Chương 20 : Dưới cơn mưa tuyết (1)

- Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi sao?



Hyun Ki lạnh lùng nhìn Renjun bằng ánh mắt sắc lạnh. Bàn tay túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Renjun như một chiếc cùm.



Sau khi "đối xử" với anh ta như vậy mà cậu lại có thể coi như không có chuyện gì hay sao?



Renjun bây giờ mới biết rằng mình đang trong tình trạng bế tắc như thế nào. Tại sao cậu lại quên béng đi việc bị Kim Hyun Ki phát hiện ra chứ! Xem ra con người anh ta nguy hiểm hơn cậu tưởng.



Thấy trời đã tối hơn, xung quanh không một tiếng động. Tuyết bất giác rơi lả tả nhiều hơn, từng cơn mưa tuyết phút chốc rơi xuống phủ trắng cả chiếc áo khoác đỏ của Renjun. Đôi môi nhỏ nhắn của Renjun mím lại và rồi dùng hết sức lực mình vung tay ra khỏi Hyun Ki, bàn chân trái ngang ngược đá vào chân anh một cái.



- Buông tôi ra!_ Sau đó lồm cồm chật vật bỏ chạy.



- Cậu...hôm nay cậu chết chắc_ Hyun Ki nghiến răng trèo trẹo, đứng dậy đuổi theo bóng hình của Renjun.



Không xong rồi! Không xong rồi...Renjun than thầm, lo lắng khẩn trương bỏ chạy. Cậu không những lén lút vào khu vực hạn chế mà còn đá anh ta. Đôi mắt khó khăn mở ra, tuyết rất dày, ngập gần đến bắp chân khiến cậu không thể chạy nhanh được. Tuyết phả vào mặt lạnh cóng, từng đợt tê dại chạy dọc sống lưng. Càng lạnh hơn khi một cánh tay từ phía sau túm tay cậu giật lại.



- Aaa...._ Renjun mất đà ngã ngửa ra đằng sau



Một cánh tay rắn chắc theo quán tính đỡ lấy,

- Khô..on.ng....aaaa.



"Bịch" Renjun nhắm mắt hô lên một tiếng, cảm nhận được cái lưng tiếp xúc trên lớp tuyết xốp dày lạnh buốt. Chưa dừng lại ở đó, phía trên cậu còn bị một cơ thể nóng rực đè lên và khuôn mặt Hyun Ki đang gần sát với mặt cậu.



Bốn mắt trợn to nhìn nhau...



- AAAAAAAA BUÔNG TÔI RA....



Renjun hét to, bàn tay dùng lực đẩy đẩy lồng ngực Hyun Ki muốn cách xa, đôi chân giãy dụa. Hyun Ki tuy hơi sửng sốt một chút nhưng liền ngay sau đó trên khuôn mặt anh lộ ra một tia gian tà. Một tay nhanh chóng cố định túm lấy hai tay đang loạn của Renjun để trên đỉnh đầu. Dùng chân chặn lại hai chân đang không ngừng làm loạn của cậu.



- Xem cậu còn chạy được nữa không!_ Anh ta mỉa mai



- Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Có ai không..cứu tôi với.



Khuôn mặt Renjun vì gồng sức mà đỏ ửng lên, mái tóc giả loạn xạ tản ra trên nền tuyết bỗng cuốn hút lạ kỳ. Tiếng kêu cứu của cậu bị cơn mưa tuyết vô tình đánh bật đi. Với cơ thể nhỏ bé, cậu không thể nào phản kháng thân hình to lớn của Hyun Ki. Cậu như một con mồi đang giãy dụa tuyệt vọng trước một con Sói gian xảo.



- Kêu to nữa đi! Cậu nên biết, đắc tội với tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp._ Hyun Ki chậm rãi mở miệng, bàn tay khẽ lướt trên gò má của cậu lưu luyến không muốn buông tay.



Anh ta thừa nhận, chỉ muốn hù cho cậu sợ một chút...thế nhưng khi nhìn thấy tính tình bướng bỉnh của cậu, anh ta bỗng thấy hứng thú. Chơi đùa một chút sẽ chả sao cả.



- Buông tôi ra! Tôi không biết anh là ai, tôi và anh không cùng loài. Yêu cầu anh buông tôi ra._ Renjun lạnh giọng, đôi mắt nhìn trực tiếp vào mắt anh ta không nao núng.



- Ý cậu là vì cậu là một V cho nên tôi không được phép làm gì cậu?_ Hyun Ki như nghe một câu chuyện cười, anh ta nở một nụ cười trào phúng. Khá lắm! Chàng trai này càng lúc làm anh ta hứng thú.



Renjun không giãy dụa hay phản kháng nữa, bởi cậu biết đó là vô ích. Sau khi trấn tĩnh lại, cậu chắc chắn anh ta sẽ không dám làm hại cậu. Ít nhất là tại học viện này. Vì vậy nhếch một nụ cười nhạt, Renjun hếch mặt khiêu khích.



- Xem ra anh cũng không đến nỗi ngu ngốc.

Phải! Ít ra anh ta hiện giờ sẽ phải dè chừng thế lực của Ma-cà-rồng đang nắm quyền tại học viện. Cho dù anh ta có là thủ lĩnh đáng kính của người Sói đi chăng nữa thì đối với loài Ma-cà-rồng, anh ta không có quyền lực nào.



Gân xanh trên trán Hyun Ki bỗng nổi lên sau khi câu nói của cậu phát ra. Đôi mắt hẹp dài của anh híp lại nguy hiểm, dùng lực nắm lấy cằm Renjun thật chặt...Hyun Ki nghiến răng.

- Ngu ngốc? Chàng trai, không nên khiêu khích tính nhẫn nại của tôi. Cậu không chịu nổi đâu.._ Vừa nói anh ta vừa cúi đầu xuống gần hơn.



Không....anh ta muốn làm gì? Renjun trợn tròn đôi mắt nhìn vào đôi môi của Hyun Ki còn cách môi mình 3cm mà khẩn trương.



Hyun Ki dùng lực, nắm lấy cằm Renjun chặt hơn. Chỉ tính dạy dỗ cậu một chút, cho cậu biết không thể đắc tội với anh ta được. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước như sắp khóc, cùng với đôi môi nhỏ nhắn của cậu đang mím chặt lại thì anh ta có chút không đành lòng. Lực tay thả ra một chút, Renjun nhăn mặt khó chịu...cậu có cảm giác cằm mình như muốn nát ra vậy.



Anh ta đang cảnh cáo cậu!



- Nếu đã cảnh cáo xong thì buông tôi ra!



- Aaa..cái miệng nhỏ nhắn này cần được dạy dỗ đôi chút.



Hyun Ki hừ lạnh, vì câu nói của cậu mà lửa giận lại bùng lên. Lần này không nắm cằm cậu nữa mà dùng tay cố định đầu cậu lại không cho nhúc nhích. Đôi môi hạ xuống...



Không!!!!! Renjun gào thét trong lòng....



- Hai người đang làm gì?



Một giọng nói không cảm xúc bất chợt vang lên ngăn chặn hành vi của Hyun Ki.



- Jaehyun!_ Renjun mừng húm hét lên khi nhận ra Jung Jaehyun đang đứng cách đó một đoạn. Như vậy có nghĩa là cậu thoát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top