Chương 54
Jennie nghỉ ngơi một lúc liền trở lại khoang điều khiển. Jongin quay về chỗ ngồi. Anh ngồi xuống tiếp viên trưởng liền lấy một cái chăn lông đưa cho anh. Máy bay đang ổn định ở độ cao mười ngàn mét. Ở ngoài trời ấm hơn, khoảng năm mươi độ, nhưng ở trong khoang máy bay không cảm giác được. Sau 13 giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Toronto Pierre, hạ cánh rất tốt, hình dáng rất đẹp.Các hành khách xuống máy bay, Jongin ngồi yên ở ghế không di chuyển. Chờ Jennie đi ra, anh rương hành lý của mình rời khỏi chỗ ngồi. Đến trước mặt Jennie, anh liền kéo lấy rương hành lý cho cô. Jennie nắm lấy tay anh, hai người cùng nhau ra khỏi máy bay. Hai cơ phó lái xe đang bàn luận về quan hệ giữa Jennie và Jongin và thân phận của Jongin nhưng bọn họ đã rời khỏi máy bay nên không biết, cũng không quan tâm. Jennie và các thành viên khác trong đội bay ở trong khách sạn Ritz-carlton, là khách sạn mà đội bay của Shinha luôn ở. Jennie nhớ rất rõ. Cô cố tình chọn căn phòng mà Jongin từng ở qua. Bọn họ từng uống rượu vang đá trong phòng, nhưng khi đó anh vẫn là tảng băng không thể hiểu nổi. Jennie bư ớc vào phòng, vươn vai, đi đến chiếc giường lớn liền nằm xuống. Chuyến bay đường dài, cho dù đã nghỉ ngơi ở khoang cơ trưởng nhưng vẫn hơi mệt. Vì lệch múi giờ, Toronto vẫn còn là buổi tối. Jongin kéo hai rương hành lý đi theo vào phòng, đem đặt hai rương hành lý ở bên cửa sổ lớn. Lần trước Jennie bay đến Toronto tìm anh thì cũng đem hành lý của cô đặt bên cạnh hành lý của anh ở cửa sổ. Bây giờ nhớ lại, có cảm giác của những năm tháng yên tĩnh.
Seoul đang là tám giờ tối, thì Toronto là tám giờ sáng, Jennie mới ngủ dậy. Cô quay đầu nhìn qua, Jongin không ở bên cạnh, ngước lên một chút, cô thấy Jongin đang đứng bên cửa sổ, đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Cô lặng lẽ vén chăn, đi ra khỏi giường, từ phía sau ôm lấy Jongin. Cô nghe thấy anh đang nói tiếng Ý. Cô đưa đầu ra phía trước, tò mò hỏi nhỏ, “Anh đang gọi với ai vậy?” Giọng nói có chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy.
Jongin cúi đầu, Ông nội. Jennie vốn đã biết nhìn khẩu hình miệng, từ đơn giản như vậy tất nhiên thoáng đã nhìn ra. Jongin đang nói chuyện điện thoại với ông nội của anh. Jennie rút đầu lại, toàn bộ cơ thể đều áp vào người của Jongin. Lại nghe Jongin nói bằng tiếng Ả Rập, nói hai câu, lại nói bằng tiếng Tây Ban Nha, lúc sau còn đổi sang những ngôn ngữ khác. Anh rất tự nhiên khi thay đổi ngôn ngữ.
Jennie rất ngạc nhiên. Chờ Jongin nói xong điện thoại, mới hỏi: “Anh có cần nói quá nhiều ngôn ngữ khi nói chuyện với ông nội của anh như vậy không?”
Jongin quay đầu lại, nói: “Ông nội của anh yêu cầu mỗi lần nói chuyện điện thoại phải dùng nhiều ngôn ngữ để nói với ông.”
“Thật khó cho cơ trưởng Kim ít nói.” Jennie nghĩ thấy buồn cười, lại nói thầm, “Em chỉ có thể nói được mỗi tiếng Anh.”
“Em đang lo lắng chuyện gì?”
Jennie bĩu môi, “Em không lo lắng, lo lắng cũng dư thừa.”
Jongin cúi đầu, để trán chạm vào trán Jennie. Sau đó, lại để chóp mũi chạm vào chóp mũi của Jennie. “Em lo lắng sau này ông nội muốn em nói nhiều ngoại ngữ, anh có thể dạy em.”
