Chap 37

"KIM JISOO! Sao giờ này chị mới chịu về nhà"

Fani tức tối. Không khó hiểu khi nàng ta phản ứng như thế. Dạo này cô không thèm về nhà, sáng đã đi, trời đen như mực mới về, có khi lại qua đêm ở khách sạn. Cảm giác trống vánh, hiu quạnh làm Fani khó chịu. Trong mấy ngày nay, nàng mới thật sự thấu hiểu được cảm giác của Kim Jennie. Nàng ta thật sự khâm phục Kim Jennie vì nàng ấy đã có thể chịu đựng hoàn cảnh này trong suốt ngần ấy năm. Chỉ là chịu đựng và không một lời trách vấn.

"Tôi cần em quan tâm?" Cô nhiu mày, vẫn thản nhiên cất lời như không có chuyện gì xảy ra. Lớn tiếng hả, chẳng phải là đã dần thích nghi với việc bị người khác lớn tiếng với mình rồi sao. Không ngó ngàng đến, lách người lướt ngang đi thẳng vào phòng khách.

"Jisoo! Chị lại uống bia nữa sao?" Fani cố ý dìu tay cô vào nhà, ngồi xuống kế bên, miệng không ngừng càu nhàu. Không phải nàng cấm cô uống, mà chỉ là khi Kim Jisoo bị ngộ độc mấy thứ nước này. Chính tay Luu Fani đã đưa chị ấy đến bệnh viện và súc ruột. Cái hình ảnh đó, nó khiến nàng cảm thấy không đành tâm và bị ám ảnh.

"Liên quan gì đến em. Không có việc gì làm thì lên phòng ngủ đi, trễ rồi, không tốt cho sức khỏe"

Tuy Jisoo không muốn quan tâm đến nhưng vì đứa bé trong bụng là cốt nhục của cô nên mới nói ra những điều này. Vì cô nghĩ cho con của mình, đứa bé trong bụng Fani. Phụ nữ mang thai không nên thức khuya, Jisoo không phải không biết.

Kim Jennie thức khuya lắm, em ấy cứng đầu. Không chịu chợp mắt nghỉ ngơi khi không có cô ở nhà. Chỉ khi cô có ở nhà và nàng ấy sẽ sang phòng trông nom kỷ càng mọi thứ. Đến lúc đó, nàng mới chịu yên lòng về phòng. Đúng là, ngốc thật.

"Jisoo! Không phải em nhiều chuyện nhưng chị cứ như thế này thì Kim Jennie có trở về bên chị không? Chị nghĩ Jennie, cô ta sẽ an tâm khi chị thành ra như thế này hả. Chị nên nghĩ cho bản thân một chút đi" Fani đột nhiên thành tâm đến lạ, nàng ấy nói và dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng để nhìn lấy gương mặt Jisoo. Ánh mắt đó, thật sự là có chứa đựng tình cảm.

"Tôi không biết, tôi không quan tâm. Tôi nhớ Jennie, tôi nhớ em ấy" Bắt đầu những lời nói nhảm phát ra trong vô vọng. Rượu vào lời ra, chỉ khi có men thì con người mới thành thật với những gì cất giấu trong lòng. Kim Jisoo cũng thế, ngay lúc này, cô thật sự nhớ nàng ấy. Nhớ Kim Jennie đến phát khóc.

Những câu nói có lẽ như một nhát dao, găm thẳng vào ngực trái của Fani. Nàng chợt sựng người khi chính tai nghe những lời thú nhận từ chính miệng của Kim Jisoo. Có lẽ, nàng đã rung động với chị ấy thật rồi, đây là tình yêu, không phải vì tiền giống như một đích lúc đầu tiếp cận. Nàng không biết, chỉ là cảm thấy hơi đau lòng.

"Kim Jisoo! Chị đã bao giờ rung động với em chưa?"

"Xin lỗi nhưng chưa từng. Xin lỗi em, chị chỉ muốn làm vậy trước mặt Jennie để khiến em ấy đau khổ thôi. Sai rồi, tôi không nên ích kỷ như thế. Fani à, tôi sai rồi" Khóe mắt Jisoo ướt đẫm lệ buồn. Kim Jisoo đúng là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mỗi bản thân. Ích kỷ, rất rất ích kỷ.

"Xin lỗi chị. Chúng ta... em xin lỗi" Fani đột nhiên khóc nấc lên trong vô vọng. Vòng tay ôm chặc cô vào lòng mà nức nở không thôi. Cô không thể hiểu việc gì đang diễn ra, tại sao nàng ấy lại xin lỗi, tại sao lại khóc đến thảm thương như vậy.

"Đứa bé...?"

"Chúng ta đã từng ở với nhau? Chị khóc nhiều đến mức bị ngốc hả? Chúng ta... là chưa từng ở chung với nhau. Đứa bé đó, không phải là chị đã bảo em nói ra trước mặt cô ấy sao? Chị quên hay là không muốn nhớ?"

