3. giữ lấy làm gì ?

"Tin em một giây được không

Không đâu anh đã tin em mấy trăm lần

Vì từng cho đi hết

Và đổi lại cái kết cô đơn

Chẳng như mộng mơ đã hứa"











































- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday to Đỗ Hà

Thùy Linh ngồi trước bàn ăn, ngân nga câu hát chúc mình sinh, Thiên Ân ngồi một bên, nhìn bạn mình vui vẻ hát ca thì lòng đượm buồn. Nàng vui vẻ bới cơm ra chén, đưa cho Thiên Ân một chén cơm, đặt một chén cơm vào chỗ trống bên cạnh mình. Thiên Ân nhìn cái ghế trống và chén cơm trắng trên bàn. Cô mím môi nhìn Thùy Linh, phải nói sao với nàng đây ?

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Thiên Ân đứng lên, đi ra ngoài mở cửa. Phía sau cánh của là một bóng người khiến Thiên Ân bất ngờ.

Là Đỗ Hà

- Chào chị, buổi tối tốt lành

Em mỉm cười nhìn cô, Thiên Ân mở to mắt nhìn nụ cười tươi của em.

- Ai vậy Ân ?

Nàng hỏi với ra khi nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa. Thiên Ân quay vào nhìn nàng, rồi quay ra nhìn Đỗ Hà, cô khó xử không biết phải làm sao. Nếu để Đỗ Hà vào nhà, Thùy Linh sẽ thế nào ?

Vui mừng ?

Nhưng Thiên Ân có dự cảm không lành, sẽ có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra nếu cô cho Đỗ Hà vào nhà. Nhưng em đã đến tận đây tìm nàng ngay ngày sinh nhật của mình thì chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói.

Thiên Ân lách người qua một bên cho Đỗ Hà đi vào, Thùy Linh khi thấy bóng dáng của em, nàng bật khóc ngay lập tức. Thiên Ân thực sự không hiểu, Lương Thùy Linh mạnh mẽ thường ngày tại sao hôm nay lại yếu đuối đến thế ?

Tại sao Lương Thùy Linh lại luôn yếu đuối trước Đỗ Thị Hà vậy nhỉ ?

Tại sao vậy nhờ ?

- Chúc mừng sinh nhật...

Nàng nói trong tiếng nấc, Đỗ Hà ôm nàng vuốt ve tấm lưng héo úa theo thời gian kia. Thiên Ân đứng dựa vào bức tường nhìn cả hai, cô lại thở dài nữa rồi.

Thùy Linh kéo em ngồi vào bàn ăn ngay chỗ trống khi nảy, Đỗ Hà mở to mắt nhìn chiếc bánh kem nhỏ với dòng chữ "Happy birthday Đỗ Hà" rồi nhìn những món ăn trên bàn toàn là những món em thích ăn. Miệng em bỗng đắng nghét, môi mấp mái muốn bày tỏ gì đó nhưng cổ họng cứ nghèn ngào

Tại sao nhỉ ?

- Hát chúc mừng sinh nhật đi

Thiên Ân thấy bầu không khí đượm buồn này thì liền lên tiếng. Dù sao cũng là ngày sinh nhật, phải vui vẻ đúng chứ ?

Thùy Linh nghe vậy liền ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật, tay thì thắp sáng những cây nến đã tắt từ lâu.

- Hà ước rồi thổi nến đi

Đỗ Hà cũng làm theo những gì nàng nói

Hôm nay là sinh nhật của con, con mong mọi điều tốt đẹp nhất lên với Thùy Linh. Con nguyện dùng 10 năm tuổi thọ của con đổi lại một đời an yên cho Thùy Linh. Mong Thùy Linh luôn vui vẻ, luôn khoẻ mạnh, và luôn hạnh phúc

Rồi em thổi nến, thứ ánh sáng từ những ngọn nến vụt tắt, thời khắc nến tắt cũng là lúc tim nàng nhói lên. Hình như nàng sắp mất đi thứ gì đó nữa rồi.

Suốt buổi tối đó không khí gượng gạo làm sao. Đỗ Hà và Thùy Linh không thể nói chuyện với nhau một cách tự nhiên như trước, Thiên Ân vì thế mà lại bị đẩy vào thế khó, cô hiện giờ như cây cầu nối giữa nàng và em.

- Em ngủ lại đây một đêm nha ?

