Chương 33 : Lee Jong Hoon
Học viện lại một lần nữa rơi vào tình trạng "hot". Có vẻ như hết chuyện này tới chuyện khác làm chấn động. Từ chuyện quả cầu thủy tinh, vụ Renjun suýt bị cưỡng bức hay mới nhất là thân phận của Renjun bị bại lộ đã làm cho cái tên Huang Renjun nổi nhất trong học viện.
Còn phải hỏi, câu lạc bộ báo trí trong học viện chỉ trong vài ngày đã in ra biết bao nhiêu bản tin về cậu. Trong ngoài học viện đâu đâu cũng thấy mặt Renjun chình ình trên mặt báo. Đám học viên thì có phần e dè khi thấy Renjun, suy cho cùng khi thân phận cậu bị lộ ra thì không ai dám có hành động "mạo phạm" nào.
- "Huang Renjun - hoàng tử xinh đẹp suýt bị cưỡng bức bởi Young Ho - một tên người Sói vô lại...." CÁI GÌ? TẠI SAO HỌ LẠI CÓ THỂ VIẾT NHƯ VẬY? NHƯ VẬY MẶT MŨI HOÀNG TỬ ĐỂ ĐÂU? Á...CÒN CÁI GÌ ĐÂY? "Vì hoàng tử đã lên tiếng giảm án cho Park Young Ho cho nên cậu ta sẽ chỉ bị đuổi khỏi học viện vĩnh viễn...."
Haechan vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên tờ báo. Bàn tay vò nhàu tờ báo khiến cho những dòng chữ co rúm lại, giọng cậu nhóc cực kì bất bình.
- Hoàng tử, tại sao lại tha cho tên đốn mạt đó một cách dễ dàng như vậy?
Renjun nằm bệt xuống bàn mệt mỏi, mái tóc tán loạn trên đầu che đi đôi mắt đang nhắm chặt. Đã một tuần trôi qua kể sau khi phiên toà mở ra. Kỳ thực cậu hận không thể một đao giết chết Park Young Ho, thế nhưng khi chứng kiến bộ dạng "người không ra người, ma không ra ma" của cậu ta thì cậu đã nghĩ " À! Đã bị báo ứng". Coi như đó là quả báo cậu ta phải gánh chịu nên cậu sẽ không làm to chuyện. Hơn nữa cậu hiểu rõ, những lời viện trưởng khu W nói cũng có lý. Cậu sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến quan hệ hoà bình của hai loài. Dù sao giờ đây Park Young Ho đã bị đuổi ra khỏi học viện, cậu sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Điều khiến cậu mệt mỏi ở đây chính là việc thân phận bại lộ. Đúng như cậu dự đoán trước, từ bây giờ cậu không thể nào sinh sống bình thường được nữa.
Vén mái tóc tùy tiện ra mang tai, Renjun uể oải.
- Thôi nào Haechan, chuyện này đã qua rồi. Mình đang rất mệt mỏi. Còn nữa, không được gọi mình là hoàng tử._ Renjun nhấn mạnh.
- Như..nhưng..thật là bực dọc!_ Haechan khó chịu, vò nát tờ báo thành một cục sau đó ném ra phía góc lớp.
Về việc Renjun là hoàng tử, sau khi thân phận bại lộ... Haechan chỉ hơi ngạc nhiên một chút, cũng không hỏi vì sao Renjun dấu thân phận. Lại càng không tức giận khi mà Renjun đã lừa cậu . Về điểm này có chút lạ kỳ, nó khiến Renjun cảm thấy cực kỳ có lỗi.
- Haechan, mình xin lỗi vì đã dấu cậu...
Xua tay tỏ vẻ không có gì to tát, Haechan mỉm cười khuôn mặt rạng rỡ, sau đó khuôn mặt anh chàng bỗng đỏ ửng ngại ngùng.
- Renjun, thật ra mình định giới thiệu bạn trai của mình cho hai người gặp mặt. Cậu biết không....anh ấy cũng học tại học viện.
Renjun ngồi dậy, có chút ngạc nhiên nhưng rồi sau đó nở một nụ cười đầy ý vị nhìn Haechan chọc ghẹo.
- Xem ra hai người rất hạnh phúc. Haechan, nhìn mặt cậu đỏ ửng kìa.
- Thôi nào, anh ấy đang chờ chúng ta tại căn-tin....đi thôi, đi thôi_ Haechan ngại ngùng, nhanh chóng thúc giục. Bàn tay túm lấy cánh tay Renjun đứng dậy.
- Aa...mình rất nóng lòng muốn biết ai làm cho Haechan đáng yêu phải lòng.
- Đi nào!
....
Trong căn-tin,
Một bầu không khí có chút ngượng ngùng diễn ra.
Renjun đang ngồi im, tầm mắt lơ đãng quét về phía anh chàng đang ngồi đối diện trước mặt. Anh ta là người yêu của Haechan - Lee Jong Hoon.
- Rất..rất hân hạnh được gặp hoàng tử._ Jong Hoon lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
- Cứ gọi tôi là Renjun, không cần phải hoàng tử đâu._ Renjun mỉm cười đáp lại. Ánh mắt liếc về cái thân ảnh Haechan đang giơ ngón tay cái lên từ phía quầy hàng khiến cậu bất giác bật cười to hơn.
Nụ cười này được Jong Hoon thu vào trong mắt, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác thật khó hiểu. Anh ta cảm thấy cậu thật đẹp, môi mỏng bất chợt thốt lên.
- Người thật đẹp!
Renjun đơ người, cái nhìn chằm chằm của anh ta khiến cậu không thoải mái mà lời nói vừa rồi của anh ta càng khiến cậu khó chịu. Nở một nụ cười gượng gạo,Rose quay mặt tiếp tục nhìn về phía thân ảnh của Haechan phía xa.
Như không nhận thấy sự bài xích của Renjun, Jong Hoon tiếp tục nhìn chằm chằm vào Renjun không chớp mắt.
- Renjun_ anh ta bỗng gọi cậu thật thân mật.
Renjun giật mình quay người qua...
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt Jong Hoon khác lạ, cái cách anh ta nhìn cậu có chút mờ ám.
Renjun híp mắt nhìn trực tiếp vào anh ta. Một anh chàng không được gọi là đẹp trai nhưng lại có nét gì đó rất duyên. Đặc biệt đôi mắt xanh biếc - nó làm cô có một suy nghĩ "Anh ta có chút gì đó xảo quyệt". Cậu thừa nhận, cho dù chỉ mới gặp mặt nhưng cậu không có chút thiện cảm nào dành cho anh ta.
Jong Hoon nhìn cậu, như tia X quang xuyên qua quần áo cậu đang mặc. Đôi mắt tinh ranh nhanh chóng liếc nhìn cái thân ảnh của Haechan đang bận rộn mua nước phía xa. Sau đó từ tốn mở miệng.
- Renjun, có lẽ tôi đã thích em!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top