Chap 5

Sáng hôm sau, chị đích thân đưa tôi ra sân bay. Khi đi trên đường, chị ấy nhìn về phía trước trông có vẻ bình tĩnh lái xe nhưng trong lòng chị lại không ngừng dằn vặt.

[Một mình vợ đi ra ngoài thế này có an toàn không? Mình có nên đi cùng với cô ấy không? Nhưng nếu như vậy liệu vợ có nghĩ rằng mình quá kiểm soát cô ấy không?]

Tôi thầm nghĩ: [Không đến mức đó đâu.]

[Sắp phải xa vợ rồi, mỗi ngày không được gặp vợ thì phải làm sao đây? Bây giờ mà đã thấy nhớ vợ rồi]

Tôi cũng có chút áy náy nghĩ: [Vậy thì chị đi cùng em đi!]

[Đừng chỉ giữ trong lòng nữa, chị mau hành động đi chứ!!!]

Thế mà cho đến khi xuống xe, chị vẫn duy trì tính cách lạnh lùng của mình. Trong lòng tôi: [Chị thì cao quý, chị thì giỏi rồi, đáng đời chị mấy ngày không được gặp vợ.]

Tôi có chút tức giận, kéo vali quay người định rời đi nhưng chị đã ngăn tôi lại. Trong một khoảnh khắc, tôi hơi ngạc nhiên. Cuối cùng, ai kia chỉ nói với tôi: "Đi đường cẩn thận."

Giọng điệu này, nét mặt này, gần giống như một cán bộ già. Bố tôi còn chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc như vậy. Thôi được rồi, ai bảo chị chồng này là do tôi tự chọn chứ!

Vào đêm đầu tiên ở khách sạn, tôi vẫn gọi điện cho chị để báo bình an với chị ấy. Qua điện thoại, chị chủ động nói thêm vài câu.

"Khách sạn thế nào?"

"Dự án có tiến triển tốt không?"

"Nếu như gặp phải chuyện gì khó giải quyết cũng có thể nói cho chị biết."

Tôi khẽ cười: "Chị đang quan tâm em đấy à?"

Chị giả vờ bình tĩnh với tôi khi ở sân bay, nhưng mới có mấy tiếng mà đã không nhịn được rồi sao?

Chị thành thật trả lời: "Ừ"

Có lẽ bởi vì khoảng cách, hiện tại không nghe được tiếng lòng của chị, cũng không biết lúc này chị đang suy nghĩ gì. Nhưng cũng không sao, sau khi ở bên nhau khoảng thời gian này, tôi đã nắm rõ tính cách của chị.

Chúng tôi hàn huyên thêm một chút, trước khi cúp điện thoại còn dặn chị ăn cơm đúng giờ, tôi sẽ về sớm. Chị ngoan ngoãn đồng ý. Chúng tôi tương đối im lặng, chị ấy không cúp máy. Vì vậy, chúng tôi chỉ đành lắng nghe tiếng thở của nhau. Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng tôi, giọng của một đồng nghiệp nam từ ngoài vọng vào. 

"Jennie, chúng ta cùng nhau đi xuống ăn cơm đi?"

"Tới liền."

Tôi trả lời, sau đó nói thêm vài câu với chị rồi cúp điện thoại. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, cấm áo khoác bước ra khỏi cửa.

Ban đầu, tôi thực sự là người duy nhất trong chuyến công tác này nhưng quản lý sợ rằng một mình tôi không xử lý hết được cho nên đã cử một đồng nghiệp nam đi cùng tôi. Chuyện này xảy ra cũng đột ngột, tôi không được báo trước. Chúng tôi không gặp nhau cho đến khi làm thủ tục ở sân bay.

Tôi không để tâm chuyện vặt vãnh này nên nghĩ không cần phải giải thích cho chị. Nhưng sau khi buổi tôi trở về khách sạn, chị đúng giờ gọi điện thoại đến. Người ở đầu bên kia mất một lúc lâu mới nói: 

"Em vừa làm gì thế?"

"Em đi ăn cơm."

"Một mình à?"

"Không, có đồng nghiệp."

"Không phải em nói chỉ có mình em đi công tác sao?"

Cứ hỏi và trả lời như vậy, tôi hiểu rồi, e rằng điều chị thật sự muốn hỏi là chuyện đồng nghiệp nam đúng không? Chị rình rập đánh du kích mà sao vụng về quá. Tôi chỉ đơn giản là giải thích trực tiếp những nghi ngờ của chị. 

