Chap 1:
Một khả năng khác
Author: Ralld - https://ralld.lofter.com/
Edit: Yui Miki
Beta: Lele
CP: Jayce Alpha x Viktor Omega
Vander (Người sói Enigma) x Silco Beta
CP chính vẫn là Jayce và Viktor, và có thể sẽ có thêm vài cốt truyện dành cho người sói Vander và Silco.
Cài đặt: Chế độ thế giới ABO, có nhiều thiết lập khác nhau.
Chuyện khi xưa, Viktor giả làm B, bị Jayce phát hiện và câu chuyện kỳ lạ của họ bắt đầu.
Có lẽ Vander sẽ biến thành người sói, vốn là A, biến thành một Enigma mạnh hơn A và buộc phải đánh dấu Silco.
Bởi vì dòng thế giới của hoạt hình gốc đã hoàn chỉnh nên cốt truyện chung sẽ không thay đổi. Một số dòng từ hoạt hình gốc sẽ được trích dẫn.
HE.
______
1. Cuộc gặp gỡ
"Jayce Talis, 24 tuổi, sinh viên xuất sắc, được gia đình Kiramman tài trợ ......" Viktor đọc thầm tờ giấy, "Vâng, Giáo sư, tôi sẽ..."
"Đúng vậy Viktor, nhiệm vụ này là của anh, những người điều hành đó không hiểu nghiên cứu khoa học. Nên anh phải đi xem có vật phẩm nguy hiểm nào không và mang tất cả về."
"Được rồi." Là một nhà khoa học, Viktor không thích loại "nhiệm vụ" này, anh cảm thấy ở trong phòng thí nghiệm tốt hơn là làm những việc nhàm chán ấy.
"Anh cũng nên ra ngoài hít thở không khí trong lành, bị nhốt trong phòng thí nghiệm suốt ngày có thể khiến một người phát ốm."
Viktor mím môi, không đồng tình với lời nói của Heimerdinger, nhưng anh không phản bác.
"Thật đáng tiếc, đáng tiếc, anh ta cũng được coi là một tài năng trẻ!" Heimerdinger than thở.
Viktor không bình luận điều này về Jayce, "Tôi đi đây, Giáo sư."
"Đi, đi đi."
Lúc đầu, Viktor không coi trọng điều này. Bởi sự theo đuổi khoa học và công nghệ của nhân loại sẽ không bao giờ kết thúc.
Anh có thể hiểu được rằng một người nào đó sẽ có nghiên cứu riêng tư của họ.
Nhưng sau khi đến hiện trường và nhìn thấy ngôi nhà gần như đổ nát, anh tự nhủ, ừ thì, có vẻ như mình sẽ phải rút lại những suy nghĩ trước đó, anh sợ rằng không phải người thông minh nào cũng có thể cho nổ tung ngôi nhà của mình như thế.
Đầu tiên, anh để ý đến dòng chữ bằng phấn viết trên bảng đen và bước đến đó với vẻ thích thú. Một ý tưởng rất thiên tài, chưa từng được ai trong lĩnh vực này chạm đến, rất táo bạo. Nhưng vì chưa từng có ai chạm vào, vậy nên nó cũng mang nghĩa nguy hiểm.
Căn phòng này là minh chứng cho điều đó.
Anh bước đến chỗ Jayce Talis đang chống nạng.
À, đó là một chàng trai trẻ đẹp trai, còn là Alpha, đang giải phóng pheromone của mình một cách thờ ơ và mùi hương ấy tràn ngập sự hối hận.
"Học viện không cho phép thử nghiệm riêng tư, không ai cho phép cậu làm điều này đúng không?" Tuy là một câu hỏi, nhưng Viktor đã có câu trả lời trong đầu. Không có gì ngạc nhiên khi một Alpha kiêu hãnh và ích kỷ, còn là một người Piltover, lại vi phạm các quy tắc và quy định của Học viện.
"Tất nhiên là không ai làm thế, tôi đã tự nghiên cứu mà!" Jayce khó chịu trước thái độ hạ mình của người đàn ông gầy gò trước mặt mình.
Anh ta mặc cùng đồng phục Học viện với mình, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, và anh ta không có mùi pheromone, là một Beta, "Anh là ai?"
Cảnh binh sẽ đến và thậm chí còn buộc tội cậu về việc này!
