79. Cảm giác lúc ấy sẽ ra sau
Hơn 1 tuần trôi qua em vẫn biệt vô âm tính, cô muốn giấu nhẹm câu chuyện không vui này đi nhưng nỗi lo lắng trong lòng cứ dâng lên thúc giục cô phải mạn phép gọi cho ba mẹ em hỏi xem sau. Câu trả lời cô nhận được cũng giống với câu trả lời của Chaeyoung với Lisa, cả ba mẹ cũng hoàn toàn không biết gì về đứa con gái của mình
Cũng chính vào cái hôm định mệnh đó, cô vừa nghe tin tức thời sự, vừa cặm cụi làm nốt việc thì con bé Sooyoung òa khóc lên, lúc ấy trên TV đang đề cập đến vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra trên đường đến bờ biển phía gần bờ sông Hàn nơi mà cô với em thường hay đi dạo cùng nhau làm 2 người bị thương và một người tử vong tại chỗ. Nạn nhân xấu số bị tổn thương 80% khuôn mặt nên cảnh sát không thể nhận dạng được chính xác, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc vali bên hồng, bên trong chứa nhiều thứ mỹ phẩm, ví, quần áo và một số giấy tờ tùy thân. Cảnh sát tìm thấy chứng minh thư của nạn nhân và người đó tên là Kim Jennie
Tâm cô như chết lặng, nước mắt rơi ngày một nhiều, cô đưa tay che miệng để không bật lên những tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, trong gian phòng rộng lớn cô và Sooyoung cứ đua nhau mà khóc. Cô vội vã ôm đứa bé chạy ra khỏi nhà và tiến nhanh thẳng đến đồn cảnh sát, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực cô đã gián tiếp hại chết em, người cướp đi sinh mạng của em là cô chứ không ai khác. Điều cô mong nó không là sự thật chính là nạn nhân xấu số đó không phải là em, chỉ cần không phải là em thì dù đánh đổi cả mạng sống của mình cô vẫn chấp nhận. Hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp nhưng gương mặt lại rất tiều tụy, hốc hác đang bế con với hai hàng lệ chảy dài, chạy trên đường làm nhiều người chú ý, một vài người có mặt tại hiện trường có cả Chaeyoung lẫn Lisa trông thấy vô cùng xót xa mà không cầm được nước mắt, cảm thông cho cô. Đến nơi cô làm cho những nhân viên cảnh sát ở đây hoảng hốt, vội vàng đưa Sooyoung cho Chaeyoung bế và yêu cầu cho cô xác nhận nạn nhân bị tai nạn tên Kim Jennie.
Sau đó cô được cảnh sát đưa đến nơi để xác nhận nạn nhân vì không mặt bị hủy hoại 80% nên không thể nhìn được gì chỉ có thể nhìn vào hình dáng cơ thể, nó thật sự rất giống với hình dáng cơ thể của em. Ngay khi cảnh sát đưa cho cô chứng minh thư của em cô như chết lặng. Nước mắt đã rơi giờ lại rơi ngày một nhiều hơn, con bé cứ quấy khóc mãi khiến Chaeyoung, Lisa cùng mấy cô cảnh sát được nhờ trông chừng hộ nãy giờ cũng hết cách.
Sau khi làm thủ tục nhận nhân thân và giải quyết vấn đề tang lễ cho em cô trở về nhà để chuẩn bị vài thứ. Rồi ngày đó cũng đến ngày mà cô phải đưa tro cốt của em trở về biển khơi, tâm cô đau lắm, sau khi mọi nghi thức được hoàn thành cô trở về nhà, tay bế đứa con nhỏ ngồi trong gian phòng tối đen chỉ có còn một chút ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ hắt vào, tựa lưng vào cửa mà khóc nấc. Cô nhìn lên chiếc bàn gần đó, nơi di ảnh của em, bức ảnh này được chính tay cô chụp cho em vào dịp kỉ niệm 7 năm quen nhau. Trong bức ảnh đó là em đang mỉm cười rất tươi khiến lòng cô càng đau hơn. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nụ cười đó, đã bao lâu rồi cô không nghe thấy giọng nói của em, đã bao lâu rồi cô không nghe thấy em gọi tên mình. Mọi thứ như chậm lại đến khi tiếng khóc của đứa trẻ trong tay cô cất lên, cô biết Sooyoung đói nên bế con bé ra ngoài, đặt nó nằm lên chiếc nôi sau đó đi pha sữa cho nó. Cô cảm thấy thật có lỗi với em, chẳng phải em đã bảo cô chăm sóc cho con bé thật tốt sao, vậy mà giờ đây cô lại để con bé đói đến mức khóc quấy lên thế này.
Sau khi uống sữa xong con bé lại dụi mặt vào ngực cô mà ngủ, cô cứ ngồi đó ôm con bé cho đến khi thấy nó ngủ thật say mới bế lên phòng. Để Sooyoung trong chiếc nôi, cô lại ra ngoài, cô đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang và mở cửa bước vào. Đi đến ôm lấy bức ảnh người con gái đang mỉm cười rất tươi ở trên kia.
Căn phòng này vốn là một phòng trống, cô đã cho người sửa sang lại để dành riêng cho em, bốn bề xung quanh đều là ảnh của em và cô, rất nhiều. Những cái kệ xếp ngay ngắn ở khắp gian phòng, nơi đó đặt những món đồ chứa đựng biết bao kỉ niệm của cả hai. Cô nhìn tấm ảnh đang ôm trong lòng một lúc lâu rồi mỉm cười nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô vội lấy tay lau nhanh đi
Jisoo tệ quá phải không em. Jisoo đã làm trái lời em rồi, Jisoo đã để mình trở nên yếu đuối, đã để con phải khóc rất nhiều, còn để con bé vì Jisoo mà nhịn đói nữa, Jisoo cũng không chăm sóc tốt cho bản thân nên em hãy quay về và mà trách mắng hay là đánh Jisooo đi. Đừng cứ mãi mỉm cười nhìn Jisoo như vậy mà.
Cô đưa tay lau vội giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má.
Jisoo hứa với em, từ nay sẽ sống thật tốt, làm theo những gì em đã nói và chăm sóc con thật tốt thay em.
À mà em đói lắm đúng không
Em chờ Jisoo một lát nhé
Nói rồi cô mở cửa chạy nhanh xuống bếp nấu vài món ăn, bày ra chiếc bàn nhỏ rồi bưng lên căn phòng khi nãy ngồi xuống, xới một chén cơm và đồ ăn đem đến để trên bài vị của em rồi quay lại chỗ ngồi ngay ngăn. Vừa ăn vừa nói chuyện với em rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top