CHƯƠNG 7: BỮA TRƯA - "KHÔNG ĐAU."




Jennie cảm thấy mình thật sự có lỗi. Sau khi cắn Jisoo xong thì đã hối hận, và sáng nay khi vừa mở mắt, cô càng hối hận nhiều hơn.

Cả đêm cô ngủ không yên, nửa tỉnh nửa mơ, suy nghĩ về việc mình dù gì cũng là danh gia vọng tộc số một của Seoul, sao có thể ra tay ngay như thế được, thật quá mất mặt. Hơn nữa, cô và Jisoo đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, Jisoo vô tình, nhưng cô thì không thể vô ý được. Việc cắn Jisoo khiến cô cũng đau lòng.

Vì thế, bữa trưa hôm nay đặc biệt phong phú.

Không chỉ đích thân xuông bếp, cô còn nấu một nồi canh hầm, hầm trong hơn ba tiếng.

Từ trong ra ngoài, cả buổi sáng cô không hề rời khỏi bếp.

Dù sao thì từ lúc Jisoo ra khỏi cửa, Jennie cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cô mang theo hộp cơm đến công ty.

Vừa mới vào cửa, cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Đặc biệt là mấy cô lễ tân nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, vừa có chút ngạc nhiên, vừa có chút mập mờ, và cả chút tinh quái, khiến cô nghi ngờ liệu có phải fan cuồng của mình đã lẻn vào đây hay không.

Lễ tân nhiệt tình dẫn đường cho cô, còn mở thang máy riêng và tiễn cô vào bên trong, không quên thêm một câu: "Phu nhân và Kim tổng thật sự tình cảm quá."

Hai từ cuối được nhấn mạnh, nhưng thoạt nghe chẳng có gì sai, Jennie mỉm cười, khép cửa thang máy lại và lên thẳng tầng 39, đến văn phòng tổng tài.

Lễ tân rút điện thoại ra, nhắn vào nhóm "chị em công ty" chỉ có năm người:

[Phu nhân và Kim tổng sắp diễn cảnh tình cảm trong văn phòng rồi!!]

Cả nhóm chị em: [ảnh con chuột đất gào thét.jpg]l

Văn phòng của Seojun nằm ngay bên cạnh, để tiện cho việc Jisoo gọi đến là có thể xuất hiện ngay. Khi thấy thần tượng của mình, cô phấn khích chạy đến chào một tiếng "Phu nhân", định đưa tay nhận hộp cơm từ tay Jennie, nhưng cô đã khéo léo né tránh.

Ôi, vậy là tôi thật sự bị phu nhân "đuổi" khỏi fanclub rồi sao.

Seojun cúi đầu, ỉu xìu.

Jennie không để ý đến cô, bước thẳng đến cửa văn phòng. Cô giơ tay lên, cổ tay trắng ngần xoay nhẹ, ngón tay khẽ gõ cửa.

Nhưng đang gõ giữa chừng, cô bỗng dừng lại.

Đôi mắt tinh tường của cô chăm chú nhìn Jisoo, không biết người kia đang làm gì mà từ đầu đến cuối chỉ trưng ra một bộ mặt cau có, liên tục lườm nguýt.

Jennie bỗng thấy thú vị, đứng đó quan sát.

May là Jisoo cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của cô, Jennie khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, hỏi:

"Chị đang làm gì vậy?"

Jisoo giật mình, nét mặt lộ ra một chút sợ hãi, giống như một tên trộm bị bắt quả tang, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô là một bá tổng lẫy lừng, sóng to gió lớn gì cũng đã thấy qua.

Cô mỉm cười với Jennie, tay đặt lên chuột, tắt hết các trang web.

Jennie: Tôi nghiêm túc nghi ngờ cô đang nhắn tin hoặc gọi video với người thứ ba nhưng tôi không có bằng chứng.

Jennie biết nhưng không nói ra, bước từng bước về phía trước. Theo từng bước của cô, chiếc áo sơ mi chiffon cắm trong váy thắt lưng cũng nhăn nhúm lại.

"Em đã nấu canh bồ câu đặc biệt cho chị, mau đến nếm thử."

