16

Choi Jinyoung chạy xong ba ngàn mét mới biết tin Yang Jungwon bị ngã.

Tế bào vận động của Choi Jinyoung rất tốt, lúc chạy bộ cũng bỏ xa Yang Jungwon một đoạn dài. Mãi đến khi hắn chạy qua vạch đích ngoảnh đầu lại nhìn, Yang Jungwon đã không còn thấy tăm hơi đâu.

Sau đó hắn chạy đi hỏi mấy bạn đứng xem mới biết được tình huống, ngay cả thành tích cũng chưa kịp đăng ký đã chạy đi mất hút.

Yang Jungwon không nghĩ đến hắn lại chạy tới đây, động tác có hơi khựng lại, sau đó liền bị cảm giác mát lạnh đột ngột xuất hiện ở trên cổ chân làm cho hoàn hồn.

Park Jongseong liếc nhìn Choi Jinyoung, nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó để túi chườm đá lên cổ chân của Yang Jungwon: “Có phải chỗ này không?”

Yang Jungwon theo bản năng đáp: “Ừm ngay tầm đó.”

Choi Jinyoung lấy lại tinh thần, bước nhanh vào trong phòng nghỉ: “Jungwon, Jungwon, em bị thương ở đâu vậy? Xương có thấy đau không?”

Nhìn thấy vết thương trên đùi Yang Jungwon, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cầm điện thoại di động lên: “Để anh gọi xe đến đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần.” Yang Jungwon nói: “Không cần làm quá lên như vậy, sát trùng là được rồi.”

“Không được, vẫn phải chụp X quang, lỡ như bị ảnh hưởng đến xương thì phải làm sao?” Choi Jinyoung kiên trì nói.

“Không có, chỉ bị trật khớp một chút thôi.” Thấy hắn mở APP đặt xe, Yang Jungwon không thể làm gì khác hơn là nói: “Cậu có gọi thì tôi cũng không lên xe đâu.”

“…” đầu ngón tay của Choi Jinyoung dừng lại, tức giận đóng APP.

Hắn xấu hổ nhìn Park Jongseong một cái, Park Jongseong đang giúp Yang Jungwon chườm đá, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Park Jongseong, sao cậu lại ở đây?” Hắn lại lảng sang chuyện khác, kéo khóe miệng lên: “Đã chạy xong một ngàn mét chưa?”

Park Jongseong nói: “Rồi.”

“Kết quả thế nào?”

“Không quan tâm lắm.”

“Không sao, thứ tự không quan trọng, dù gì cũng không hy vọng sẽ đoạt giải.” Choi Jinyoung thuận miệng nói: “Mấy người nghiện game như cậu bình thường đâu có giỏi mấy cái này.”

Yang Jungwon yên tĩnh vài giây, thấy Park Jongseong không nói lời nào như đang ngầm thừa nhận, không nhịn được mở miệng ra chặn họng Choi Jinyoung: “Cậu ấy đứng thứ ba, hai hạng nhất nhì đều là sinh viên khoa thể dục.”

Vẻ mặt của Park Jongseong có hơi thay đổi, anh nhếch cao khóe miệng lên một chút, sau đó nhấc túi chườm đá lên, dùng tay lau đi vài giọt nước còn đọng lại trên cổ chân của Yang Jungwon, rồi mới đặt nó lên lần nữa.

Yang Jungwon bị lòng bàn tay của anh làm cho ấm lên một chút.

Choi Jinyoung ngẩn người: “A? Vậy à… Chúc mừng nha.”

Trong lòng Choi Jinyoung có rất nhiều nghi ngờ, đều thể hiện rõ trên hai hàng lông mày đang nhíu chặt kia của hắn. Hắn lấy khăn giấy lau mồ hôi, sau đó lại đưa tay về phía Park Jongseong: “Cảm ơn cậu đã dìu Jungwon đến đây, đưa tôi túi chườm đá đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo là được.”

Cuối cùng Park Jongseong cũng ngẩng đầu lên, nhưng không hề có động tác khác. Anh nhìn Choi Jinyoung, giọng điệu rất kinh ngạc: “Không phải hai người đã chia tay rồi sao?”

Vừa dứt lời, bầu không khí lại yên tĩnh một lần nữa.

Vẻ mặt của Choi Jinyoung biến hóa vô cùng phong phú, nửa ngày sau mới nặn ra một nụ cười, giả vờ thoải mái: “Cho nên mới cần một cơ hội tốt để thể hiện đấy.”