"Tôi là trợ lý giáo sư của Trưởng khoa, ông ấy cử tôi đến để mang về tất cả những vật phẩm nguy hiểm trong nhà anh."
Jayce thở dài và che mặt, "Chúng không nguy hiểm, chúng chỉ.... vẫn đang được thử nghiệm! Ngay khi tôi tìm ra cách."
Viktor bĩu môi, không cam kết. Cậu ta cho nổ tung một tòa nhà, và vẫn nói rằng chúng không nguy hiểm? Tâm trí của Alpha này có lẽ đã chứa đầy sự ngu ngốc và kiêu ngạo rồi.
Cảnh binh đi đến chỗ Jayce và rút còng tay ra, "Tôi e là anh phải đi cùng chúng tôi."
"Cái gì?" Jayce ngạc nhiên, "Tôi là nạn nhân!"
"Tôi đã mất rất nhiều đồ ..." thiết bị phòng thí nghiệm và một vài viên pha lê Hextech.
Viktor nói, "Tôi cho rằng cậu là người duy nhất nghĩ vậy."
Jayce Talis này thật may mắn khi một vụ nổ lớn như thế mà lại không gây ra bất kỳ thương vong nào.
___
Ngày Phán Xét.
Viktor ngồi dựa vào ghế, xem Alpha này sẽ phản biện cho bản thân mình ra sao.
Cậu ta nói rằng cậu ta có thể: Tạo ra Ma thuật.
Viktor lúc này mới biết rằng tài năng trẻ này có thể sắp kết thúc cuộc đời mình.
Hãy nhìn phản ứng kinh hoàng của các nghị viên đi, họ không muốn tiến bộ, tham lam và tự nhiên sợ hãi những điều chưa biết.
Nhưng Viktor đã quan tâm.
Như vị nghị viên đã nói, khả năng sử dụng ma thuật là bẩm sinh và không thể tạo ra một cách nhân tạo.
Ma thuật, là món quà dành cho một số chủng tộc.
Bạn tạo ra ma thuật như thế nào? Và Jayce Talis muốn sử dụng ma thuật để làm gì?
"Chúng ta là nhà khoa học, và sứ mệnh của một nhà khoa học là khám phá những điều chưa biết, và tôi biết rằng Ma thuật đã mang đến nguy hiểm cho nhiều người, nhưng tôi nghĩ rằng điều đó tùy thuộc vào người sử dụng nó! Chúng ta có thể sử dụng ma thuật một cách đúng đắn! Vì lợi ích của nhân loại, vì lợi ích của tất cả mọi người!"
Cũng giống như nhiều năm trước, người đàn ông mặc áo choàng đã sử dụng ma thuật để đưa cậu và mẹ thoát khỏi cánh đồng băng giá lạnh lẽo vô tận đến nơi an toàn.
Viktor cau mày, có ý kiến rất sâu sắc về vấn đề này.
Nhưng điều đó hơi kiêu ngạo khi đến từ một đứa nhóc chưa có thành tựu. Và các cố vấn, họ sẽ không để cậu ta tạo ra phép thuật, điều đó sẽ quá nguy hiểm, và không chắc rằng nó sẽ có giá trị kinh tế đối với Piltover.
Viktor nhớ lại các bản vẽ và ghi chú trên bảng đen.
Nhưng có quá ít thông tin trên bảng đen, có lẽ anh nên xem các ghi chú nghiên cứu của Jayce.
Sau phiên tòa, Viktor đến căn phòng lưu giữ các vật liệu nguy hiểm.
Phần trên của cuốn sổ ghi chép chi tiết hơn, sử dụng một số loại thiết bị để trích xuất năng lượng từ Tinh thể Hextech, sử dụng các cổ ngữ rune, để đạt được hiệu ứng ma thuật mong muốn. Tuy nhiên, thiết bị này chỉ là một nguyên mẫu tại thời điểm đó.
Điều quan trọng nhất là, ý tưởng đó có khả thi không? Nếu ý tưởng đó sai, thì dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể hiện thực hóa được.
"Loại đá này cực kỳ không ổn định. Nếu không thì nó đã không gây ra vụ nổ như vậy."
"Nếu là ngài, Giáo sư, ngài có thể ổn định loại đá này không?" Anh hỏi một cách do dự. Theo những gì Heimerdinger nói, chẳng phải chỉ cần ổn định viên đá là được sao?