Thùy Linh giương đôi mắt long lanh như ánh sao trời nhìn em, giọng nàng nhỏ xíu như thể vang xin em. Đỗ Hà nhìn nàng như thế cũng không nở, em gật đầu đồng ý, Thuỳ Linh cũng vì thế mà vui như trẻ con, nàng nhảy nhảy lên ôm lấy Đỗ Hà cười tươi. Thiên Ân định đi về, nhưng linh cảm của cô như sợi dây trói buộc Thiên Ân ở lại. Cô có cảm giác, sáng ngày hôm sau sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nên Thiên Ân quyết định tin tưởng linh cảm của mình.

- Tối nay tao cũng ngủ lại

- Mày ngủ ở đâu ?

Nàng bất ngờ khi nghe bạn mình nói thế

- Sofa

- Hay mày vào phòng tao ngủ đi, tao ngủ dưới sàn

- Thôi không sao đâu

Thiên Ân xua tay, trong lòng cứ bồn chồn khó chịu, chắc sẽ không có chuyện gì đâu đúng không ?

Hi vọng là thế....















































- Sao chị không ngủ đi ?

Em ôm nàng trong lòng, nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng cứ chăm chăm nhìn mình thì em thắc mắc hỏi. Thùy Linh nghe em hỏi thì liền lắc đầu, nàng siết chặt cái ôm hơn, nàng sợ nếu bản thân nhắm mắt ngủ khi mở mắt ra em lại biến mất một lần nữa. Nàng sợ lắm rồi

- Em sẽ không đi đâu hết, chị ngủ đi

Nàng vẫn mím môi lắc đầu, đôi mắt như ánh sao trời ngước nhìn em. Đỗ Hà khẽ cúi người hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, em siết chặt lấy cái ôm hơn, đôi tay gầy xoa xoa tấm lưng mỏng như vừa vỗ về vừa an ủi.

- Em hứa đó, em sẽ không đi đâu hết, ngoan, ngủ nha

- Có...có thật là em sẽ không rời đi nữa không ?

Giọng nàng run run khi hỏi em, cảm giác khi thấy bóng lưng em biến mất trong màn mưa lại lần nữa ùa về. Lần này em sẽ lại thất hứa nữa đúng không ?

- Thật, em sẽ không đi đâu hết, chị mau ngủ đi

Đỗ Hà dịu dàng an ủi nàng, em vén nhẹ những lọn tóc của nàng ra sau tai, một nụ hôn nữa lại rơi trên đỉnh đầu của nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đối với Thùy Linh nó ngọt ngào biết bao, nàng thở phào nhẹ nhõm, chui rút vào lòng em, mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

- Em hứa rồi đó, không được bỏ đi nữa nha !!

- Em hứa mà

Đỗ Hà kéo cao chăn, cả hai vùi mình trong chăn, Thùy Linh níu chặt lấy góc áo của em, Đỗ Hà ôn nhu ôm nàng, cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ


























































Nhìn tấm thiệp trắng trên bàn mà lòng Thiên Ân quặn thắt, cái linh cảm chết tiệt kia đúng là biết cách trêu ngươi mà, tại sao nó lúc nào cũng đúng hết vậy ?

Cô phải nói thế nào với Thùy Linh đây ?

Từ sáng sớm Đỗ Hà đã rời đi chỉ để lại tấm thiệp cưới trắng tinh trên bàn. Nhìn cái tên được viết một cách tỉ mỉ trên thiệp khiến Thiên Ân thở dài

"Thân mời, chị Lương Thùy Linh"

Em chưa bao giờ gọi nàng bằng cả họ và tên như thế, nghe xa lạ thật đấy. Nghe đau lòng thật đấy, cứ như nàng và em không là gì của nhau vậy.

Nhưng sự thật thì cả hai có còn là gì của nhau đâu ?










































- Hôm nay là ngày....thôi bỏ đi, tao với mày đi biển chơi nha ?

Thiên Ân đau lòng nhìn bạn mình, hôm nay là ngày cưới của Đỗ Hà, từ hôm sinh nhật Đỗ Hà đến nay Thùy Linh cứ thơ thẩn như thế, nàng ta chả ăn uống gì, Thiên Ân năn nỉ lắm nàng mới ăn chút gì đó.