“Không nên. Em không thể gặp ông của anh.”
“Hay là, hôm nay chúng ta đi gặp ông nội đi?”
Jennie mắt mở to hai mắt nhìn. Jongin nói: “Ông hiện đang ở Vancouver, cùng với một người bạn của ông ấy.”
Đây là dịp ra mắt phụ huynh? Jennie không chuẩn bị gì cả. Cô lắc đầu, “Chờ em học thêm một ngôn ngữ nữa rồi đi.”
Jongin khẽ cười: “Ông nội anh không phải là người cổ hủ, đối với cháu dâu không trách cứ.”
“Cháu dâu? Ai vậy?” Jennie mỉm cười nhìn Lương Tấn.
Jongin hôn lên mũi cô “Em. Biết rõ còn hỏi.”
Jennie cười đến híp mắt. Jongin “Anh còn phải gọi cho bố mẹ anh nữa. Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Jongin gọi điện cho bố mẹ để chúc mừng năm mới, mẹ Jongin nói “Không có bạn gái thì cũng không cần gọi điện thoại cho mẹ.”
Jongin quay lại và nhìn Jennie, nói với mẹ: “Vâng. Con có.” Giọng anh có chút tự hào.
Mẹ Jongin rất vui, bắt anh phải đưa bạn gái đến Scotland. Sau khi Jongin nói điện thoại xong, Jennie cũng bắt đầu gọi. Cô cũng gọi cho ông nội trước. Ông đang đeo kính xem lễ hội mùa xuân buổi tối, đây là truyền thống cũ của người những người già.
“Nhóc con, lần trước nói một thời gian ngắn sẽ trở về thăm ông, chớp mắt đã đến năm mới, thậm chí đến cái bóng còn không thấy.”
“Cháu sẽ quay lại thăm ông sớm. Các anh không ở đó sao?”
“Bọn họ đều ở đây, nghe hai chúng ta nói chuyện.”
“Cả đám người bận rộn đó đều trở về à!” Jennie đặc biệt hài lòng “Ông nội, các anh năm mới vui vẻ!”
“Em và cái cậu Kim Jongin thế nào? Có thể cùng trở về đây không?”
Là người anh thứ nhất của Jennie đang nói chuyện. Anh chính là người đã xử lý chuyện Sonja.
“Em phải suy nghĩ một chút.”
“Lý lịch của cậu ta tạm được, với em cũng xem như là môn đăng hộ đối, anh rất hi vọng về hai đứa.”
“Anh điều tra về anh ấy!”.
“Tất nhiên phải điều tra. Em là cục cưng của gia đình, nghĩ dễ dàng để em đi thế à?”
Nói một lúc Jennie lại gọi cho bố mẹ, bố mẹ cô ở Mỹ. Cuối cùng là gọi cho Joohyun. Lời chúc năm mới của đêm giao thừa đều đã nói hết, ở Toronto trời cũng chưa tối. Ở Toronto cũng sẽ ăn mừng đêm giao thừa. Có nhiều lễ hội khác nhau Jennie và Jongin cùng nhau đi dạo một vòng. Mọi người cũng dừng nhảy múa, vỗ tay hoan hô.
Một ít phút nữa ở Toronto sẽ đến mười hai giờ, mọi người đứng lên và đếm ngược.
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời.
Jongin quay sang nhìn người bên cạnh nói: “Chúc mừng năm mới! Cơ trưởng Kim !”
“Chúc mừng năm mới! Cơ trưởng Kim của em!”
Hãng hàng không Shinha sẽ tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên của năm mới. Giám đốc của bộ phận bay sẽ triệu tập cuộc họp có tổng đội trưởng Kim Jennie và các đội trưởng của năm đội bay. Giám đốc cho biết, cuộc họp hội đồng quản trị ba ngày sau đó, cổ đông lớn nhất chưa từng tham dự sẽ xuất hiện. Sau cuộc họp hội đồng quản trị, các bộ phận của công ty có thể có những điều chỉnh mới, hy vọng mọi người có thể làm tốt công việc của mình và đảm bảo an toàn cho chuyến bay, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn và mong có thêm nhiều đề xuất mới để xây dựng đội bay. Jennie đương nhiên biết ai là cổ đông lớn nhất chưa từng xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị. Tại cuộc họp này, cô không nói. Giám đốc mời cô phát biểu, cô mới nói.