Park Jongseong hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại phải cho cậu cơ hội này?”

Choi Jinyoung: “?”

Yang Jungwon nghe không nổi nữa, cậu rút chân về: “Không làm phiền hai người nữa, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tự tôi có thể xử lý được.”

Choi Jinyoung vẫn nhìn Park Jongseong, ánh mắt hiện lên vài tia phức tạp. Hắn định mở miệng ra hỏi, thì bỗng nhiên điện thoại lại vang lên.

Là lớp trưởng lớp hắn, bảo hắn mau chóng trở về sân tập để báo thành tích, nếu không báo danh thì chẳng khác gì uổng phí công sức chạy nãy giờ, bởi vì thành tích sẽ không được công nhận.

Choi Jinyoung lại hỏi thêm vài câu rồi mới chịu rời đi, lúc sải bước còn vô cùng chậm chạp, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Cầm túi chườm đá ở trong tay, Yang Jungwon ấn vài cái cho có lên chân, sau đó thật lòng nói với người bên cạnh: “Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Park Jongseong ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: “Lúc tới đây, cậu đã đạp lên chân tôi vài lần đấy.”

Cậu bước đi cực kỳ khó khăn, đặc biệt là lúc vừa mới té xuống, hai chân của Yang Jungwon đều rất đau, nên đi cũng không được vững.

Yang Jungwon đối diện với anh hai giây, sau đó cúi đầu nhìn giày của Park Jongseong.

Trên chiếc giày màu trắng có một dấu giày rất nổi bật, đây chính là bằng chứng.

“Xin lỗi.” Yang Jungwon nói: “Hay là tôi mang về chà cho cậu nha.”

Park Jongseong hiếm khi loạn nhịp một cái, nhíu mày: “Cậu giúp tôi chà?”

Yang Jungwon bổ sung: “Đưa cho cửa hàng chà giày, nơi đó sẽ giúp cậu.”

Hứng thú của Park Jongseong lập tức biến mất: “Không cần.”

Anh nhìn về phía bàn tay của Yang Jungwon, là một đôi tay cực kì đẹp, rất thích hợp để vẽ vời hoặc chơi đàn dương cầm, và cũng rất phù hợp với Yang Jungwon nữa.

Park Jongseong nghĩ thầm, cho dù Yang Jungwon có thật sự muốn tự tay chà giày cho anh, thì anh cũng không nỡ để cậu làm.

Yang Jungwon nói: “Vậy tôi dùng giấy ướt lau cho cậu một chút nha?”

“Thôi khỏi.” Park Jongseong thu hồi lại tầm mắt: “Coi như cậu nợ tôi một ân tình đi.”

Yang Jungwon khẽ nhíu mày lại, giọng điệu kiên quyết: “Nếu không tôi đền cho cậu một đôi mới, đây là của hãng nào vậy?”

Cảm nhận được thái độ biến hóa vi diệu của Yang Jungwon, Park Jongseong đối diện với cậu một hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi.

Anh quay người đi, rút một tờ khăn giấy trên bàn, nắm chặt lấy tay của Yang Jungwon, lấy tờ khăn giấy đó chà chà một chút nước đá ở phía trên túi chườm, sau đó lại tùy tiện lau vài cái lên giày.

“Sạch rồi, cậu không nợ gì tôi hết.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi của Park Jongseong liền vang lên.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn bên trong, Park Jongseong mới nhớ hôm nay mình đã đồng ý đến căn cứ của Ni-ki để bắn vài trận thi đấu với bọn họ.

Park Jongseong đứng dậy: “Đi thôi”

Yang Jungwon ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đi đâu?”

“Đưa cậu về.” Park Jongseong nói xong cũng không quan tâm Yang Jungwon có đồng ý hay không, nắm lấy tay cậu choàng lên cổ mình: “Ôm chặt.”

Ký túc xá của Yang Jungwon rất sạch sẽ, sau khi bạn cùng phòng dọn đi, cậu còn tổng vệ sinh nơi này một lần, trong không khí vẫn còn phảng phất một ít mùi hương trái cây.

Park Jongseong nhẹ nhàng dìu cậu vào phòng rồi rời đi, ngay cả cửa phòng cũng quên đóng.

Yang Jungwon cũng không vội đóng nó lại, cậu mở túi ni lông màu đen ở trên bàn ra, nghĩ thầm, đáng lẽ vừa nãy mình nên hỏi Park Jongseong có ăn trái cây hay không.