Fani nhìn chầm chầm vào nét mặt ngây ngốc của cô. Kim Jisoo này uống rượu đến mức bị mất trí nhớ rồi. Cả hai người, chưa từng vượt qua giới hạn, cùng lắm là gần nhau một chút, chứ cơ thể... là chưa từng đụng vào. Tất cả mọi thứ, chẳng phải một tay Kim Jisoo dựng nên sao? Vở kịch tay ba này, cũng là do khối óc của Kim Jisoo vẻ ra mà.

"Mai em sẽ dọn ra khỏi nhà, chị nhờ chăm sóc cho bản thân tốt một chút" Nàng buông tay, nở một nụ cười thật tươi. Đúng là nàng ấy thật sự rung động trước người phụ nữ này. Kim Jisoo, có một sức hút khiến người khác phải mềm lòng.

"Fani! Người thân trong gia đình em, mất hết rồi. Em giờ chẳng có ai để nương tựa, ra đi vào lúc này, em sẽ ra sao?"

Không phải cô không nghi ngờ, không phải cô không nhìn nhận mọi khía cạnh để tiến hành điều tra. Mà chỉ là, khi cầm sấp tài liệu về lý lịch của nàng ấy trên tay. Ba mẹ, đã mất do tai nạn máy bay. Anh em, đã mất cho sử dụng chất cấm và gây thù chuốc oán với người ngoài xã hội. Mọi thứ, đều đã được báo ứng một cách rõ ràng. Fani cũng đã giúp cô một số chuyện, đã đồng hành để bày ra vở kịch tuyệt hảo này. Bây giờ, cô muốn dồn nàng ấy vào đường chết cũng chẳng phải là vấn đề. Nhưng mà, Kim Jisoo không phải là loại người máu lạnh đến mức tàn nhẫn.

Thế còn công ty và ba của Kim Jennie. Kim Jisoo thật sự là một tay thu tóm tập đoàn, một tay giết chết ba nàng và tạo hiện trường giả như một cái chết bình thường, xảy ra do bệnh tật?

Không.

Ông ấy thật sự đã lo nghĩ cho công ty đến mức đỗ bệnh, vì mấy cái hợp đồng cấp cao mà lên cơn đau tim đến mức qua đời.

Kim Jisoo là mua lại công ty, gộp chung làm một với Kim thị để cùng phát triển đi lên. Nhưng lúc đấy, cô vẫn luôn nung nấu ý nghĩ, ba em là kẻ thù. Chính vì lý do đó, mọi mặt chìm trong giới kinh doanh đều đồn đoán việc cô đã bày trò, bức chết ông ấy. Nhưng thật ra, Kim Jisoo chẳng nhúng tay gì vào vụ việc ấy cả.

Ha! Xem như cô là không có ý gì trong cái chết ấy nhưng còn việc cô đối xử tệ bạc với Kim Jennie thì sao? Thì là do ngu ngốc, tin tưởng cái tôi của mình mà thôi. Vẫn luôn một mực tin tưởng vào việc ông ấy là kẻ giết cha nên mới làm khó làm dễ Kim Jennie.

Giờ mọi việc đã vỡ lỡ thì cũng đã gần kết thúc bằng hết.
Còn cơ hội nữa không?

"Tôi không ngốc đến mức để một đứa nhóc như em qua mặt"

Fani nhìn theo bóng lưng của Jisoo khuất dần sau phía cầu thang, chỉ biết cười gượng, nàng thật sự rung động trước cô. Nhưng đáng lẽ... sẽ không phải là lúc này.

____

Hôm nay Jisoo phải bay cùng với Yoongi qua nước ngoài để khảo sát đất và các thiết bị máy móc để đảm bảo công trình này được xây dựng một cách tốt nhất. Tuy lúc tối có uống nhưng cô từ sớm đã tỉnh giấc, đi chuẩn bị tất cả mọi thứ, chuẩn bị cho chuyến bay. Không phải là lần đầu sang nước ngoài nhưng sao lần này lại nôn nao đến lạ.

"Xuống rồi, ăn chút rồi đi cũng không muộn"

"Sao hôm nay lại đột nhiên nấu ăn thế. Chẳng phải giờ này, em đang ngủ trên phòng sao?" Jisoo cười phì. Hôm nay sao không chua ngoa, tự cao giống lúc trước nữa chứ.

"Muốn nấu ăn cho chị một bữa, từ lúc Jennie đi, chị có bao giờ ăn sáng?"

"Phải! Cũng lâu rồi nhỉ" 

_____
Sân bay quốc tế Incheon

"Để anh đợi lâu, xin thứ lỗi" Jisoo không vội, dáng đi khoang thai khiến cả tất mọi ánh nhìn phải dồn hướng về phía cô.

"Tôi cũng mới đến"

Cả hai người cùng nhau tiến vào quầy làm giấy check in lên máy bay.

"Jisoo đang chuẩn bị bay" Jungkook nhấn máy thông báo mấy câu rồi cúp ngang khiến Taehyung ở đầu dây bên này có vẻ hơi hoang mang và tức giận.

"Jeon Jungkook..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top