Chap 10

Trí Tú vừa dọn dẹp xong thì bị nàng kéo ra hiên nhà ngồi ngắm sao cùng với vai lon bia.

"Không say không về nha"

"Nhà em ở đây thì về đâu nữa"

"Chị không móc mỉa tôi chị chết hả Tú?"

Cô cũng đâu có vừa mà đáp lại.

"Thì tôi cũng như sắp chết rồi chứ đâu"

Trân Ni sôi máu dơ chân đá cô rớt xuống sân...

Dưới bầu trời đây sao, cả hai đều ngà ngà say. Trân Ni hai má đỏ ửng nhìn bầu trời rực rỡ bật cười nhạt, giọng lè nhè nói.

"Đã lâu rồi mới có người tổ chức sinh nhật cho tôi"

"Vậy trước đây là ai? Bạn trai cô à?"

"Không... Là chị gái tôi"

"Em cũng có chị gái sao? Vậy mà tôi cứ tưởng em một mình... Nhưng mà ba mẹ em đâu" trong cơn say cô hỏi nàng điều cô thắc mắc nhiều ngày qua.

"Ba mẹ tôi mất khi còn tôi còn nhỏ. Còn chị gái tôi... chị ấy mất tích cách đây 6 năm rồi. Lí do tôi muốn trở thành cảnh sát là để tìm tung tích chị ấy... Tôi không biết bây giờ chị ấy ra sao còn sống hay đã chết nữa... Ha cũng may còn có tiền bảo hiểm của họ nên tôi có thể tồn tại đến ngày hôm nay..." Nàng dứt lời liền cầm lon bia nốc cạn, uống cho vơi đi cay đắng của đời nàng vậy.

Cô trầm mặt chăm chú nhìn nàng, cô tự hỏi bản thân nàng đã trải qua những gì... nàng đã phải gượng mình thế nào trước cuộc đời khắc nghiệt này. Đột nhiên trong lòng lại sinh cảm giác nàng thật nhỏ bé, chỉ muốn đem nàng cất vào lòng mà bảo hộ, yêu thương...

"Cuộc sống tôi luôn là một vòng lập nhàn chán cho đến khi chị xuất hiện. Hehe dường như nó có màu hơn... Tôi cũng thấy vui vẻ hơn..."

"Vậy mà em cứ mắng tôi... Em phải trân trọng tôi đi, sau này tôi sống lại e..."

Lời định nói chợt ngưng lại khi nàng quay sang kéo mặt cô lại gần nàng.

"Tú à..."

"Tôi... Tôi nghe..." Mùi dâu của nàng cùng mùi bia thoang thoảng phả vào mũi khiến cô say mê.

"Trí Tú... Nghĩ đến việc không có chị bên cạnh... Chổ này của tôi nó đau lắm ..." Nàng bắt lấy tay cô đặt lên ngực trái mình khiến cô ngại ngùng muốn rút ra nhưng nàng giữ quá chặt.

"Em bị tim hả?"

"Tôi á? Bị tim á? Hề hề chị là bác sĩ mà mau chữa cho tôi nhanh nhanh" Nàng lấy tay cô cho vào trong áo mình khiến cô giật mình tỉnh cả rượu, nhanh chóng rụt tay ra.

"Ê nè nè... Không có như vậy... Trân Ni em đừng có mà cơ hội..."

"Xìii chị là đồ lang băm" Nàng bĩu môi  làm hai má bánh bao xụ xuống khiến cô muốn đưa tay ngắt lấy. Đột nhiên nàng nhướn người ôm lấy cô, gục mặt lên vai gầy cô mà khóc sướt mướt

"Lần trước chị suýt bị dao đâm trúng, có biết tôi sợ lắm không... Trí Tú tôi rất sợ... rất sợ chị bị nguy hiểm... Chị biến mất thì tôi phải làm sao đây... Hứa với tôi, sau này không được mạo hiểm bảo vệ tôi như vậy..."

Người say luôn nói lời thật, cô lặng người nghe nàng nói, tim dâng cảm giác nhoi nhoi. Rồi cô chợt bật cười vô thức hôn nhẹ lên tóc nàng rồi vỗ về vai nàng.

Cô yêu rồi... Yêu Kim Trân Ni nàng rồi...

"Nhưng em xảy ra chuyện gì tim tôi rất đau... Vậy em hứa với tôi sau này đừng hành động tùy tiện mang nguy hiểm cho bản thân đi"

Nàng chợt ngẩn đầu nhìn cô nhẹ giọng nói.

"Em hứa thì Tú hứa với em nha"

"Được"

Cô nhìn cô mèo nhỏ trong lòng mình xưng 'em' với mình tâm cô như nước chảy liền đồng ý. Chợt nàng ngẩn người nhìn sâu vào mắt cô rồi cười khúc khích.

"Trong mắt Tú có em kìa"

"Phải trong mắt tôi có mình em" cô phì cười đáp.

"Hề hề mũi Tú cao cao này của ai?" Nàng đưa tay chọt chọt vào chớp mũi cô

"Của Trân Ni được chứ?"

"Được được vậy cái môi xinh xinh này của ai?"

"Của em nốt luôn"

"He he vậy Tú cũng là của em"

"Không Tú là của ba mẹ"

Dường như câu trả lời kia khiến nàng không hài lòng, liền cau mày khẽ nhích người ra phía sau...