Cô đặt hộp cơm lên bàn trà, vẫy tay với Jisoo, như thể không thể chờ đợi được nữa, cô bước lên kéo tay Jisoo, ép cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

"Đến giờ nghỉ trưa rồi, đừng lo lắng về công việc nữa."

Khi nói những lời này, cô chu môi, giọng điệu đầy nũng nịu, vừa ngọt ngào vừa tinh nghịch.

Trước đây, họ luôn ngọt ngào và thân thiết như thế, khiến người khác phải ghen tị.

Jisoo không nghĩ ngợi nhiều, duỗi người vươn vai, thư giãn cơ thể.

Jennie thành thục mở hộp cơm, chuẩn bị đũa và khăn giấy, biến bữa ăn giản dị thành một buổi tiệc đầy phong cách.

Cô cầm lấy hộp canh, múc một muỗng, đưa đến trước miệng Jisoo: "Thử xem có nóng không."

Canh hầm đã đủ lâu, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng hương vị tươi ngon hấp dẫn. Khẩu vị của Jisoo khá thanh đạm, canh bồ câu là món hợp với cô nhất.

Cô nhấp một ngụm, chép miệng: "Hơi nóng."

Jennie múc thêm một muỗng, cúi xuống thổi nhẹ: "Thử lại xem."

Jisoo ngoan ngoãn làm theo.

Jennie quan tâm hỏi: "Còn nóng không?"

"Vừa rồi, không còn nóng."

Jennie với giọng nói êm dịu: "Vậy uống thêm một ngụm nữa đi."

Nói rồi, cô tiến sát hơn, gần như mặt kề mặt với Jisoo.

Seojun người đang phải chứng kiến cảnh ngọt ngào đó, lặng lẽ kéo cửa lại.

"Tai chị còn đau không?" Sau khi uống hết canh, Jennie đặt hộp canh xuống, lau tay bằng khăn giấy.

"Tai" là điểm nhạy cảm của Jisoo, cảnh tượng bị Jennie cưỡi trên người tối hôm qua vẫn còn ám ảnh cô, thật không muốn nhớ lại chút nào.

Cô nhăn mặt, nhấc đũa lên: "Không đau."

"Để em xem." Jennie giữ lấy đầu cô, ngắm nghía dấu răng trên tai cô.

Jisoo cố gắng giãy giụa để né tránh.

Jennie không buông tay, trách yêu:

"Đừng nhúc nhích, phải bôi thuốc rồi. Chị có mang thuốc mỡ không?"

"Không có."

Jennie bày ra vẻ mặt "Em biết ngay mà", rồi như làm ảo thuật, cô lấy từ túi ra một tuýp thuốc nhỏ màu xanh: "Để em bôi cho chị."

Không làm gì mà tốt bụng quá thì chắc chắn có ý đồ.

Jisoo định từ chối, nhưng Jennie đã nhanh tay, ngón tay cô chấm một ít thuốc màu trắng sữa, thoa lên vành tai của cô.

Thuốc mỡ lạnh, và ngón tay của Jennie cũng mát lạnh. Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào tai của Jisoo, như có dòng điện chạy khắp người cô, khiến tim cô bất chợt run rẩy.

Đặc biệt là mùi hương thoang thoảng trong không khí, một mùi hương đặc trưng pha trộn giữa dầu gội đầu của Jennie và mùi thảo dược từ thuốc mỡ.

Sao có thể miêu tả mùi hương này nhỉ?

Ngọt ngào.

Jisoo nhớ đến một câu nói kinh điển trong các tiểu thuyết cũ: "Người phụ nữ này, thật quá là ngọt ngào."

"Để tôi tự làm thì hơn." Jisoo lịch sự nói.

Jennie dường như quyết tâm không chịu thua, kiên quyết: "Để em."

Cô làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, từng chút một thoa đều thuốc. Cuối cùng, cô ôm lấy cổ Jisoo, cúi xuống và thổi nhẹ vào tai cô.

Khiêu khích.

Chắc chắn là khiêu khích.

Dù có cố gắng giữ bình tĩnh, Jisoo cũng không thể không phản ứng, cô không thoải mái quay đầu sang chỗ khác, kéo dài khoảng cách với Kim - rất nguy hiểm - Jennie.

Jennie lại rất tự nhiên, thu dọn tuýp thuốc và tiếp tục ngồi ăn trưa cùng Jisoo.

