Đồ Ngủ - Drabble

Idea gốc bộ này trên Wordpress của mình.

---

"Jaehyun, trễ rồi ấy." Tôi mệt mỏi nhấc lưng khỏi chỗ dựa đầu giường đôi trong khách sạn. Nhà trường quả thực cũng rất đầu tư khi cho mấy người trong đoàn tình nguyện chúng tôi được ở hẳn một chỗ như thế này mà không phải tốn một xu nào, tất cả cũng vì mấy từ thể diện của trường.

Kệ, không lỗ, chẳng việc gì phải bận tâm.

"Tớ muốn làm nốt báo cáo này đã." Jaehyun vẫn đang đeo gọng kính màu bạc với tròng mang độ cận nhẹ vì hắn mới mới đi khám, mắt dán chặt vào màn hình không rời và thành công khiến tôi phải nhíu mày vì mặt hắn dính quá sát màn hình máy tính. Tôi đứng dậy và vươn tay kéo ghế hắn ra xa một cách đột ngột làm hắn giật mình, nhăn nhó cằn nhằn.

"Xa cái mắt ra."

"À, ừ..." Jaehyun dường như hơi bối rối khi bị tôi cúi xuống nhìn gần như vậy, vội tiếp tục tập trung lại với công việc.

"Sáng mai đi ăn sớm với tớ không? Mai là ngày cuối bọn mình ở đây rồi, tớ muốn đi tham quan một tí cho kịp trưa về thành phố."

"Được đấy, mai gọi tớ dậy với."

Tôi ừ hử ra chiều đáp lại, bất giác nghiêng đầu nhìn về phía Jaehyun lần nữa. Hắn không ngừng gõ chữ với tốc độ ngón tay nhanh đến đáng kinh ngạc, tóc mái rối tung làm lộ cả trán và kỳ lạ thay, điều đó khiến hắn trở nên hấp dẫn một cách quái đản, gấp nhiều lần so với bình thường khi chúng tôi cùng làm việc ở văn phòng Hội học sinh. Jaehyun trông rất phù hợp và bảnh trai với mấy cái áo sơ mi trắng của trường, nhưng bằng phép màu nào đấy thì khi hắn mặc những thứ bình thường giản dị nhất như áo phông quần ngủ dài bây giờ cũng có thể khiến tôi phải ngừng tay và ngắm nhìn lâu hơn chút nữa.

Có thể nói cảm giác mà Jaehyun mang đến rất giống một người bạn trai nếu chúng tôi thật sự sống cùng nhau.

Nghe cũng thích đấy...

"Aish..."

"Sao vậy?" Jaehyun phản ứng nhanh như cắt dù tôi biết rõ âm thanh mình vừa phát ra cũng chỉ ngang với một tiếng thở dài nhỏ xíu và không dễ để thu hút sự chú ý của một tên cuồng việc như hắn.

Tôi ngồi xổm trên nền phòng, dở khóc dở cười. "Không có gì, tớ quên mang đồ ngủ theo rồi." Lục lọi thêm một lúc, tôi cũng chỉ biết nhún vai. "Thôi kệ, tớ vẫn còn hai cái áo thun ở đây với quần thể dục của trường cầm dự phòng, may quá chưa dùng tới."

Tôi cảm nhận được ánh mắt Jaehyun đang đặt lên người mình khá lâu, như thể hắn đang suy tính chuyện gì đó. Nhưng còn chưa kịp nhìn lại hắn và hỏi có chuyện gì không, Jaehyun đã vụt qua người tôi và tiến đến gần túi để đồ của mình lấy ra một bộ đồ ngủ mới.

"Mặc cái này của tớ đi."

"Hử?"

"Đồ của cậu vải dày không thoải mái lắm đâu, mặc đồ của tớ đi, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều."

Tôi cũng chẳng còn cách nào: tôi vốn là đứa khá khó ngủ, và quần áo không thoải mái cũng có thể là nhân tố quan trọng gây nên chuyện ấy. Hôm nay đã là cả một ngày dài lê la ngoài đường, giờ đây người tôi vừa bẩn vừa dính dớp và mất sức, tôi cũng không định kỳ kèo thêm điều gì.

Bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng tóc hãy còn ướt và cả người vẫn chưa tan đi hơi nước đọng, tôi mải mê dùng khăn lau tóc đến tối mắt tối mũi. Bộ quần áo Jaehyun đưa cho tôi mặc lên người lại thoải mái hơn rất nhiều so với tôi nghĩ, vải mềm thoáng mát và may mắn thay, có độ ngắn vừa phải. Tôi vốn thích mặc quần kéo cao quá eo nên tuy cái quần trong bộ đồ vốn có thể dài đến đầu gối tôi vì nó vốn rộng, nay lại được nâng lên đến độ để lộ một ít nửa dưới của bắp đùi.

"Jaehyun, đi tắm đi rồi ngủ." Tôi vẫn vắt cái khăn lên đầu, tóc tai rối bù xù tán loạn và bĩu môi chống nạnh ra lệnh cho hắn. Jaehyun chầm chậm ngẩng lên, và tôi nhận ra ánh mắt hắn như đóng băng lên người tôi. "Người ta bảo tắm đêm gây đột quỵ đấy."