Từ đó đến nay mới có một tuần thôi mà nàng ta thay đổi quá nhiều, nàng ta tệ hơn trước rất rất nhiều. Thân thể gầy gò, nước da xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Cả ngày chỉ ngồi cuộn tròn một góc trong phòng, không khóc cũng không cười, chẳng nói năng gì cả. Điều này khiến Thiên Ân rất sợ, cô giúp Thùy Linh xin nghỉ phép, bản thân cô cũng xin nghỉ phép. Cô sợ nếu không có ai bên cạnh nàng sẽ làm điều dại dột mất.

- Thôi mày ạ...tao ghét biển !!!!

-...

Thiên Ân mím môi nhìn nàng, tại sao vậy nhỉ ? Một cô gái từng vui vẻ cười đùa, từng năng nổ sôi động, từng giỏi giang, từng là niềm tự hào của rất nhiều người. Giờ lại thành bộ dạng gì đây ?

Nàng ta từng rất thích biển mà ?

Sao lại thế nhỉ ?

Lương Thùy Linh thích biển đến nổi nếu có thời gian rảnh nàng ta sẽ đi biển chơi, bất kể có xảy ra chuyện gì, nơi nàng ta muốn đến luôn luôn là biển. Sao hôm nay lại thế ?

- Năn nỉ đó, đi biển với tao đi, tao lỡ book vé máy bay với khách sạn rồi

Thiên Ân đến gần giả giọng năn nỉ nàng, Thùy Linh vẫn ngồi đó, im lặng. Thiên Ân cũng im lặng. Sau một hồi lâu, nàng quay qua nhìn cô. Đôi mắt long lanh kia trông đượm buồn làm sao. Thiên Ân vuốt ve mái tóc nâu của nàng, Thùy Linh tựa vào vai Thiên Ân, mệt mỏi thở dài. Đôi môi khô khốc mấp mái

- Hôm nay đám cưới của em ấy đúng không ?

-...

Thiên Ân im lặng như ngầm thừa nhận mọi thứ. Thùy Linh bất lực níu lấy vạt áo của Thiên Ân như thế nàng đang níu lấy mảnh tình đã đổ vỡ từ lâu. Nàng không khóc nữa, chắc có lẽ nàng ta đã chấp nhận sự thật rồi, Thiên Ân vỗ vai an ủi nàng, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió mùa thu, cô thì thầm

- Đi biển với tao nha ?

-...

Nàng ta lại im lặng nữa rồi, nhưng Thiên Ân vẫn rất kiên nhẫn mà vỗ về nàng ta.

- Make up cho tao nha ?

Thùy Linh ngước lên nhìn cô, trong đôi mắt đó, một sự quyết tâm khiến Thiên Ân lay động. Make up làm gì ? Thùy Linh đòi make up cũng là một dấu hiệu tốt chứ nhờ, Thiên Ân liền gật đầu đồng ý không chút do dự

- Mà make up để làm gì ?

- Đến chúc phúc cho em ấy

Thiên Ân mím môi khi nghe nàng ta nói thế, nụ cười chua xót khi như khứa vào tim Thiên Ân, cô bất lực nhìn bạn mình, nàng cuộn tròn tựa vào lòng Thiên Ân. Cô nhìn nàng, dáng vẻ này của nàng là thứ mà cả đời này Thiên Ân cực kì ghét.

- Đỗ Hà là đồ nói dối, rõ ràng là tối hôm đó em ấy hứa sẽ không bỏ tao nữa mà ? Đồ lừa gạt, đồ thất hứa...tại sao lại làm tao hi vọng chứ ? Cứ ngỡ hai đứa sẽ...

Nói đến đây, nàng nghẹn ngào uất ức. Em lúc nào cũng thế, lúc nào cũng hứa hẹn,  nhưng rồi thì sao ? Em luôn lừa gạt nàng, em luôn làm nàng đau, em...lúc nào cũng thế...

Tại sao tối hôm ấy em đã hứa rồi mà ? Em sẽ không bỏ nàng nữa mà ? Tại sao vậy hả ? Nếu đã không còn yêu nàng thì tại sao em lại xuất hiện và gieo hi vọng cho nàng ? Tại sao lại ôm nàng rồi hôn nàng ? Tại sao lại hứa hẹn rồi lại thất hứa ?

Thiên Ân chỉ biết im lặng nhìn cô bạn thân của mình, cô chẳng nói được lời nào.