Sau khi ăn xong, cô tự mình dọn dẹp, rồi thoải mái ngả người lên sofa, mở cuốn tạp chí "Harper's Bazaar" bên cạnh ra.

Trên bìa chính là hình của cô.

Cô đã chụp bộ ảnh này từ khá lâu rồi, đây là số mở đầu năm nay của Bazaar với bìa kép.

Khi đó, để bày tỏ tấm lòng, Jisoo đã giành mua đến 500 cuốn, khiến nhiều fan tay trắng ra về tức giận kêu trời.

Họ nói rằng: "Chị đã có được cả người của thần tượng rồi, sao còn tranh giành với chúng tôi."

Nghĩ đên đây, trong lòng Jennie bông cảm thấy ngọt ngào, không kìm được mà cười khẽ, cô đưa tay véo nhẹ má Jisoo: "Chị thật đáng yêu."

Jisoo để mặc cô làm vậy, rồi hỏi: "Em... không về nhà à?"

Jennie làm vẻ ngạc nhiên: "Tại sao phải về nhà? Em muốn ở đây với chị."

Jisoo cảm thấy không yên: "Không cần đâu, em ở đây sẽ rất chán."

"Không sao, chỉ cần ở bên chị là em vui rồi." Jennie vận dụng tối đa khả năng diễn xuất đẳng cấp Ảnh hậu của mình, thể hiện một cách chân thành và tình cảm.

Một hồi qua lại, Jisoo không còn lý do gì để từ chối nữa, sợ rằng từ chối sẽ khiến cô trông có vẻ chột dạ.
Với lại, cô cũng không thể đuổi người đi được.

Có câu nói, học giả gặp lính thì khó giải thích, huống chi người lính này lại... sắc đẹp tuyệt trần, và còn giỏi "tung chiêu" đến mức thượng thừa, từ từ kéo cô vào phòng ngủ.

Người ta nói Jennie thanh tú, như đóa hoa cao quý, nhưng thực tế chỉ có Jisoo biết, cô ấy nóng bỏng như lửa, làm người khác say mê đến mức khó cưỡng.

Chiếc giường rộng rãi và mềm mại, Jennie xoay người, gối lên cánh tay của Jisoo.

"Em đã mệt cả buổi sáng rồi, chị ngủ với em một lát."

Jisoo cũng mong cô ngủ nhanh để mình có thể tiếp tục tâng bốc Moon Subin, làm một người vợ hiền. Cô vỗ nhẹ lưng Jennie như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

Cảm giác ấm áp và mềm mại trong vòng tay thật dễ chịu.

Bên ngoài, ánh nắng buổi chiều thật dịu dàng, còn bên cạnh là nhịp thở đều đặn của Jennie, hòa quyện lại như một khúc ru ngủ êm ái. Jisoo dần dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

Trong giấc mơ, cô quay trở lại lớp học năm lớp 12, Jennie tranh thủ lúc thầy giáo không chú ý, dùng cùi chỏ chạm vào cô.

Và ngay sau đó, một viên kẹo vị dâu rơi vào lòng bàn tay cô.

"Cậu ăn viên kẹo này, chúng ta sẽ làm hòa."

Jisoo trả viên kẹo lại cho cô ấy, lạnh lùng nói: "Đã hẹn xem phim cuối tuần mà cậu lại cho tôi leo cây."

"Tôi phải đi chụp quảng cáo mà. Hay là cuối tuần này cậu đi cùng tôi đến phim trường?"

Jisoo suy nghĩ một lúc, biểu cảm có chút dao động.

Jennie mừng rỡ trong lòng, bóc lớp giấy gói kẹo và đưa viên kẹo vào miệng cô.

Vị ngọt của kẹo thấm vào lòng.

Đúng lúc đó —

Tiếng "bíp bíp" vang lên, hệ thống hoạt động.

[Thuần Khiết Loli nhắc nhở bạn rằng, nữ chính nguyên tác đã thành công thu hút sự chú ý của Jennie, điểm ngọt ngào +1]

Jisoo lập tức mở mắt.

Cô bật dậy khỏi giường, vặn nắm cửa, liền thấy Jennie đang ngồi trước bàn làm việc nghịch máy tính. Trên màn hình là trang cá nhân của Moon Subin và khung trò chuyện của nhóm fan cô ấy.

