Chương 117: Không Dễ Dàng

Cả người cô ta đỏ rực như ngọn lửa, càng tôn lên sự nhiệt tình quyến rũ, có điều cổ áo bộ lễ phục của cô ta quá trễ, tựa hồ bộ váy trên người mặc lên vì cố tình muốn câu dẫn ai đó.

Jennie liếc mắt nhìn Jisoo trừng một cái. Sau đó từng bước tiến đến, gần như là áp sát Hong Suzu, nhẹ giọng: "Cảm ơn Hong tiểu thư đã nhắc nhở. Tôi tự biết bản thân cần phải làm gì. Về phần Lee Tổng. Tôi sẽ cúi đầu tạ lỗi với anh ấy. Tình cảm không cưỡng ép được. Cô nói xem có phải không?" Nếu nghĩ cô sẽ mặc kệ cho con yêu tinh này õng ẹo trước mặt nữ nhân của mình thì quả là một sai lầm.

Cô rất ghét Hong Suzu. Thậm chí cô chỉ muốn xé nát cái gương mặt giả dối này của cô ta.

Hong Suzu âm thầm cuộn chặt tay lại, nỗi đau bí bách trong tim trở thành một nỗi chua xót, dấy lên là một cơn ghen tuông ngập trời khi cô ta nhìn thấy Jisoo vì Jennie mà làm đến mức này. Bất chấp tính mạng, còn cầu hôn. Cô ta chưa bao giờ muốn giết chết một người, băm vằm một người thành nghìn mảnh như lúc này.

Suy nghĩ này của cô ta nếu Jennie biết được, nhất định sẽ cảm thấy cô ta thật vô liêm sỉ, rồi lại cảm thấy cô ta rất giống một kẻ điên vô lý vô cớ, tâm lý u ám biến chất. Thế nhưng nỗi hận đè chặt tận đáy lòng một khi đã bắt đầu hừng hực bùng lên, đã ngay lập tức thiêu đốt toàn bộ lý trí và hy vọng của cô ta dành cho cuộc đời này.

Giọng nói xa xôi như tiếng đàn hạc từ phía sân khấu bỗng nhiên vang lên, rõ ràng rành mạch: "Tôi không cần em tạ lỗi. Bởi vì cho dù em không muốn. Cũng phải cùng tôi tiếp tục lễ đính hôn này." Jong Suk chậm rãi bước xuống sân khấu, sắc mặt tuy có vẻ bình thản, nhưng trong đôi mắt là một nỗi đau không thể xua tan, nó đã ngưng tụ thành sương.

Jennie nhìn Jong Suk, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nhưng cô không hề hối hận hay cảm thấy mặc cảm tội lỗi.

Cô không yêu Lee Jong Suk.

Hắn biết rất rõ, cũng hiểu rõ cô không thể nào quên nổi Jisoo, chỉ cần gút mắc trong lòng bị phá vỡ, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời đi.

Jisoo bước tới trước, tay đưa ra nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh ra sau.

Jennie liếc nhìn cổ tay Jisoo vẫn đang chảy máu không ngừng, lại cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình cũng đang rướm máu tươi. Cô cúi người xuống nhặt con dao Jisoo ném lúc nãy, dứt khoát hạ một dao xuống chiếc váy lụa trên người mình. Tiếng vải xé toạc ra khiến đám đông khách khứa đang vây xem đều hoảng hốt.

Jennie dùng vải lụa dài quấn lên cổ tay Jisoo, quấn rất chặt. Lúc làm động tác đó, sắc mặt cô lạnh hẳn đi, ánh mắt hơi liếc về phía hắn không có một chút tình cảm nào, nghiêm túc nói: "Lee Jong Suk! Chuyện đính hôn là tôi có lỗi với anh. Hiện tại tôi không thể cưỡng ép chính mình nữa. Anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh. Duy nhất chính là trái tim mình. Tôi yêu Kim Jisoo. Cả thể xác và trái tim đều dành cả cho nữ nhân này rồi. Anh đừng chấp niệm không buông tay với tôi nữa. Được không?"

Hắn cười khẽ, nụ cười trở nên lạnh lẽo băng hàn, đôi giày da sáng loáng tiến thẳng tới trước mặt cô, trầm giọng: "Jennie! Em biết rõ là không thể mà." Dứt lời, chuyển hướng nhìn Jisoo, âm trầm cười lạnh lẽo.