- Mọi thứ cứ như một cơn gió...thay đổi quá nhanh khiến tao bất lực...em ấy cũng không còn thương tao nữa, em ấy có người mới rồi, tao cố chấp làm gì ? Không yêu nhau giữ lấy làm gì ?

-...

Bỏ hết quá khứ có nhau thật lâu...thật lâu
Vì mình không yêu nhau, giữ lấy làm gì ?



































Đứng trong góc nhìn váy cưới em chạm đất lòng nàng bỗng nặng trĩu, mọi người xung quanh đều vỗ tay hô hào khi thấy em từng bước từng bước tiến vào lễ đường. Hôm nay Đỗ Hà đẹp thật, lâu lắm rồi nàng mới được ngắm em bằng xương bằng thịt chứ không phải qua những bức hình được lưu trên điện thoại.

Tiếc nhỉ, nếu có thể quay lại khoảng thời gian ấy, nàng ước nàng sẽ níu chặt lấy em, nàng sẽ chạy theo sau em, dùng mọi cách để giữ em lại. Thùy Linh ước mình là người bước vào lễ đường cùng em, nàng sẽ là người nắm tay em chứ không phải là một người nào khác.

Buồn nhỉ ? Cứ ngỡ sự chờ đợi của nàng sẽ được đền đáp thật xứng dáng, nhưng có lẽ mọi chuyện không như nàng nghĩ, câu chuyện của cả hai đến cuối cùng lại kết thúc như thế này sao ?

Em ấy khóc rồi, chắc là vì hạnh phúc, đứng trên sân khấu hiện giờ là Đỗ Hà và nửa kia, bố em vừa trao tay em cho chàng trai - người sẽ đồng hành cùng em suốt phần đời còn lại. Thùy Linh đứng dưới này cũng khóc, những lời nói hoa mỹ của MC khiến tim nàng đau quá, môi lưỡi đắng nghét, cổ họng nghèn ngào.

Đau nhỉ ? Khi thấy nụ hôn ngọt ngào của cô dâu và chú rể, nàng bỗng chốc nở nụ cười vỗ tay chúc mừng em như những người xung quanh nhưng đôi mắt lại ngập nước trực trào rơi bất cứ lúc nào.

- Về thôi Ân...tao muốn đi biển...

Đôi mắt kia vẫn hướng về em, Thiên Ân nghe thế cũng gật đầu, móc trong túi ra một miếng khăn giấy đưa cho nàng, Thùy Linh lắc đầu không nhận. Thiên Ân thở dài một hơi, cô nhìn lên sân khấu rồi lại nhìn Thùy Linh, kết thúc rồi.

- Chắc nó chưa thấy hai đứa mình đâu ha ?

- Thấy để làm gì ?

Ừ nhỉ ? Thấy để làm gì ? Để Đỗ Hà cảm ơn vì nàng đến dự đám cưới của em ấy ? Để nàng phải cố ép bản thân chúc phúc cho em ? Hay là để Đỗ Hà thấy bộ dạng đáng thương này của nàng ? Bộ dạng của một kẻ ngu xuẩn chờ đợi em suốt 7 năm qua ? Thật nực cười.

- Đi về thôi...kết thúc rồi...

Thùy Linh quay lưng bỏ đi mà nước mắt chảy dài, Thiên Ân cũng im lặng đi theo sau nàng, an ủi động viên cổ vũ, tất cả cô điều làm hết rồi nhưng mọi chuyện vẫn cứ rối bời như thế thôi. Nếu biết trước kết quả sẽ như thế này, Thiên Ân chắc chắn sẽ ngăn cản Thùy Linh, cô thề nếu được quay lại khoảng thời gian ấy, Thiên Ân sẽ giới thiệu cho nàng bất cứ một chàng trai hay cô gái nào đó, chứ không phải là Đỗ Hà.































Nhiều năm sau đó, tại một công viên lớn, những đứa trẻ vui vẻ chạy nhảy, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi. Một đứa bé gái tầm 5 tuổi chạy vụt qua, nó vô tình đụng vào cậu bé trai đang đứng khiến hai đứa điều ngã, và khóc lớn, tiếng khóc làm mọi người xung quanh chú ý, mẹ của đứa bé trai đi đến, cô gái không đỡ con mình đứng lên mà lại đỡ đứa bé gái kia, cô ấy phủi phủi bụi dính trên người đứa bé, nhỏ giọng dỗ nó nín, đứa bé trai thấy mẹ mình như thế cũng tự giác đứng lên, tự lau nước mắt.