Xong rồi, cô quên xóa lịch sử trình duyệt mất rồi.

Jisoo hối hận vô cùng.

Jennie bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng, không biểu cảm, liếc nhìn Jisoo rồi lặp lại từng câu từng chữ những lời "ca ngọi" mà cô đã viết.

"Chị là ai, chị là người trong tim em, yêu yêu yêu yêu ~"

"Eo của chị không phải eo, mà là lưỡi hái của tử thần, môi của chị không phải môi, mà là dòng suối mát lành."

"Vì chị mà khóc, vì chị mà điên, vì chị mà lên núi đao xuống biển lửa."

"Vừa đáng yêu vừa lạnh lùng, lại sành điệu?"

"Muốn cưới chị?"

Jennie cười lạnh lùng: "Tôi không ngờ Kim tổng lại giỏi tâng bốc thế này."

Jisoo xoa trán: "Em cố tình dỗ tôi ngủ."

Jennie nheo mắt đầy khiêu khích:
"Thì sao? Dù thế nào, tôi cũng phải tìm cho ra người thứ ba."

Sao lại kéo đến chuyện người thứ ba nữa rồi,
Jisoo cảm thấy đau đầu: "Cô ấy không phải-"

"Vậy tại sao chị lại tâng bốc cô ấy!!" Đã thế còn chưa từng tâng bốc tôi bao giờ.

Jisoo ấp úng: "... Theo đuổi thần tượng mà, ai chẳng thế."

Jennie ấm ức: "Chị từng nói, chị sẽ mãi mãi chỉ theo đuổi một mình tôi thôi."

"Tôi có nói vậy sao?"

"Lúc kết hôn chị đã nói mà!" Jennie tức đến bốc hỏa, nói rằng sẽ là fan ruột suốt đời, thế mà chớp mắt một cái đã không còn là fan nữa, lại còn quay lưng thần tượng một người diễn viên không mấy tiếng tăm.

Cô có gì thua kém người phụ nữ đó chứ.

"Moon Subin phải không," Jennie cầm lấy túi xách, giận dữ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Tôi sẽ không tha cho cô ấy!"

Jisoo : "..........."

Jisoo chưa kịp đuổi theo thì Thuần Khiết Loli chưa kịp thoát đã lên tiếng:

[Chúc mừng thân chủ đã đạt được điểm ngọt ngào đầu tiên trong nhiệm vụ tự cứu, vì tinh thần nhân đạo cao cả, hệ thống quyết định tặng bạn thêm phần thưởng tiết lộ nội dung cốt truyện.]

[Phần thưởng tiết lộ nội dung đang được gửi đến, xin chú ý nhận.]

[Đã nhận xong: Cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai nữ chính ở chợ đêm]

Trong khi đó, thang máy đã xuống đến tầng 20, nơi đặt trụ sở của phòng quản lý nghệ sĩ của YG Entertainment.

Sự xuất hiện của Jennie đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ, mọi người lần lượt ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn cô.

Jennie đeo kính râm, mắt nhìn thẳng, bước thật ngầu, mở cửa phòng của Minji ra.

"Hai phút, tôi muốn toàn bộ thông tin về Moon Subin."

Minji đang nói chuyện tình cảm với một đạo diễn nào đó: "... Ai cơ?"

Jennie rõ ràng nhấn mạnh từng từ: "Moon! Su! Bin!"

"Cô ta là ai?"

Khuôn mặt Jennie đỏ bừng, ngực phập phồng mạnh: "Một diễn viên hạng mười tám."

Minji lục lọi trong đầu nhưng không tìm ra được thông tin gì về người đó, bèn hỏi thêm: "Cô ta làm gì chọc giận em à?"

Jennie tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận: "Cô ta đang quyến rũ vợ của tôi, Kim Jisoo!!"

Minji: "???"

__________________
END CHAP

(Lời tác giả)
Moon Subin (gào thét): Đã nói là chương này tôi sẽ xuất hiện cơ mà!!

Tác giả (khiêm nhường): Chương sau, để Ảnh hậu Kim dạy cô cách làm người~~

Moon Subin : ... Hay thôi để từ từ cũng được....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top