Và những lời tiếp theo của Heimerdinger đã xác nhận ý tưởng của Viktor về khả năng ổn định viên đá, nhưng Heimerdinger không muốn làm điều đó.
Nhưng Viktor sẵn lòng. Anh ấy cảm động trước thí nghiệm của Jayce.
Mang lại lợi ích cho nhân loại chính là lý do tại sao anh theo đuổi khoa học. Như Jayce đã nói, sứ mệnh của một nhà khoa học là khám phá.
Nhưng cần phải có hai người để thực sự làm cho thiết bị hoạt động và chứng minh rằng nó khả thi.
Viktor lên kế hoạch đi tìm Jayce.
Thiết bị thử nghiệm đã bị tịch thu và một nửa công trình cả đời của Jayce đã biến mất. Mẹ anh đã cứu mạng anh, nhưng anh cảm thấy cuộc sống thật vô vọng.
Ngay cả gia đình Kiramman, những người đã tài trợ cho cậu, cũng không lắng nghe một lời cậu nói.
Jayce đã đến cuối con đường.
Cậu đã quen với việc theo đuổi những điều kỳ diệu mà cậu từng chứng kiến khi còn nhỏ, và giờ thì mọi chuyện đã kết thúc.
Cậu không biết mình sẽ ra sao khi ngã tại đây, đứng trước bức tường bị nổ tung, cao hàng chục mét, và có lẽ nó sẽ không đau chút nào.
Đúng lúc cậu sắp kết thúc cuộc sống vô vọng của mình ......
"Tôi có làm phiền cậu không?" Một giọng nói trong trẻo, hơi yếu ớt vang lên từ phía sau.
Nó làm cậu giật mình, tim cậu gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Mấy người bị sao thế!" Không thấy cậu ấy sắp tự tử sao? Sao anh ấy lại có thể tệ đến vậy trong việc đọc bầu không khí đến vậy chứ!
"Tôi đã đọc ghi chép nghiên cứu của cậu và thấy chúng rất thú vị nên muốn nói chuyện với cậu." Viktor nói, không để tâm đến hành vi của Jayce.
Sự tuyệt vọng là điều cậu đã trải qua nhiều hơn một lần.
Jayce chỉ thấy thật vô lý khi hai người đàn ông khẳng định chưa từng gặp qua nhau, hoàn toàn xa lạ, và người này đã tự nguyện xem qua ghi chép của cậu!
"Cậu hơi tự luyến." Viktor nói, vì trên ghi chú còn có ghi cả tên của Jayce trên đó.
Jayce hơi xấu hổ, "Đó là chuyện cá nhân của tôi!"
Cậu cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng mình không chỉ viết tên mình lên đó mà còn viết một số từ ngữ hoa mỹ.
Nhưng giờ chẳng còn gì quan trọng nữa, cậu đã là một kẻ vô phương cứu chữa.
"Anh làm cái quái gì ở đây thế?!" Jayce tức giận, cảm giác tủi hổ và thất bại giày vò trái tim anh, và pheromone của anh lại bắt đầu trở nên điên cuồng.
Không giống như sáng sớm, lúc này chỉ có hai người ở đây, Viktor có thể ngửi thấy rõ mùi pheromone của Jayce.
Một mùi nồng như lửa, một làn khói bốc lên từ cục than nén đã cháy tốt, người ta còn có thể ngửi thấy một vài mùi cây cối.
Viktor lùi lại một bước, một số Alpha không kiểm soát tốt pheromone khi họ cảm xúc. Nếu có một Omega ở đó, họ có thể kiềm chế một chút. Nhưng đáng tiếc không ai biết , không ai biết Viktor là Omega, và anh đã che giấu điều đó rất tốt.
"Tôi đồng ý với những gì anh nói trong phiên tòa." Viktor nói, "Tôi hứng thú với các thí nghiệm của anh và lý thuyết Hextech nữa."
Jayce quay đầu lại đối mặt với anh, "Đó không phải là một lý thuyết, đó là sự thật, những gì tôi đang làm không gì khác hơn là lấy thứ gì đó tôi đã từng thấy trước đây, tái tạo nó, và nó có thể cứu sống mọi người!"
Jayce rất buồn bực, cậu đã gần thành công rồi, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này. "Giờ thì hết rồi, không ai tin tôi nữa."
