Lời nguyền lãng mạn.

Bầu trời âm u vần vũ như báo hiệu điều chẳng lành. Chiến trường khắc nghiệt vốn không phải nơi dành cho sự may mắn. Máu chảy đầu rơi, người người kêu khóc. Kể cả thế giới, họ vẫn miệt mài chiến đấu, để trở thành kể cuối cùng được nở nụ cười chiến thắng.

Biết bao người đã chết.

Ngay cả trên chiến trường này, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Anh, vị thần chiến tranh. Người đời xưng tụng Anh là Thần. Võ thần của Goryeo, Im JeaBum. Anh đứng lặng người nhìn một lượt cảnh tưởng trước mắt.

Bàn tay Im Jaebum trong vô thức vung lên, chỉ một nhát đã chém đứt đầu tên địch phía trước. Lưỡi kiếm vừa thấm đẫm máu của kẻ này lại tiếp tục tắm trong dòng máu của kẻ khác. Bốn bề xung quanh Anh người chết như ngả rah. Những người dân vô tội bị bắt đang gào khóc thảm thiết. Âm thanh ai oán của những con vật, chiến mã bị chặt chân đang thoi thóp thật não nề. Bầy quạ đối mòi bay đến đậu trên những xác chết chất thành đống, miệt mài rỉa xác.

Chẳng phải cả linh hồn lẫn thể xác của ta cũng đang bị ăn mòn rồi hay sao? Ta mà cũng có loại hối hận này cơ đấy. Thế nhưng tất cả những chuyện này nào có phải vì ta, mà là vì bảo vệ đất nước Goryeo này, Goryeo của ta. Cũng vì vị thần của đất nước này, vì vảo vệ vị vua ấy.

Im Jaebum hét lên một tiếng. Anh không chút do dự nhắm thẳng hướng quân địch lao đến, liên tục vung kiếm chém không một giây nghỉ ngơi. Anh là vị thần được sinh ra từ trong máu lửa. Bỗng một tia chớp ánh lên rạch ngang bầu trời. Cờ hiệu của Goran bốc cháy ngùn ngụt, còn cờ hiệu của Goryeo bay phần phật trong gió.

"Tướng quân Im Jaebum kìa.! "

"Tướng quân Im Jaebum vạn tuế.! "

Đại quân ca khúc khải hoàn trở về mảnh đất quê hương, mảnh đất của vị vua mà họ dốc lòng chiến đấu để bảo vệ. Tiếng vó ngựa vừa trải qua trận đại chiến chừng như đã cạn kiệt sức lực nhưng lại cất lên những tiếng reo vui nhẹ nhõm. Dù có những con người xấu xố vĩnh viễn không thể quay trở lại, nhưng tướng quân Im Jaebum của chúng ta đã đại thắng trở về rồi. Dân chúng hô vang tên anh trong niềm vui thắng lợi. Tướng quân Im Jaebum của họ uy nghiêm với mái tóc dài được cột lên. Anh dựng thẳng lưng, cưỡi ngựa oai phong tiếng đến.

Phía trước cánh cữa dẫn vào kinh thành có quân cảnh vệ đứng trân thủ. Các thuộc hạ của Im Jaebum một thân lành lặn leo xuống lưng ngựa, rồi cất tiếng hét vang như sấm dội. Bọn họ, những binh sĩ đã liều cả sinh mạng chiến đấu không ngơi nghỉ với quân địch, lòng đoán chắt cánh cửa của kinh thành sẽ rộng mở hân hoan chào đón hoh trở về.

"Mau mở cổng thành ra! Tướng quân Im Jaebum đã giành chiến thắng quay trở về! "

"Im Jaebum mau cởi bỏ quân phục, chờ nhận thánh chỉ.! "

Chỉ là tên quan thất phẩm đứng trấn trủ trước cổng thành, vậy mà dám dùng thái độ trịch thượng không biết trời cao đất dày đó hất hàm với Thượng tướng quân Im Jaebum sao? Một tướng soái đứng ngay phía trước anh liền nổi giận, lớn tiếng quát mắng.

"Tên khốn nhà ngươi! Ngươi có biết mình đang đứng trước mặt ai không hả? "

Anh ta toan rút kiến ra đe doạ, Im Jaebum đã đưa bàn tay phải không bị thương của anh lên ngăn lại. Anh phát giác trong bầu không khí của binh sĩ trước cổng kinh thành có gì đó khác với lúc nãy.

"Tội nhân đại nghịch Im Jaebum mau buông kiếm, quỳ xuống nhận thánh chỉ! "

Tội nhân đại nghịch. Hắn vừa bảo anh là tội nhân đại nghịch. Đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt cya Im Jaebum bắt đầu dao động dữ dội.

"Tên khốn ngươi mất trí rồi hả.! "

Người thuộc hạ đứng bên cạnh anh hét lớn.

Thánh chỉ ư? Không đời nào là thánh chỉ được. Không phải không thể như thế. Anh đã liều mình chiến đấu theo thánh chỉ đó để trở về đay cơ mà. Im Jaebum vừa toan cử động, các cung thủ từ phía trên tường thành liền nhất loạt kéo căng day cung chĩa thẳng vào anh.

"Tội nhân đại nghịch  Im Jaebum! "

Thật hoang đường. Quá sức hoang đường. Mũi tên đang nhắm vài anh kia không thể nào đến từ thánh chỉ được. Đây quả thật là lệnh mà Hoàng Thượng đã truyền xuống ư?

"Ta phải gặp bệ hạ. Mau tránh đường đi. "

Im Jaebum liền bước lên một bước. Thế nhưng những binh sĩ ở phía trên tường thành lẫn vệ binh trước cổng đều nhất quyết không nhường đường. Dân chúng mới vừa nãy còn hô vang tên anh, giờ đang quỳ mọp xuống, nín thở chờ đợi. Dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.

"Kẻ nào dám ngăn cản, ta sẽ giết không tha. Mau tránh đường đi.! "

Đúng giây phút Im Jaebum vừa toan rút kiếm ra thì pặc pặc pặc! Cơn mưa mũi tên từ phía trên như xé tầng không bat vứt xuống. Các binh sĩ đứng sau anh chỉ kịp kêu lên một tiếng hự rồi đồng loạt ngã gục. Những mũi tên cắm la liệt khắp nơi. Cảnh tượng thật quá sức kinh khủng. Đôi mắt họ mở trừng trừng, máu chảy lênh láng trên nền đất.

...........?............?................?................    .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top