Ánh đèn lúc này giống như bọc một cảm giác khó chịu, áp lực đè nặng thấm đẫm vào không khí, xoay tròn quanh hai con người cường thế,  không khí đều toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

Jisoo cười âm trầm, từ tốn lại ẩn giấu một sự sắc bén, mở lời trước: "Khoảng thời gian này Lee tổng cũng rất mệt mỏi." Khóe môi Jisoo khẽ rướn lên, cười mà như không cười tiếp tục nói: "Vì cản trở tôi, anh hao tâm tổn sức đến như vậy. Cực khổ cho anh rồi."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Jisoo, hơi nheo lại, trong ánh nhìn toát ra một tia sát khí, nhưng nó cũng tan đi nhanh như mây khói, cười khẩy: "Kim tổng không những không đánh lại mà còn nhường bước chuyện Andong. Tôi còn nghĩ Kim tổng bỏ cuộc không quản, buồn rầu một thời gian đấy. Lại không ngờ Kim tổng không một tiếng động đánh tới thế lực tôi cất giấu ở Mỹ, đúng là dụng tâm muốn thả cần dài bắt con cá lớn."

Jisoo cười nhạt, giọng không cảm xúc, lãnh đạm như sương như tuyết: "Lee tổng ở Đại Hàn này một tay che trời, tôi vẫn phải nể mặt Lee tổng vài phần mới được. Đó là đạo 'hiếu khách' của tôi. Về thế lực ở Mỹ của Lee tổng. Tôi tiện tay can dự vào, vẫn mong Lee tổng bớt giận."

Jong Suk nhướng mày, cười càng rực rỡ hơn, giọng vẫn không nghe ra tâm tình, vô cùng bình thản: "Kim tổng nể mặt tôi vài phần như vậy, e là chưa đủ lắm. Tôi cảm thấy Kim tổng còn có thể nể mặt tôi thêm một chút nữa đấy."

Jisoo bật cười, ánh mắt tỏa ra sát khí như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo, ngữ khí dồn ép không chút nhượng bộ: "Vì sự vắng mặt và tuỳ hứng đến cảm tính của Lee tổng, thế lực bên Mỹ gặp tổn thất khá nghiêm trọng phải không?"

Jennie nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại, nhưng mơ mơ hồ hồ không hiểu gì cả.

Hắn đứng sững bất động, sống lưng thẳng tắp. Tuy rằng không cười, cũng không tức giận, nhưng ngữ khí đã trở nên lạnh lùng vài phần: "Kim tổng quả nhiên có bản lĩnh. Tôi rất kính phục."

Jisoo mỉm cười, rất nhạt: "Lee tổng quá khen."

Hai con người ngang sức ngang tài, ăn nói kín kẽ không để lộ sơ hở. Cả hai trông đều có vẻ bình thản không xao động, nhưng giữa từng câu từng chữ đều ẩn chứa một sự sắc bén khiến người ta không rét mà run. Đây là một cuộc chiến ngầm nhưng quá rõ ràng, thế nên cả hai ắt hẳn đều đã đọc thấu suy nghĩ trong lòng nhau.

Jennie nhìn Jisoo, lại xoay đầu hướng mắt về phía Jong Suk.

Sau khi chạm phải ánh mắt cô, trong đôi mắt hắn dấy lên một vài cảm xúc, có một cảm giác không nói rõ thành tên đang cuộn trào như sóng cả.

Hong Suzu đứng bên cạnh đang giữ trong lòng một cơn bực dọc không thể giải tỏa được, càng không thể nuốt xuống được, lúc này lại lên tiếng: "Kim Jennie. Cô tuỳ hứng làm bậy, huỷ hôn với Kim gia rồi còn muốn huỷ hôn với cả Lee gia. Cô xem bản thân mình là Đát Kỷ sao? Hồng nhan hoạ thuỷ, hồ ly tinh mê hoặc người cũng không xấu xa đê tiện như cô."

