Chương 9+10

Này em gái, chiêu này có được hay không, thật sự rất quê mùa, cái gì lạt mềm buộc chặt, đều là chờ người khác chơi đùa còn sót lại. Hơn nữa, ai muốn một nữ nhân không đáng yêu như vậy? Muốn cùng cô ta phân rõ giới hạn, phân rõ phân rõ!

Jisoo thở phì phò trên giường ngủ, muốn trong giấc ngủ tìm chút bình tĩnh. Ai biết Kim Jennie đến mộng cũng không tha, ăn nói ngang ngược đột nhập vào mộng của cô. Ở trong mơ Jennie đẩy văn kiện cao như núi đặt lên người Jisoo , quát: "Nhanh làm lại!"

Jisoo là tiểu nô tài cúi đầu khom lưng: Tôi phải đi làm cái này.

Lúc tỉnh lại toàn thân thương tâm, mồ hôi lạnh khắp người, cổ họng nóng khan. Jisoo uống hết chai nước mới cảm thấy tâm tình bất ổn dịu lại.

Jisoo tức giận bản thân cô ở trong mơ vẫn là nô tài không thể xoay người làm chủ, căm tức Kim Jennie, loại người này ở trong mộng người khác vẫn còn cá tính bá đạo vô lại.

Nhớ tới Kim Jennie nói "Tôi không cần", lòng tốt bị người ta dẫm nát dưới chân, khẩu khí này thật sự nuốt xuống quá khó khăn.

Jisoo quyết tâm sau này không bao giờ để ý Jennie nữa, tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà đồng cảm với Jennie.

Quên hết mọi chuyện trước đây, coi như mình gặp một cấp trên khó chịu mà thôi. Sự thật cũng đúng là như vậy mà!

Đem khí thế hò hét đi đến công ty, Jisoo vừa mới vào cửa đã gặp Kim Jennie ngồi ở vị trí của cô, một bên xem sổ ghi chép của nàng một bên uống cà phê. Jennie hôm nay không mặc đồng phục, mặc một chiếc áo len cổ cao cùng với áo trắng mỏng ngắn ở ngoài, quần jean và giày da làm cô trẻ hơn so với tuổi thật cứ như 18. Nhưng biểu cảm vẫn như cũ làm người ta nhìn không thoải mái, như là thần kinh rối loạn. Cười một chút sẽ chết sao? Có phải như thế không?

Jisoo thật tình muốn bay đến đoạt lấy sổ ghi chép trong tay Jennie, thế nhưng nàng không thể xúc phạm cấp trên, đặc biệt sẽ mất mặt trước đồng nghiệp. Jennie này thật sự có tâm kế, cái gì không lấy cố tình lấy sổ ghi chép công việc của cô mà xem, đây là lợi dụng chức vụ để kiểm tra cô mà, muốn phát hỏa cũng không có lý do.

Chán ghét nhất chính là, cô ta còn ngồi lên ghế! Ai cho cô ta đặt cái mông nặng lên cái đệm lót nhỏ màu hồng khả ái dễ thương a? Cà phê đổ lên đệm lót thì sao a!

Jisoo đến bên người Kim Jennie, lạnh lùng nghiêm mặt rít lên ba chữ: "Kim. Tổng. Giám."

"Ừ." Jennie tùy tiện ném sổ ghi chép của Jisoo, cũng chưa liếc nhìn cô một cái, nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy đi.

Jisoo tối thiểu cho rằng người này cũng phải hư tình giả ý đem sổ ghi chép của cô chỉ ra một chút sai sót, kết quả Jennie hết sức ung dung cái gì cũng không nói liền rời đi!

Jisoo đứng tại chỗ sững sờ ba phút. Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng chỉ ba phút sau Jisoo lại cảm thấy được an ủi: Bất kể cô ta làm gì! Ai biết rằng loại người này trong não chứa cái gì? Hiện tại phải phân rõ giới hạn! Phân rõ phân rõ!

Một ngày làm việc mới vẫn bận rộn như trước, Jisoo đã sắp thích ứng với công việc cường độ cao này, thỉnh thoảng nghe vài đồng nghiệp oán trách. Tất cả mọi người đều nói từ lúc Bạch tổng giám đến hầu như không có ngày nào an ổn, mỗi ngày đều làm việc thế này không cân nhắc đến cảm thụ của cơ thể sao? Cà phê đều uống đến toi đời, nhưng nhìn cô ta như vậy chắc cũng không để ý đâu?