"Anh ta chỉ là tạm thời được cử đi thôi, là cấp dưới của em. Hơn nữa anh ta cũng có vợ rồi, chị còn lo lắng gì thế?"

Người ở đầu bên kia điện thoại hơi dừng lại một chủt: "Tiện thì chị hỏi chút thôi."

Giọng nói của chị ấy thờ ơ nhưng tôi thấy thật buồn cười. Mặc dù không còn nghe tháy giọng nói chân thành của chị nhưng người này có lẽ bây giờ đã chào hỏi một lượt từ trên xuống dưới người đồng nghiệp nam kia rồi.

Tôi cố ý trêu chị: "Hứ, em còn tưởng chị ghen."

Tôi nghe rõ đầu dây bên kia, hơi thở của chị trở nên rối loạn. Chị ngừng nói, không biết là rất tức giận hay lại hoàn toàn không nói nên lời. Tôi nhìn thời gian, dù vẫn còn sớm nhưng cứ im lặng qua lại với nhau như thế này cũng không phải là cách hay. 

Tôi thăm dò hỏi: "Không còn chuyện gì nữa, em cúp máy trước nhé?"

"Ừm."

"..."

Chị có sao không? "Ừm" một cái thế thôi à? Xem ra chị vẫn chưa gấp rồi.

_____________________________________

Chớp mắt một cái, tôi đã đi công tác được ba ngày. Trước khi đi, tôi nói với chị rằng tôi sẽ đi công tác ba ngày, thế nên khi tôi gọi điện vào buổi sáng, chị nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ sớm quay về. Chị ấy cũng giả vờ nghiêm túc và hỏi liệu có cần chị ấy đón tôi ở sân bay không.

Không phải tôi cố ý trêu chọc chị. Tôi đứng bên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của khách sạn, chậm rãi nói: "Công tác ba ngày theo kế hoạch ban đầu bị thay đổi thành năm ngày rồi, còn phụ thuộc vào tình hình sau này nữa."

"Chị biết rồi."

Chị ấy thậm chí không hỏi thêm một từ nào? Nhưng tôi là ai chứ? Chỉ từ giọng nói của chị có thể nghe ra được là có người đang rất tức giận. Tôi cố ý trêu chị.

"Chị yêu ơi, chúng ta đã ba ngày không gặp nhau rồi, em nhớ chị."

Đầu bên kia điện thoại im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc có phần rối loạn của chị: "Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, chị đi ngủ sớm đi nhé, em cúp máy đây."

Tôi để điện thoại trên tủ đầu giường, nhảy lên giường, ôm chăn cười ha hả. Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng vẻ mặt của chị bây giờ là như thế nào! 

Ngày tiếp theo, sáng sớm tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tôi nghĩ là đồng nghiệp nam kia đến rủ tôi đi ăn sáng cùng, chỉ vơ vội cái áo khoác rồi chạy ra mở cửa. Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, tôi đã thấy người đứng bên ngoài thực sự là Jisoo.

"???"

Chị biết dịch chuyển tức thời à? Đôi mắt đen của chị dắt chặt vào mặt tôi, chị tiến lên một bước: "Hôm qua em nói gì?"

Tôi ngẩng đầu lên, bởi vì tôi mới ngủ dậy nên hiện tại đầu óc có chút chậm chạp: "Hả? Chị đang nói cái gì vậy?"

Tôi nghe rõ giọng nói bên trong của chị.

[Chả sao hết! Dù sao mình cũng đã đến đây rồi, vợ cũng không đuổi mình về được đâu.]

Tôi muốn cười một chút. Đây vẫn là Kim Jisoo lạnh lùng trong mắt người ngoài đây sao. Tôi tiến gần lại chị, choàng tay qua cổ chị: "Chị có nhớ em không?"

Chị không nói, nhưng trong lòng tràn đầy hưng phấn: [Nhớ!! Nhớ vợ lắm luônnn!!] Âm thanh đó làm tôi đau cả tai. Tôi khẽ cắn khoé miệng, giả vờ như không nghe thấy giọng nói của chị: "Chị không nhớ em sao? Vậy em cũng không nhớ chị."

Nói xong rút cánh tay ra, xoay người muốn trở về phòng. Chị đột nhiên vương tay nắm lấy cánh tay tôi. Chị gật đầu: "Chị nhớ em."

Tôi kiễng chân hôn lên môi chị

"Thưởng cho chị đó."

Hừ, em mà không xử lý được chị à? Chị trong lòng vui mừng khôn xiết.

[Vợ hôn mình rồi! Vợ vừa mềm vừa thơm, không uổng công nửa đêm lấy vé máy bay đến đây mà!]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top