“Mọi người nên nghiêm túc khi bay như mọi khi là được, sau mỗi chuyến bay cần tổng kết lại. Mệt mỏi vẫn là nguyên nhân chủ yếu của hầu hết các tai nạn máy bay, trước khi bay chắc chắn phải nghỉ ngơi. Tôi hy vọng mọi người sẽ có trạng thái tinh thần tốt nhất mỗi khi bay.” Jennie dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Ở đây tôi muốn tuyên dương đội bay số năm, trong nhiệm kỳ của tôi, đội bay số năm đã làm tốt nhất trong năm đội bay.”
Key vừa nghe thấy, lập tức ưỡn ngực lên. Lại nghe Jennie nói tiếp: “Đặc biệt là cơ trưởng Kim Jongin trong đội bay số năm, kinh nghiệm bay đáng để mọi người học hỏi.”
Sau cuộc họp, Key đuổi theo phía sau Jennie cười nói: “Cảm ơn đội trưởng đã tuyên dương đội của chúng tôi.”
Jennie nghiêng đầu liếc nhìn Key cười nói: “Anh làm một đội trưởng tốt, anh làm tốt tự nhiên sẽ được tuyên dương.”
Key liên tục gật đầu, “Tôi chắc chắn vì lời khen ngợi của đội trưởng mà làm tốt!”
Jennie liếc mắt “Tham vọng của anh nên lớn hơn một chút.”
“Tôi nhất định xây dựng đội bay số năm tốt hơn nữa!”
Jennie dừng bước. Key cũng dừng lại theo. Jennie nhìn Key nói: “Tôi kỳ vọng.”
Key biến ra một bông hoa hồng, tặng cho Jennie. Cô liếc anh ta một cái nhìn, “Đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong về Jennie liền bước đi. Key lắc đầu, đưa bông hồng cho một tiếp viên hàng không đi ngang qua. Key biết Kim Jongin không có nhiệm vụ bay, anh ta liền gọi Kim Jongin đến trước mặt, yêu cầu Kim Jongin viết một bảng kế hoạch: Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.
“À, không yêu cầu về số từ. Anh có thể không? Cơ trưởng Kim Jongin?” Key cười ha hả nhìn Kim Jongin. Anh ta thực sự muốn làm đội bay số năm thật tốt, nhưng lại không muốn cực khổ. Vậy nên anh ta tìm Kim Jongin. Cho dù Kim Jongin giỏi đến đâu, giờ anh ta là cấp trên của Kim Jongin. Anh ta có thể nói Kim Jongin làm bất cứ chuyện gì. Kim Jongin nhìnKey . Anh ta càng lúc càng thấy chột dạ. Một lúc lâu, Kim Jongin thản nhiên nói: “Được.”
Key thở phào nhẹ nhõm. Anh ta suy nghĩ một lúc, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, đưa bảng kế hoạch này cho ban giám đốc, như thế có thể nhận được lời khen. Vì vậy, anh ta nói: “Tốt nhất là đưa nó cho tôi trong vòng hai ngày tới, chính là trước cuộc họp hội đồng quản trị.”
Kim Jongin “Ừ” một tiếng.
Buổi tối, Jennie tắm xong, đắp mặt nạ xong, thấy Jongin đang ngồi trên ghế sofa, dùng laptop gõ chữ. Cô tùy vào vai anh, tò mò hỏi: “Anh đang viết gì vậy?”
“Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.”
Jennie mắt mở to hai mắt, “Key yêu cầu anh viết?”
“Ừ.”
“Tên Key này, đẩy mọi chuyện cho anh làm, anh cứ như vậy mà nghe anh ta?”
“Anh ta là đội trưởng.”
Jennie cười lớn, “Người đứng đầu của Shinha trong tương lai lại bị đội trưởng nhỏ đàn áp. Đây gọi là gì? Lật thuyền trong mương sao?”
Jongin cười nhạt: “Đây được gọi là tuân thủ luật chơi.”
“Anh tuân thủ luật chơi, vậy có phải muốn em một mình đi ngủ trước không?”
“Ừ, em đi ngủ trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top