Yang Jungwon khó khăn lết đến bồn rửa mặt, tỉ mỉ lột vỏ một quả đào, đang định cắn một miếng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.

Park Jongseong đi rồi lại quay về, trong tay còn cầm theo một cái túi màu đen: “Cầm đi.”

Yang Jungwon hỏi: “Cái gì vậy?”

“Đá.” Park Jongseong nói: “Cậu lấy mà chườm chân.”

Yang Jungwon nở nụ cười.

Park Jongseong cũng không biết câu nào của mình chọc cậu bật cười, anh nhìn chằm chằm Yang Jungwon một lúc lâu: “Cậu cười cái gì?”

Yang Jungwon vừa cười vừa lắc đầu, nhận lấy cái túi: “Cảm ơn, cậu ăn trái cây không?”

“Ăn.” Park Jongseong nhìn về phía tay cậu: “Đào à?”

Yang Jungwon ừm một tiếng, do dự vài giây, sau đó đưa quả đào đến: “Tôi mới rửa xong đấy.”

Yang Jungwon vừa nói xong, bỗng nhìn thấy Park Jongseong tiến sát tới gần cậu, cúi đầu cắn một miếng lên quả đào trên tay.

Anh nuốt ực xuống một cái dưới ánh mắt khiếp sợ của Yang Jungwon: “Ngọt lắm.”

Sau khi huấn luyện thi đấu kết thúc, SNS của huấn luyện viên TZG liền bị oanh tạc.

“Tất cả mọi người đều hỏi có phải anh đã lừa được cậu vào đội tuyển rồi hay không, còn nói anh nham hiểm muốn chết, giấu giấu diếm diếm không chịu nói với bọn họ.” Huấn luyện viên cười lạnh: “Giỡn kiểu gì không biết, nếu anh thật sự dụ cậu vào được, thì anh đã bắt một cái loa phát thanh thông báo chuyện này mười mấy, hai mươi mấy lần lên căn cứ rồi.”

Park Jongseong dựa vào ghế gaming phía sau, đang đấu súng với người đối diện. Ba giây sau, đối phương bị anh dùng súng bắn vỡ đầu.

“Đẹp lắm!” Huấn luyện viên dựa người lên ghế của anh: “Cho nên cậu thấy thế nào? Có muốn cho anh cơ hội để thông báo không?”

Park Jongseong cười nhạt một tiếng, sao hôm nay ai cũng muốn chạy đến chỗ anh tìm cơ hội hết vậy.

“Không cho.” Park Jongseong nói: “Anh còn cằn nhằn nữa là em đi về đấy.”

“Đừng, anh đã chuẩn bị xong phòng ốc cho cậu hết trơn rồi, đêm nay ngủ lại ở đây đi.” Huấn luyện viên đã quá quen với tính cách của anh: “Vậy sau này cậu có thể thường xuyên đến luyện tay nghề với mấy đứa kia được không?”

Ni-ki kêu rên: “Đừng nha, mất công lát nữa anh ấy lại đánh cho em tự kỷ nữa.”

Huấn luyện viên nói: “Là muốn đánh cho cậu tự kỷ đó, cho cậu hết dám kiêu căng luôn. Mỗi ngày ba hoa chích chòe ở trên live, anh thấy cậu ngại lương cao quá mà.”

“Hai cái này thì có gì liên quan…” Ni-ki lầm bầm: “Anh, trong nhà có mấy người vậy?”

Sau khi huấn luyện xong, mọi người cùng hẹn nhau đi ăn thịt nướng, Ni-ki bị nóng trong người nên không ăn được, chỉ có thể ở lại năn nỉ Park Jongseong lập team hai bắn bốn chơi với mình.

“Đủ bốn tên, nhưng tôi hạ ba rồi.” Park Jongseong đổi sang súng trường: “Lên thôi.”

Đến bo cuối, bọn họ bị một tên hack đánh lén, nên chỉ được top 2.

Park Jongseong mất hứng, game này càng lúc càng nhiều hack. Anh vừa định tắt game, bỗng nhiên nhìn thấy ai đó đang online ngay cột bạn tốt.

Anh lập tức gửi lời mời.

“Không bắn nữa hả? Anh ơi?” Thấy anh không sẵn sàng, Ni-ki hỏi.

Park Jongseong nói: “Không biết.”

Ni-ki hỏi: “… Không biết là ý gì?”

Park Jongseong đốt một điếu thuốc lên: “Để xem cậu ấy có để ý đến tôi không đã.”