Viktor cảm động trong lòng, là một người đàn ông đến từ Thành Phố Ngầm, anh dựa vào chính sức lực của mình, vật lộn đến thành phố Piltover, nghĩ rằng anh có thể nhận ra giá trị của bản thân ở thành phố Piltover, nhưng không ngờ lại gặp phải rất nhiều chướng ngại vật, người thành phố Piltover không hề che giấu sự ghê tởm và khinh thường của họ đối với người Thành Phố Ngầm.
Còn có cả giới tính thứ hai của anh .... anh thậm chí không dám nói với bất kỳ ai, một Omega thành phố ngầm. Chỉ cần nghĩ về điều đó, sẽ khiến một người cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù anh có bất kỳ ý tưởng nào, cũng không ai muốn tái sử dụng anh chỉ cần anh được dán nhãn là Thành Phố Ngầm.
Ngay cả một nhân vật như Trưởng khoa cũng chỉ có thể hứa với anh ta một chức danh trợ lý giáo sư.
Con đường thăng tiến khó khăn và hoàn toàn bị chặn lại, ước mơ của anh trở nên quá xa vời. Anh muốn sự xuất sắc, muốn không bị người dân Piltover coi thường, và hơn hết, anh muốn dựa vào đôi tay và khối óc của chính mình để đưa Thành Phố Ngầm phát triển.
Anh đi lên và nhìn vào Thị trấn Piltover thịnh vượng và nghĩ đến Thành phố Ngầm, "Và không ai tin vào tôi, một người đàn ông nghèo khổ, tàn tật từ Thành phố Ngầm, người chưa bao giờ nhận được bất kỳ khoản trợ cấp tài chính nào và không có gia đình nào đón nhận. Tôi đã phải cố gắng tuyệt vọng để tin vào bản thân mình, vì vậy tôi đã đến gặp anh, bởi vì tôi nghĩ rằng khám phá của anh là phi thường."
Jayce hơi sửng sốt trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu được tin tưởng sau vô số câu hỏi.
"Tôi muốn giúp cậu nghiên cứu." Viktor nêu mục đích chuyến đi của mình.
Trái tim lặng lẽ của Jayce hẫng một nhịp khi anh cố phủ nhận bản thân, "Không ai nghĩ rằng nó sẽ được hoàn thành."
Viktor tự nghĩ, cũng chẳng ai thấy cậu có thể hoàn thành được. Anh có thực sự sẽ làm những gì những người đó nghĩ không?
Cả đời loay hoay, từ bỏ tài năng để trở thành một trợ giảng tầm thường?
"Vậy thì cho họ xem đi." Viktor quay đầu, đôi đồng tử vàng của anh nhìn Jayce, "Khi anh có sức mạnh thay đổi thế giới, anh không cần phải xin phép ai cả."
Viktor với tay và đưa chiếc vòng rune đeo trên tay của mình cho cậu.
Đó là những hy vọng và ước mơ mà Jayce vừa từ bỏ.
Jayce có cảm xúc lẫn lộn. Mẹ anh khuyên anh từ bỏ ước mơ của mình, người bảo trợ nhiều năm của cậu không tin vào Jayce, thế nhưng Beta trước mặt anh, người mà cậu chỉ gặp một lần, lại sẵn sàng tin vào cậu.
Cậu nhận lấy chiếc vòng tay và đeo vào, cũng đồng thời đeo lại hy vọng và ước mơ của mình.
Cậu bắt đầu nhìn thẳng vào người lạ trước mặt đang động viên mình, mái tóc nâu của anh hơi dài, rất mịn và mềm, thân thể quá gầy và bị tật một chân.
Đôi mắt anh ấy sáng lên, là màu vàng.
Tâm trạng của Jayce đã bình tĩnh lại và pheromone cũng dịu đi, mùi của những cây than củi cháy xém, mùi thơm của than củi càng nồng nặc.
Viktor hơi khó chịu, lọ thuốc anh sử dụng có thể ức chế các pheromone mà tuyến Omega của anh phát ra, nhưng nó không thể ngăn cơ thể anh cảm nhận được các pheromone của người khác. Beta không thể phát hiện ra các pheromone. Anh sợ Jayce sẽ nghi ngờ nếu anh nói bất cứ điều gì.
"Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì?"
"Tên tôi là Viktor."
End chap 1.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top