- Trời ơi Vy !!! Con lại chạy nhảy lung tung nữa rồi !!!

Một cô gái khác chạy đến, ôm lấy đứa bé gái, gương mặt của cô ấy hoảng hốt trông có vẻ lo lắng lắm. Sau khi xem xét tình hình, thấy rằng con gái của mình không sao, cô gái kia vội cảm ơn người nọ ríu rít.

- Cảm ơn chị, cảm ơn chị ạ

Đỗ Hà xua tay bảo không có gì, lúc này em mới quay qua nhìn đứa con trai của mình, nó bĩa môi giận dỗi. Em khẽ cười khổ, nắm lấy tay nó định kéo đi thì một bóng dáng cao gầy lướt qua làm em bất ngờ nhìn theo

- Mẹ đã bảo thế nào ? Không được chạy nhảy lung tung mà ? Sao lại để mọi người lo lắng như thế ?!!!

Thùy Linh lớn giọng trách mắng đứa nhỏ, nó nghe thế liền ôm lấy người con gái kia cứng ngắt, môi míu máo vì bị la. Người con gái kia cũng ôm nó trong lòng, nói đỡ giúp nó mấy câu

- Thôi không sao là tốt rồi, chị đừng la con nữa

- Em suốt ngày cứ nuông chiều nó, nên nó mới thế đó !!!

Nàng nhíu mài khó chịu, giọng nói dịu dàng đầy vẻ tức giận

- Đâu có nuông chiều đâu, đúng không Vy ?

Cô gái nọ chu chu môi hỏi nhỏ đứa trẻ đang ôm mình cứng ngắt. Nó nghe thế liến nhón chân lên hôn lên má người nọ rồi cười tươi nhìn nàng

- Mẹ đâu có chiều Nhật Vy đâu ?

- Đó chị thấy chưa ?

Cô gái kia nghe nó nói thế liền hôn liên tục mấy cái vào má nó, rồi cười tươi đắt thắng nhìn nàng

- Vậy hả ?

Thùy Linh liếc nhìn hai con người trước mặt, phải dạy dỗ lại hai đứa nhỏ lì lợm này mới được !!!

- Dạ

- Thế thì hai đứa về nhà, úp mặt vào tường hối lỗi cho chị !!

Nàng nâng giọng ra lệnh cho hai người con gái trước mắt, một lớn một nhỏ nghe thế đều đồng thanh bất mãn nói

- Ơ ???

- Ơ cái gì ? Bế con về nhà mau !!!

- Dạ...mẹ con hung dữ quá...

Cô gái kia chán nản bế Nhật Vy trên tay rồi đứng dậy nhưng vẫn không quên nói xấu nàng. Thùy Linh nghe thế liền liếc người nọ một cái, người ấy như con cún cụt đuôi ngoan ngoãn không dám nói tiếng nào nữa.

- Linh ?

Giọng nói quen thuộc khiến Thùy Linh ngẩn người, nàng quay ra nhìn theo hướng phát ra giọng nói vừa gọi tên mình, là Đỗ Hà.

Trùng hợp nhỉ ?

Lâu lắm rồi nàng mới gặp lại em, nhìn đứa bé trai đang đi cạnh em, chắc đứa bé này là con của em nhỉ, nở một nụ cười xã giao, khẽ gật đầu chào em.

Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng nàng cũng có thể mỉm cười khi gặp lại em, mặc dù nụ cười ấy không còn là nụ cười mà Đỗ Hà từng yêu thích nữa.

Em cũng gật đầu chào nàng, sau đó cả hai đều im lặng vài giây dường như đang suy nghĩ về những chuyện xưa cũ thì phải.

- Chào cô đi con !!!

Rồi em chợt giật mình nhỏ giọng nhắc nhở đứa con của mình, nó liền khoanh tay cúi đầu chào nàng, Thuỳ Linh cũng mỉm cười chào lại nó.

- Ai vậy Linh ?

Cô gái kia tò mò nhìn em một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn đứa bé chừng tuổi con mình đang nắm lấy tay em đầy thắc mắc. Cô chưa từng nghe Thùy Linh nhắc về người con gái trước mặt, người này là ai nhỉ ?