Xem ra Kim Jennie dĩ nhiên lại trở thành mục tiêu để mọi người lên án, Jisoo trong lòng yên lặng đem ảnh chụp Kim Jennie mà thắp nhang.

Đến giờ trưa mà Jisoo còn phải tìm thiết kế của một sản phẩm, chờ đến khi tỉnh hồn lại thì giờ nghỉ trưa một tiếng đồng hồ cũng kết thúc. Nghĩ hiện tại cũng không đói, không ăn cũng được, Jisoo ngồi ghế muốn nghỉ ngơi một chút. Nghe được tiếng giày cao gót và tiếng nói chuyện, thanh âm từ xa tiến lại gần, Jisoo thần kinh không tự chủ được trở nên căng thẳng, nhìn về phía cửa, quả nhiên là Kim Jennie.

Kim Jennie và đồng nghiệp bộ phận thiết kế cầm văn kiện bước nhanh từ ngoài đi vào, ánh mắt nhìn bao quát phòng làm việc. Jennie nói rất nhanh, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua Jisoo đang lẻ loi một mình trong phòng làm việc. Đôi mắt Jennie coi như đẹp, ánh mắt trong lúc đó rõ ràng lóe ra một chút ánh sáng, giống như trong mắt có ánh mặt trời.

Jisoo không nhịn được tự nhiên quay mặt đi không nhìn Jennie, nghe thấy âm thanh cửa phòng đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra. Kì quái, khẩn trương làm gì? Jisoo vỗ vỗ mặt mình nhắc nhở, nếu nói phải phân rõ giới hạn chính là muốn trở thành người xa lạ, không được phép có cảm giác buồn chán này. Nếu như nói thích, Jisoo nghĩ là do đêm quỷ dị đó, mãnh liệt chạm vào nhau sinh ra cảm giác cấm kị, không giống những gì xảy ra trong cuộc sống thật. So với Kim tổng giám ở công ty uy phong, vĩnh viễn dù có đùa giỡn gì cũng không bao giờ cười, Jisoo thích chính là người nói gì nghe đó, tràn ngập tuyệt vọng, như con rối là Jendeuki kia?

Không phải Jisoo biến thái, mà là Kim tổng giám cái gì đều cũng cao cao tại thượng hoàn mỹ tượng gỗ, mà Jendeuki như cô bé lọ lem kia thì làm cho người ta thương tiếc lưu luyến. Rất khó đem hai loại hình tượng này thống nhất một chỗ. Jendeuki biểu hiện ra ngoài ý vị cam chịu, bởi vì có tình nên mới thể hiện ưu thương tuyệt vọng, mới là một sinh mạng đáng yêu. Không phải như cái loại Kim tổng giám này, quyết chết cũng không chịu tiếp nhận lòng tốt của người khác, làm hỏng tình cảm của người khác, vô cùng vô cùng nhàm chán khô khan, không có niềm vui trong cuộc sống.

"JiChoo"

Thời điểm Jisoo trong lòng đang hạ thấp "Kim tổng giám", Kim Jennie trong phòng làm việc lộ ra nửa người gọi tên Jisoo.

Jisoo nhìn Jennie, cũng không đáp trả.

Jennie trầm mặc một chút nói: "Đến phòng làm việc của tôi."

Dù sao trong phòng làm việc còn có người khác, Jisoo cũng không sợ Jennie có thể làm gì nàng. Ai ngờ vào văn phòng tổng giám mới phát hiện đồng nghiệp kia đã đi từ lúc nào rồi, lại phát hiện Jennie đem cửa đóng lại, phòng làm việc sáng sủa chỉ có hai người bọn họ.

Chấp hai tay sau lưng vẫn duy trì tư thế đóng cửa, cúi đầu tóc đen rũ xuống không thấy được nét mặt của Jennie lúc này, nhưng nhìn dáng dấp này làm Jisoo có cảm giác bị "giam cầm", ở dưới áo len kia có phải còn tồn tại dấu hôn?

Jisoo cảm thấy không khí có chút không đúng.

"Cô tên là, Kim Jisoo?" Jennie chậm rãi đi về phía Jisoo. Không biết có phải do Jisoo bị ảo giác hay không, Kim Jennie giọng nói nhã nhặn thật sự ôn nhu rất nhiều.

"Đúng."

"Ừ." Jennie ngồi vào ghế sô pha phía sau Jisoo, như có điều suy nghĩ tiếp tục trầm mặc. Chung Minh không thích cảm giác bị động này, phảng phất biểu hiện yếu kém:

"Kim tổng giám có chuyện gì."