Lời nói bén nhọn đó lại không khiến Jennie có quá nhiều phản ứng, trầm ngâm giây lát, cô bỗng bật cười thành tiếng: "Hong tiểu thư lý lẽ thật hùng hồn. Nói tới nói lui cũng tại vì bổn tiểu thư quá đẹp, luôn có người nhung nhớ cũng là chuyện bình thường. Nếu tôi là Hong tiểu thư, cũng sẽ cảm thấy ngứa mắt ngứa miệng khi nhìn thấy những người đang chìm đắm trong sắc đẹp đến đánh mất lý trí này vây xung quanh tôi. Dù sao cũng đều là nữ nhân với nhau. Người so với người lại một trời một vực. Khó tránh khỏi có chút không thoải mái."

Jisoo bật cười vì câu nói của cô, hơi nghiêng đầu xuống sát vành tai cô, gần như nói bằng tông giọng chỉ hai người nghe được: "Tôi đúng là rất chìm đắm vào sắc đẹp của em. Lý trí là cái gì? Từ khi gặp được em, tôi cũng chẳng còn cái thứ gọi là lý trí nữa."

Jennie hừ lạnh một tiếng.

Lời nói của Jennie không chút thô tục lại thành công chọc cho Hong Suzu tức đến nghẹn một bụng hoả. Cô ta hơi nheo mắt lại nhìn Jennie, bờ môi ban nãy hơi dãn ra lúc này căng chặt, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Jong Suk nhìn cô, ánh mắt xanh biếc thản nhiên vô cùng bình tĩnh.

Chẳng hiểu sao, khi Jennie nhìn thấy đôi mắt đó, một cảm xúc không tên cứ lặng lẽ lan tỏa tận đáy lòng cô. Chính vào những giây phút cả hai không nói gì thế này, nó bỗng ào ạt như sóng biển. Trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái, cô hắng giọng rồi nói: "Lee Jong Suk. Tôi phải rời khỏi đây." Còn không đợi hắn trả lời, cô đã đảo tay nắm lấy cổ tay Jisoo, muốn kéo người rời đi.

Giây phút cô xoay lưng về phía hắn, phía sau liền có động tác.

Một đám vệ sĩ từ ngoài cửa bước vào, chỉnh tề uy nghiêm, khuôn mặt tất cả đều đằng đằng sát khí, doạ sợ một đám khách mời xung quanh hét toáng lên.

Jennie nhìn thấy, cũng không quay người lại, vẫn cứ nắm chặt tay Jisoo. Bộ váy dài bằng vải lụa hơi rách phần đuôi váy lại trông rất kiều diễm, gió nhẹ thổi qua, lật một góc váy lên, đôi chân trắng như tuyết lộ ra quá nửa.

Trong hội trường đầy ánh sáng, mùi máu hoà cùng hương hoa và mùi sương tuyết trên người Jisoo, thanh lãnh phảng phất.

Jong Suk rất bình tĩnh, không tức giận mà giơ chân lên, kéo lấy một chiếc ghế ngồi xuống, thân hình thoáng chốc như chặn mọi ánh sáng từ ngoài vào.

Jennie quay đầu lại, sắc mặt hắn tuy vẫn lạnh nhạt nhưng rất quyến rũ soái khí, thần thái quý tộc toả ra trên người không chút che giấu. Một cảm giác bất an lan tràn trong lòng cô, trái tim bỗng đập chệch nhịp, chẳng hiểu sao lại lo lắng đến hơi thở cũng khó khăn.

Jisoo chỉ nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, vẫn cứ thản nhiên như mọi khi.

Hắn nhướng mắt nhìn về phía Jisoo, giọng nói trở nên tàn bạo khác thường: "Kim tổng! Cô nghĩ một khi bước chân vào đây, có thể dễ dàng trở ra ngoài sao?" Động tác ưu nhã, gác chân trái lên trên chân phải, đôi chân dài thẳng tắp càng tạo cảm giác kích thích người nhìn hơn.

Jisoo nhìn thẳng vào hắn, không trả lời, chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.

Thời gian vẫn cứ trôi đi, bốn mắt vẫn đăm vào nhau, hội trường vẫn cứ rực rỡ, chỉ là trời đêm càng thêm nồng.

Ngay lúc hắn muốn ra hiệu người động thủ, xung quanh lại lần nữa có động tĩnh.