Tại sao khi thấy người ấy, đôi mắt nàng có vẻ gì đó rất nuối tiếc ?

Còn người kia nữa ?

Nhìn sâu vào đôi mắt của em, cô cảm nhận được một nỗi tội lỗi tột cùng khi em nhìn nàng ?

Rốt cuộc nàng và người trước mặt là gì của nhau nhỉ ?

Thuỳ Linh nghe người ấy của mình hỏi như thế cũng thành thật mà trả lời

- Người quen cũ

Câu nói của Thùy Linh sao nghe đượm buồn thế nhờ, em nhìn nàng như thể muốn nói thêm gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn ngào mà không thể thốt ra được lời nào. Chỉ biết cúi đầu chào và cười trừ nhìn người con gái xa lạ kia

- Chào chị, em là chồng yêu của Thùy Linh, chào cô đi Vy !!!

Người nọ khi biết danh tính và mối quan hệ giữa nàng và em liền vương tay ra, giọng nói niềm nở, gương mặt tươi vui chào hỏi em. Dù sao cũng là người quen của Thùy Linh, mà người quen của Thùy Linh cũng là người quen của cô, vì vậy mà cô cũng phải chào hỏi người ta đàng hoàng đúng không ?

- Chào cô !!!

Nó nghe mẹ nhỏ của mình nhắc nhở như thế liền khoanh tay, cúi đầu lễ phép chào Đỗ Hà. Em hơi bất ngờ khi biết danh tính của người con gái lạ lẫm trước mặt nhưng rồi cũng bắt lấy tay người con gái nọ.

- Chào em, cô chào con...

Em cũng không quên mà chào hỏi đứa nhỏ đang được người nọ bế trên tay. Đứa bé mỉm cười vui vẻ ôm lấy cổ của người con gái kia.

Thùy Linh cười khổ nhìn Nhật Vy và người con gái nọ.

- Thôi cũng trễ rồi, tụi chị về trước nha

- Dạ...

Thùy Linh chào tạm biệt em rồi kéo hai đứa nhỏ của mình về nhà

- Con muốn cõng !!!

- Không được, em bỏ con xuống cho con tự đi đi

- Thôi mà vợ yêu, để em cõng con cho

- Cứ chiều hư nó

- Thế em chiều hư cả hai luôn nhé, Nhật Vy hôm nay chịu khó để mẹ bế nha, còn chị lên lưng em đi

- Thôi đi ạ, cho tôi xin, đang ở ngoài đường đó !!

- Gì chứ ? Dạo nào em chăm tập gym lắm nhé, cõng chị, bế con dễ như ăn cháo

- Nhưng mà con muốn cõng

- Rồi rồi cõng, khổ quá cơ

- Đi về

- Lên em bế nè, cõng con, bế vợ

- Thôi !!! Đi về

- Dạ !!

Đỗ Hà nhìn theo bóng dáng rời đi của cả ba, lòng chợt tiếc nuối, nếu ngày ấy em không rời đi thì bây giờ người sánh bước bên cạnh nàng là em chứ không phải một người xa lạ nào đó.

4 năm yêu nhau

7 năm Thùy Linh chờ đợi em

Kết quả cuối cùng lại là hai từ dang dỡ

Nhưng như thế cũng tốt nhờ ?

Nhìn cô gái khi nảy, có vẻ cô ấy rất thương nàng, nhìn cách nói chuyện cũng biết cô ấy rất trân trọng nàng. Tuy đáng vóc dáng hơi thấp bé nhưng có lẽ cô ấy rất khoẻ mạnh

Và một điều chắc chắn, cô ấy dũng cảm và gan dạ hơn em gấp nghìn lần...

Nghĩ đến đây, em chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm, nỗi lo ngần ấy năm trời cứ như một tản đá nặng được trút bỏ. Nhìn nàng như thế em đã yên tâm rồi. Nắm lấy tay con trai mình kéo đi về.

- Về nhà thôi, bố đang đợi hai mẹ con mình đằng kia kìa

- Dạ

Đến cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ là chúng ta, chỉ là không còn cùng nhau thôi

Đến cuối cùng chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, theo nhiều cách khác nhau

Dù tốt, dù xấu, chỉ cần cả hai vui vẻ, bình an thì có cùng nhau hay không cũng không còn quan trọng nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top