên phòng anh mà ngủ nha. Anh có hẹn đi công việc cùng Seulgi" Taehyung phóng khoáng, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ đang bám lấy mình.

"Yeahhh" Lisa nhảy cẩng lên người mà ôm Taehyung khiến mọi người trố mắt nhìn. Taehyung thì bất lực mà lắc đầu.

Mọi người cười rộ lên một tràn. Buổi tối ở đây tràn ngập tiếng cười, mọi người đều sắp xếp sẵn chủ yếu là làm cho em vui hơn mà thôi. Tối hôm nay Jennie cũng vui lắm, phút chốc là quên đi luôn việc kia rồi. Cảm giác gia đình luôn hiện hữu khi em ở cùng họ, nhưng khi bên Kim Jisoo thì không...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top