Một đám người mặc vest đen, hơn hai mươi người đồng loạt từ cửa bước vào, khí thế rầm rộ không khoan nhượng, vẻ mặt ai nấy đều như hung thần trên chiến trường.

Jennie bị tràng diện đó làm cho hoảng sợ.

Cô quay đầu lại nhìn lão nhân gia vẫn đang ngồi an tĩnh trên ghế bên cánh phải hội trường. Khuôn mặt ông Kim vẫn ôn hoà, thân hình đạm bạc nhưng không kém phần uy nghiêm, trông có vẻ như ngọn nến sắp tàn trong gió, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, giống như bị cánh diều nào đó kéo về một phía xa xăm.

"Ông nội." Jennie bật thốt, tay cô run lên.

Ông Kim sau trận phát bệnh tim dường như đã già đi rất nhiều, tiều tụy hơn rất nhiều, cũng không còn nét rạng rỡ ngày trước, nhưng khí thế không chút nào suy giảm, giọng nói vẫn ôn hoà nghiêm nghị: "Ta muốn nhìn xem, cháu gái ta muốn rời đi. Ai dám cản."

Choi Soo Ah ngồi bên cạnh ông, sắc mặt tái nhợt như giấy, nhìn ông Kim chằm chằm, đôi mắt của bà ta như cất giấu một lưỡi dao, chỉ muốn băm vằm ông Kim thành ngàn mảnh, trong ánh mắt chỉ còn hận thù và đau đớn, lạnh giọng quát lớn: "Ông Kim. Ông mặc kệ dung túng cho Jennie càn quấy như vậy sao?"

Ông Kim tỏ thái độ bình thản: "Jennie là cháu gái duy nhất của ta. Mọi thứ nó muốn làm. Ta sẽ vô điều kiện đáp ứng nó. Lee gia là cái gì? Choi gia là cái gì? Cho dù bất kì ai muốn cản đường cháu gái ta. Ta cũng nhất quyết không để yên."

Choi Soo Ah sững người.

Đôi mắt Jennie đong đầy nước mắt.

Từ lúc đám người kia đồng loạt bước vào, như một tảng đá đập mạnh vào đáy lòng cô gợn sóng dữ dội.

Ông Kim biết rõ Jisoo sẽ đến, còn biết rõ sự lựa chọn của cô. Ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn mọi đường lui, còn không một tiếng động âm thầm đứng ở phía sau làm chỗ dựa cho cô.

Jong Suk nhìn tràng diện giằng co giữa hai đám người. Những bóng dáng cao lớn che đi quá nửa ánh sáng trên hành lang và cửa lớn hội trường, dày đặc sát khí, khí thế hung hăng. Súng cũng đã rút ra chỉa vào đầu đối phương, chỉ cần bên còn lại có động tĩnh, nhất định sẽ biến khu hội trường này trở thành một biển máu.

Đôi mắt hắn cực kỳ âm u, bị sương đêm che phủ, thâm trầm đến đáng sợ.

Jisoo bước tới, dừng bước chắn trước mặt Jennie, cơn buốt lạnh trong ánh mắt lại càng đậm hơn, như ánh trăng chiếu sáng, đẫm sương tuyết lạnh lẽo: "Lee Jong Suk. Chỉ cần anh buông tha Jennie, anh muốn thứ gì, tôi đều sẽ cho anh."

Sự sắc nhọn trong ánh mắt hắn ngay lập tức gần như trở thành con dao giết người.

Jennie cảm thấy bất an, chẳng biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, từng đợt càn quét sống lưng cô đến rét lạnh từng cơn.

Cơn giận trong mắt Jong Suk lúc này lại giống như ngọn lửa tắt lụi, cuối cùng chỉ còn lại sương mù, bỏ qua nét mặt lãnh đạm của Jisoo, hắn nhìn quanh một lượt rồi cười khẩy, trầm giọng: "Tôi chính là không cần bất kì thứ gì — ngoài cô ấy."

Trong khoảng khắc đó, một bóng người màu đen lao nhanh về hướng Jennie đang đứng, con dao trong tay sáng lập loè ghê người.

Dao lóe sáng mù mắt, Jisoo nghiêng người dùng sức kéo mạnh cô ra phía sau, một tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay Tae đang sát khí bừng bừng.