"Ừ, cô có phải chưa ăn hay không?" Jennie không đầu không đuôi hỏi.

"Không đói bụng." Jisoo lãnh đạm trả lời.

"Tôi thì có đói." Jennie lại có thể nói vậy, "Cùng đi ăn một bữa cơm thì sao?"

*Âm tình bất định: tâm tình không ổn định.
_________________

Jisoo càng ngày càng đoán không ra nữ nhân họ Kim này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, não của Kim Jennie kết cấu có giống người bình thường không.

Biểu hiện của Jennie cho đến nay như nói cho Jisoo biết: Chuyện đêm hôm đó căn bản tôi không muốn thừa nhận, vậy nên cũng đừng mong chúng ta có quan hệ gì, nhanh đi xa nhau một chút.

Cho nên đưa thuốc thì Jennie lạnh lùng cự tuyệt, hiện tại lại chủ động mời ăn cơm, não lại có vấn đề hay sao?

Đáng tiếc Jisoo thiếu một phần cốt khí, hình tượng trinh liệt trong tưởng tượng của cô so với thực tế rất khác xa nhau. Jisoo tưởng tượng ra cô lạnh lùng hơn Jennie rất nhiều, từ chối nói: "Tôi không nghĩ cùng ăn cơm với cô, thật có lỗi." Đáng tiếc ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, sự thật Jisoo giống như trong mộng là tiểu nô tài: "Được."

Jennie mang Jisoo đến nhà hàng Trung Quốc ở hẻm nhỏ đối diện công ty. Ban đêm hẻm nhỏ này có rất nhiều quán bar hoạt động, trang trí rất thời thượng, mô phỏng theo phong cách phương tây. Nhà hàng giống như sơn động, đi vào té ra thật sự là sơn động âm u, đường đi gập ghềnh, hơn nữa dây leo đầy tường cùng với ánh sáng mờ ám đến nỗi không thấy được chữ trên thực đơn, Jisoo vô cùng hoài nghi Jennie đơn giản là đem nàng tới đây để giết người diệt khẩu, nhân tiện phi tang thi thể tại nơi này.

Jennie giống như rất quen thuộc nhà hàng này, không chớp mắt trực tiếp đi đến dựa vào cửa sổ, ngồi xuống đối diện với Jisoo. Nhân viên nhiệt tình đi tới mỉm cười: "Kim tiểu thư vẫn món cũ sao?"

"Hai phần cơm A là được rồi." Jennie nói.

"Vâng." Nhân viên lễ phép nhìn thoáng qua Jisoo đang cầm thực đơn rồi trừng hai mắt liền rời đi.

Chờ đã. Jisoo đè xuống rất nhiều hắc tuyến xuất hiện trên trán, thầm nghĩ: Cô ta căn bản cũng không hỏi mình muốn ăn cái món A kia không, liền chọn cho mình? Đây là suy luận cường đạo gì vậy?

Jisoo yên lặng nặng nề đem thực đơn đóng lại, đặt vào trong ngăn kéo bàn khóa lại, không nói từ tồi tệ nào, nghiêm mặt nhìn cửa sổ, trong lòng không ngừng phun ra: Được rồi mình có thể hiểu được, dù sao cô ta đã cho mình được mở mang kiến thức hiểu biết về đệ nhất danh "Không đáng yêu", hành vi này cũng dễ dàng lý giải, cũng giúp cô ta có thể ngồi vững trên ngai vàng "Không đáng yêu". Hơn nữa..... Đây là nhà hàng quái quỷ gì a, sàn tại sao lại thấp như vậy, cửa sổ và mặt đất như song song nhau, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy chân người đi qua đi lại! Cửa sổ ngươi có giá trị gì? Ngươi nói đi!

Cửa sổ vô tội bị Jisoo trút giận trong tưởng tượng, mà đầu sỏ gây nên oán giận rõ ràng là đối tượng không nói lời nào Kim Jennie.

"Jichoo" Cuối cùng Phật cũng mở miệng!

"....." Tại sao phải trầm mặc? Vẫn còn hớp một ngụm nước? Đây là ý gì? Chẳng lẽ có gì đặc biệt không tiện mở miệng nói sao?

"Ừ, bệnh bao tử của tôi đã có từ lâu, đại khái đi làm nên ăn vội vàng...." Tại sao phải nghe cô nói lịch sử a! Đến giờ làm buổi chiều rồi, trễ thời gian thế này nếu bị ông chủ phát hiện cô có bồi thường tiền lương cho tôi không a! Hơn nữa, cô hai mươi hai cũng không chiếu cố tốt bản thân lại đi nói với tôi.... Này! Lại đến giờ này mới ăn, đau chết cô đi!