*Cốp*

"Aaa Kim Trân Ni em điên cái gì vậy? Trời ơi môi tôi..."

Vâng! Kim Trân Ni chính là dùng đầu mình đập mạnh vào môi cô.

"Tú là của em"

"Tôi là của ba mẹ tôi" Cô giận dỗi hất mặt sang chổ khác. Mãi lúc lâu chẳng thấy nàng có động tĩnh gì thì quay lại đã thấy người kia nhìn mình chăm chú.

"Đau lắm không..." Nàng đưa ta sờ lên cánh môi đang sưng lên dịu giọng hỏi.

"Đ... Đau sao không"

Nghe cô đáp nàng nhướn người hôn vào chổ sưng kia còn tinh nghịch mút nhẹ vài cái rồi dứt ra cười hì hì.

"Hết đau chưa..."

Hành động vừa rồi khiến tim cô đập badabum lưu luyến cái vị ngọt trên môi nàng. Phút này gan cô to bất thường liền đưa tay kéo cổ nàng lại, đớp lấy đôi môi làm cô say mê kia cuồng nhiệt hôn lấy.

"Ưmm..."

Nàng khó khăn dứt ra khỏi nụ hôn liền đưa tay vỗ lên mặt cô.

"Tú là đồ háo sắc..."

Dứt lời nàng gục hẳn lên vai cô gáy e e để lại cô ngồi đấy ôm nàng mà tâm hồn lâng lâng chín tầng mây, miệng thì cười không ngớt thì thầm vào tai nàng...

"Trân Ni tôi yêu em mất..."

Đây đó bụi cây gốc sân vườn có ba con người đang lấp ló cầm điện thoại ghi rõ nét từng hành động của hai người họ.

"Hoan Tỷ em đợi cái ngày này lâu lắm rồi" Thái Anh hai mắt sáng rực nhìn đôi trẻ.

"Chị mới tậu chiếc 13 promax mà đã có dịp xài rồi. Hình ảnh sắc nét full HD cảnh hôn huyền thoại này, tụi nhỏ không thừa một động tác"

"Airdrop qua cho em đi chị. Khi nào đám cưới tụi nhỏ em sẽ phát lên cho quan viên hai họ chiêm ngưỡng"

Lệ Sa chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn hai thuyền trưởng nhiệt huyết này...


Theo đồng hồ sinh học vừa đúng 6 giờ nàng đã cựa mình mở mắt nhìn lên trần nhà. Dư âm của bia rượu hôm qua khiến đầu nàng đau nhức chẳng thể ngồi dậy nổi. Đưa mắt nhìn trần nhà một lúc không biết nàng nghĩ gì mà đôi mắt dần trở nên hoảng loạn, bật ngồi dậy vò đầu bức tai mình.

"Hôm qua... Mình và Trí Tú... Hôn nhau sao? Chết tiệt Kim Trân Ni mày làm cái gì vậy? Mặt mũi nào nhìn người ta nữa đây..."

Nàng nghe tiếng bước chân bên ngoài liền lật đật nhảy xuống giường mở tủ áo định trốn, chỉ vừa đưa đầu vào thì sau lưng lại nghe tiếng cô rồi...

"NiNi em tìm gì sao? Tôi có chuẩn bị quần áo cùng với  với kem đánh răng ở phòng tắm, em vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng" Cô nhìn cái mông đang chu chu ở tủ áo chỉ biết nén cười.

"Ờ... Ờ... Chị xuống dưới trước đi em xuống liền"

"Vậy chị xuống trước"

Lát sau nàng quần áo chỉnh tề xuống dưới bếp, thấy cô một thân tạp dề chăm chút từng món ăn thì lòng lại ấm áp nhưng nhớ đến sự việc tối qua liền ngượng đỏ cả mặt.

" Em mau ngoài vào bàn đi, tôi có nấu chút canh giải rượu cho em. Hôm nay cũng là cuối tuần thông thả thôi đừng gấp"

Nàng ậm ừ rồi ngồi vào bàn tận hưởng sự chăm sóc của cô. Nhưng nàng không phủ nhận thật sự nàng cũng đã rung động với cô mất rồi...


Bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe tiếng chén đũa va nhau. Chợt...

"Tiểu màn thầu, em gái nhỏ chị nhớ em quá đi mất" Thái Anh vừa xuất hiện liền bá vai ôm cổ nàng.

"E hèm, chị đến tìm tôi sao?" Cô nhìn cảnh kia có chút ngứa mắt liền hắn giọng.

"Bọn tôi đến thông báo tuần sau mở event. Như trao đổi ban đầu cô muốn thì đến" Lệ Sa đứng cạnh lão bà mình nhanh chóng nói.

"Được tôi sẽ đến. Chị mau dắt lão bà chị về nhanh" Cô hậm hực liếc nhang liếc dọc cái cô gái đầu vàng đang đeo bám nàng.

"Không cần cô đuổi, Thái Anh chúng ta về" Lệ Sa đi đến túm lấy cổ áo Thái Ánh

"Yahhh Lệ Sa em vẫn còn nhớ tiểu màn thầu mà... Kim Trí Tú nhớ hôm đó dắt Trân Ni theo chơi đây"

Dứt lời hai người biến mất khỏi không trung...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top