Sắc mặt Jisoo trở nên tàn bạo, đảo tay vặn cổ tay Tae, xoay một tiếng 'rắc' rợn người, con dao sắc bén yên vị kè sát lên cần cổ Tae, giọng nói trở nên sắc nhọn băng lãnh: "Dám đụng vào cô ấy? Cậu chán sống rồi đúng không?" Jisoo khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong bạo ngược.

Lưỡi dao trên cần cổ Tae ngay lập tức thấy máu, đường rãnh ghê người khắc sâu, máu trào ra bắn thẳng vào chiếc áo trắng trên người Jisoo. Hồn phách Tae lúc này đã bay sạch, trong lúc hoảng hốt chỉ dám thẳng cổ, không dám nhúc nhích, con ngươi liếc thấy mũi dao nhọn hoắt, thân thể run rẩy.

Sắc mặt Jong Suk lạnh hẳn đi. Đứng phắt dậy, đôi giày da giẫm lên mặt sàn trơn bóng, hướng về phía Jisoo. Một giây sau, tay của hắn đã vươn tới, giữ chặt cổ tay Jennie như gọng kìm, lực không hề nhỏ, khiến cô đau đớn đến méo xệch gương mặt.

Jisoo liền hất mạnh Tae ra, khiến Tae té mạnh xuống sàn, đầu va vào cạnh ghế.

"Buông cô ấy ra." Chỉ có một câu, nhưng lại ngửi thấy một mùi gió mưa vần vũ.

Jennie nhìn Jisoo và Jong Suk, hai người sắc mặt lúc này quá mức bình tĩnh, ngược lại càng khiến cô sợ hãi.

Ánh sáng hắt ngược lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Jisoo, nét mặt dường như cũng vì chút ánh sáng ấy mà có phần trong suốt khác thường.

Jennie thật sự không chịu nổi nữa, cô gằn giọng gầm lên: "Lee Jong Suk. Buông tôi ra."

Hắn lại mặc kệ cô, nhìn thẳng vào Jisoo, cười mà như không cười: "Kim Jisoo. Tôi thật có chút cảm phục trước tình cảm của cô dành cho cô ấy đấy. Thế nhưng, cô càng như vậy. Tôi càng muốn cướp."

Hơi thở của Jennie trở nên gấp gáp, khi cô ngước mắt lên, lại bắt gặp sắc mặt Jisoo đang tái nhợt bất thường.

Jisoo vốn dĩ đang bị thương rất nặng, vết thương trên bả vai do đạn kia chỉ cách trái tim năm đốt ngón tay, hôm nay lại vì cô mà dồn ép bản thân đến máu me khắp người, cổ tay lại cứa rất sâu, không ngừng mất máu. Cho dù cô không biết trước khi đến đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tình trạng hiện tại của Jisoo, cô nắm rất rõ, nữ nhân này sắp không chịu được nữa rồi.

Jennie có chút hoảng, quay đầu nhìn Jong Suk, giọng lạnh đi mười phần: "Anh muốn cái gì thì để sau đi. Jisoo đang bị thương."

Hắn cười lạnh, giọng yêu dị không nghe ra tâm tình. "Em sợ cô ta chết đúng không? Chỉ cần cô ta buông tay em ra. Tôi để cô ta đi. Thế nào?"

Jennie lo lắng cho tình trạng của Jisoo không nghĩ thêm được gì khác. Lập tức xoay đầu nhìn Jisoo, ý muốn thoả hiệp.

"Jennie! Tôi sẽ không."

Jennie giật nảy mình, cô gấp đến điên rồi. Sợ Jisoo sẽ chết, cô bắt đầu giãy giụa, không giằng ra được khỏi tay hắn, cô thẳng thừng cúi đầu xuống cắn.

Có thể nhận ra cô cắn rất mạnh, nhưng Jong Suk vẫn để mặc.

Sự phẫn nộ và lo lắng biến thành sức mạnh kinh người, cô dùng toàn bộ sức lực vung mạnh hai cổ tay.

Jisoo và Jong Suk đồng thời đều bị hất ra, nhưng Jong Suk nhanh tay hơn, liền chụp lấy cổ tay cô lôi nhanh ra ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top