Tôi quay phắt người đi và ngồi lên giường bôi kem dưỡng da. Tuy nói ánh mắt hắn đóng băng lên người tôi, nhưng tôi lại cảm giác nguồn nhiệt truyền tới lại nóng bỏng ngoài sức tưởng tượng. Tôi cố không bận tâm, nhịp tim đập càng lúc càng mạnh khi tiếng kéo ghế vang lên, tiếng bước chân của Jaehyun tiến đến mỗi lúc một gần mình và dường như hắn chưa từng dời ánh nhìn khỏi người tôi.

"Gì vậy?" Tôi ngẩng đầu. Jaehyun vốn là một người vô cùng khó đoán. Chỉ dựa vào đôi mắt sâu thẳm đó của mình, hắn có thể dễ dàng giấu đi mọi suy nghĩ của mình, nên bây giờ tôi không hiểu lắm vì sao cái người đáng lẽ phải đi tắm cho nhanh còn đi nghỉ sớm để mai đi chơi lại lầm lì tiến đến chỗ mình và nhìn mình chằm chằm với vẻ khó lường đến thế.

Jaehyun nhấc đầu gối lên, không nói lời nào chầm chậm len vào giữa hai chân tôi. Tôi giật mình, não bộ phản ứng nhanh ngay lập tức muốn nhấc chân lên lách ra. Nhưng hắn còn nhanh hơn tôi. Nắp lọ kem dưỡng rơi khỏi tay, tôi bị Jaehyun dồn đến ngã nằm ra giường, những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, thật chặt.

Nhịp tim như tăng tốc đến khó tin, đập nhanh đến nỗi khiến tôi khó thở, không thốt lên được lời nào.

"Renjunie."

"Ừ...ừ???"

Đến bây giờ thì đôi mắt hắn như cái radar dò thiết bị kim loại, quét hết một lượt nửa thân trên của tôi với vẻ thích thú không chút giấu giếm. Đột nhiên tôi nhận ra cú ngã vừa rồi đã khiến áo phông bị tốc lên một đoạn, bụng mèo tôi vẫn tự hào bấy lâu nay phơi ra ngoài không chút che chắn.

"A, em bé." Jaehyun vui vẻ cười. "Dùng kem dưỡng suốt, còn không có múi bụng, bảo sao anh Minhyung cứ suốt ngày gọi cậu là em bé."

Tôi khó hiểu. Hắn đột ngột thay đổi nét mặt, vừa gỡ kính mắt xong liền cúi sát xuống thật gần với khuôn mặt tôi. Ở khoảng cách này tôi có thể dễ dàng chiêm ngưỡng làn da đẹp như mơ ấy, không khỏi ghen tị trong lòng.

"Nhưng mà sao tớ lại chẳng thích cách anh ấy cứ thêm danh từ sở hữu vào phía sau đó chút nào?"

"Ý cậu là, 'em bé Renjun của chúng ta'?"

Jaehyun khẽ đáp.

"Anh ấy gọi vui thôi mà." Tôi bắt đầu cựa quậy và nghĩ cách để trốn. Thế nhưng không hiểu sao giờ khắc này, đôi tay và bắp chân hắn như gọng kìm, giam giữ tôi trong lòng một cách vững vàng khó tả.

"Không thích đâu." Hắn lầm bầm, hướng mặt về phía hõm cổ tôi rồi rúc sâu vào đấy. "Cậu là em bé thư ký của tớ cơ mà."

Đầu óc tôi thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

"Đừng nghịch nữa."

"Người cậu thơm quá." Jaehyun nhúc nhích, và có tiếng hít thở đều đặn bên cổ tôi. "Tớ thích lắm."

Cái tình huống gay cấn gì đây?

Tôi thở dài. "Cậu làm gì có lỗi với tớ à?"

"Sao cậu nghĩ thế?"

Tôi tắt đài. Người ta đang bối rối chứ bộ!

"Ừm, thực ra tớ cũng muốn làm chuyện có lỗi với cậu lắm đó cưng à."

"Hả?" Da đầu tôi run lên. Bàn tay tên kia đã lần mò xuống vạt áo tôi từ lúc nào. Tôi muốn đẩy hắn ra, không hiểu sao tay chân lại lưỡng lự không dùng sức.

"Cậu nằm dưới người tớ, mặc quần áo của tớ, cũng không chống cự những đụng chạm của tớ."

Cặp kính cận gần năm sáu độ kia của hắn, tôi mới nhận ra đó là cả một sự che đậy vô cùng hoàn hảo của một tay mãnh thú. Môi Jaehyun đi lướt qua cổ và dái tai tôi, thì thầm.

"Điều có lỗi tớ muốn làm với cậu thì nhiều lắm, quan trọng là cậu tình nguyện muốn thử hay không đã?"

23h05′ – 09/05/2023 – "Đồ Ngủ" – Fin.

Cả nhà ngủ ngon ê hê hê =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jayren