Ni-ki còn đang muốn hỏi lại, thì trên giao diện game lập tức xuất hiện nhiều hơn một người, người này mặc bộ quần áo mặc định của game, vừa nhìn là biết ma mới.

“Ai đây?” Huấn luyện viên cảnh giác kề sát lại hỏi: “Game thủ của đội tuyển khác à?”

Hắn nghĩ không ra người nào có thể khiến cho Park Jongseong nói ra những lời này.

Câu nói này thông qua mic luôn mở của Ni-ki mà truyền đến tai của Yang Jungwon, có thể nghe ra, Park Jongseong không phải đang ở ký túc xá.

Cậu cũng không biết tại sao đã khuya rồi còn muốn lên game, thấy Park Jongseong gửi lời mời đến, cậu liền theo bản năng chấp nhận.

Yang Jungwon nhìn ID xa lạ mặc quần áo sặc sỡ đứng ngay bên cạnh mình, hỏi: “Mời nhầm người à?”

“Không có không có, không có nhầm.” Ni-ki vội vàng nói.

Trước kia hắn cũng từng thấy qua người này ở trên live của 197, wonbaobei, ông chủ của Park Jongseong.

“Cậu sẵn sàng đi Won Bảo Bối, chúng ta lập tức vào trận, dẫn cậu đi nhảy dù.”

Lúc ở phòng chờ của game, Ni-ki tắt mic: “Này, đây là ông chủ của anh à?”

Park Jongseong ừ một tiếng, điếu thuốc trong tay anh còn chưa hút được hai hơi đã dụi tắt.

Ni-ki đi đến trước mặt nhân vật game của Yang Jungwon: “Nhưng em thấy cậu ấy… Hình như không có triển vọng cho lắm, ngay cả thời trang cũng miễn bình luận luôn.”

Park Jongseong lười trả lời hắn, mở mic lên hỏi: “Chân còn đau không?”

Yang Jungwon nói: “Hết đau rồi.”

“Ừm, đừng đi lại nhiều, mấy môn học phụ cũng không cần phải đi.”

Ni-ki: “Anh hai, anh đang dạy hư ông chủ của mình đó!”

“Cậu cho rằng ai cũng như cậu à?” Yang Jungwon nghe thấy Park Jongseong lười biếng trả lời người bên cạnh: “Ông chủ nhà tôi rất ngoan, dạy không hư nổi.”

Ánh sáng của màn hình máy tính hắt lên gương mặt của Yang Jungwon, vài tia hồng nhạt trên mặt cậu đều bị soi rõ ràng.

Yang Jungwon mím môi, không nhịn được mà uống một ngụm nước.

Lúc đám Ni-ki nghe tin Park Jongseong đi làm người chơi game chung, đều bị dọa cho trận.

Bọn họ còn thầm thảo luận với nhau về giá tiền của Park Jongseong, tay súng bắn tỉa trong team tỏ vẻ, Park Jongseong chơi hay thì hay thiệt, nhưng tính cách thì không dám khen nổi. Không phải nói tính tình của anh cục cằn hay gì, mà là anh không thích nói chuyện, lạnh lùng, chắc chắn là cái giá trên trời.

Ni-ki lại đoán, cao nhất là hai trăm—— Nhưng có lẽ sau này sẽ bị ông chủ báo cáo phản hồi không tốt cho mà xem.

Bắn xong hai trận, Ni-ki lập tức đập nát suy nghĩ trước đó của mình.

Hắn tận mắt nhìn thấy Park Jongseong mang một khẩu súng đầy đủ phụ kiện ném xuống đất cho wonbaobei: “Jungwon, thêm BUFF.”

Tiếng súng trên núi vang lên như tiếng pháo hoa, cái người lúc thường vừa nghe thấy tiếng súng là lao đến như một con thiêu thân, thì nay lại lẽo đẽo theo sau wonbaobei đi loot dạo: “Chờ cậu ấy loot xong chỗ này rồi hẵng đi.”

Mà điều đáng nói nhất chính là…

Wonbaobei chết, Park Jongseong liền giết sạch team địch, sau đó móc lựu đạn ra.

Tự sát.

Tự sát.

Tự sát…

Ni-ki trợn mắt há mồm nhìn hai hòm xác trước mặt mình.

Một hồi sau, hắn quay đầu lại, âm thầm đặt một câu hỏi: “Anh à, anh… rốt cuộc đã lừa người ta bao nhiêu tiền vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top