"Cho nên....." Cô có thể nói nhanh một chút không, cô rốt cuộc muốn nói gì, trong lòng tôi khinh bỉ cô gấp bốn lần nha.

"Ngày hôm qua...." Gì, cô còn có mặt mũi nói ngày hôm qua! Cô rốt cuộc muốn nói ngày hôm qua tôi có lòng tốt bị cô cắn sao?

"Xin lỗi."

"Xin lỗi?" Jisoo thật sự bị sặc, Jennie hoàn toàn không ngừng nói.

Jennie nhìn Jisoo nói: "Ngày hôm qua công việc có chút rắc rối, cô đem thuốc dạ dày tới lúc tôi tâm tình không tốt, cho nên đối với cô thất lễ. Xin lỗi."

Jisoo thờ ơ nói: "Chuyện này à, không có gì đâu. Tôi vừa vặn trở lại lấy đồ để quên mà thôi. Thuốc dạ dày cũng là của tổ trưởng kêu tôi đem cho cô."

"Phải không." Jennie không vạch trần Jisoo đang nói dối, nhất thời hai người lâm vào trầm mặc. Lúc này hai phần cơm A từ trên trời giáng xuống đánh vỡ không khí xấu hổ, Jisoo thấy cơm trắng trước mắt nhất thời ăn uống tốt, cao hứng bắt đầu ăn.

"Chờ một chút." Jennie lại gọi Jisoo

"Sao?" Jisoo khó hiểu ngẩng đầu.

Tay Jennie tiến lại gần, Jisoo theo bản năng lùi lại. Cánh tay Jennie dài, chạm đến tóc nơi lỗ tai Jisoo.

"Chỗ này dính cơm." Jennie giải thích hành vi của mình.

"Cảm, cảm ơn." Lần này Jisoo thật sự không được tự nhiên, mặt nóng lên cảm giác vô cùng mất mặt, lỗ tai Jisoo hình như còn giữ hơi ấm đầu ngón tay của Jennie không cẩn thận chạm vào.

Không thể, không thể bị cô ta áp đảo như vậy. Jisoo lấy hết dũng khí ngẩng đầu, lo lắng mười phần nói: "Kim Jennie "

"Ừ?" Jennie dường như hơi hoảng, Jisoo lúc đó đã định thần.

JiSoo tiến người về phía trước, đưa tay hướng đến mặt Jennie xoa nhẹ, ánh mắt Jennie nhìn khuôn mặt Jisoo một hồi, không biết Jisoo muốn làm gì nhưng cũng không tránh né.

"Lông mi này." Jisoo sáng sớm đã nhìn thấy lông mi dính trên mặt Jennie, giờ mới lấy đi, lại ngồi trở xuống.

"Như vậy..." Jennie không nói gì nữa, cúi đầu ăn.

Lòng Jisoo vô cùng đắc ý: Đỏ mặt đỏ mặt đúng không! Cho cô dám trêu tôi!

Chuyên tâm cùng Jennie ăn cơm chiếm hết tâm tư Jisoo, Jisoo có phải sai không khi sáng sớm tâm tâm niệm niệm "phân rõ giới hạn" đây?

Lần này Jennie xin lỗi làm quan hệ của hai người chuyển hướng kì diệu.

Mặc dù Kim Jennie như trước trong công việc nghiêm khắc, đối với Jisoo cũng là vẻ mặt căng thẳng, thế nhưng,..... Tác dụng tâm lý thật đáng sợ, cô nghĩ Jennie đối với cô có chút không giống. Nếu hỏi có gì không giống Jennie thì Jisoo không trả lời được.

Cuộc sống này trôi nhanh quá, tiền lương vừa phát, nháy mắt đã tới giáng sinh.

Giáng sinh nên làm gì đây? Ở nhà thật sự mà nói có chút hiu quạnh. Chaeyoung bị chồng mang đi dự tiệc gì đó, Chaeyoung gửi ảnh khua tay múa chân đưa ngón giữa lên cho Jisoo xem để Jisoo thấy được biểu hiện bất mãn của bạn thân. Jisoo cười ha ha xong lúc sau lại thấy cô đơn.

Không biết giáng sinh Kim Jennie có sắp xếp gì chưa.

Jisoo dự định nghỉ trưa sẽ đi tìm Jennie một chút. Nếu hẹn người ta xem phim, không biết người ta có thể đồng ý hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top