48 . Em Là Cố Ý Để Anh Đau Lòng Sao ( H )
Vương Gia Nhĩ động tác lại càng mau. Sức lực hướng lên trên cũng liền càng lớn, thẳng đến khi khiến thân thể Đoàn Nghi Ân bủn rủn. Cánh tay nhỏ bé vốn là khoác lên đầu vai hắn cũng phải vô lực tuột xuống. Cái miệng im lặng mím chặt, bộ dáng đáng thương của anh làm cho Vương Gia Nhĩ nhìn thấy vừa đau lòng vừa buồn cười. Đôi môi mỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của anh , tốc độ phía dưới cũng không giảm bớt chút nào. Mỗi một lần đâm vào đều tiến vào chỗ sâu nhất , từng phát từng phát cạy ra cái miệng nho nhỏ kia, ra sức muốn chen mình đi vào.
" Gia Nhĩ chậm một chút... " Nghi Ân vô lực nằm ở trong ngực Vương Gia Nhĩ . Cái đầu nhỏ đặt trên bờ vai cậu. Hơi thở của anh toàn bộ phả vào bên tai người đàn ông kia, chọc cho người nào đó càng thêm nổi điên lên, hận không thể trực tiếp đem anh làm cho ngất đi luôn.
" Thật sâu. Đừng tiến vào nữa... " Mỗi một lần Vương Gia Nhĩ tiến vào, anh giống như là bị hắn xuyên thủng một lần vậy, vừa đau vừa thoải mái, khoái cảm mâu thuẫn cơ hồ khiến Nghi Ân mất đi cả lý trí.
"Cho anh đi vào, em không cho anh tiến vào thì để cho người nào đi vào hả?" Vương Gia Nhĩ thô lỗ lớn tiếng nói, giọng nói khàn khàn mang theo dã tính cùng thô lỗ. Hắn nói còn chưa đủ, đã vậy còn húc vào một cái thật sâu. Lần này so lúc trước còn sâu hơn, hẳn là hắn đã cắm thẳng vào trong . Nghi Ân cúi đầu kêu đau một tiếng, thân thể mềm mại trong nháy mắt giống như là kẹo đường tan chảy. Thân thể nhũn như nước tê liệt ngã xuống ở trên người Vương Gia Nhĩ . Miệng nhỏ bị chơi đùa đến sưng đỏ thật đáng thương, chứa dục vọng nam tính vô cùng thô ráp. Thỉnh thoảng thịt non trong vách thành mềm mại đáng yêu cũng sẽ bị lôi kéo ra ngoài.
Bàn tay nâng hai bên mông nhỏ hồng thuận này lên rồi dùng sức nhấn thấp xuống, vì thế dâng trào càng đi vào sâu hơn. Quy đầu to lớn ở trong thành mịn màng đâm chọc càng không ngừng nhảy lên, tựa hồ như muốn đem Nghi Ân chia ra làm hai. Hắn ra oai, tính vừa chen vào vừa ma sát trong lỗ của cô, trên miệng còn nói lời thô tục không sạch sẽ: "Nơi vừa ướt vừa nóng lại rất thoải mái này đều là của anh. Tại sao không cho anh tiến vào đây? Anh thật sự muốn cứ cắm ở bên trong không rút ra nữa a. Cứ cắm em như vậy, em cắn anh thật chặt..."
Bàn tay xoa nắn hai bên khóe mép trắng noãn làm nó co dãn thật kiều diễm. Vương Gia Nhĩ lại bắt đầu không tự chủ được mà hưng phấn " Em có thoải mái không, anh đâm em thoải mái không ?"
Một bên hỏi còn một bên ở trong cơ thể tiếp tục không an phận thật cố gắng mà chuyển động. Nghi Ân bị cậu làm cho quả thật muốn khóc lên, bây giờ là thời điểm tốt để trêu chọc sao .
Tay anh nắm chặt tóc của kẻ nào đó, vốn là nghĩ muốn nổi giận, nhưng mà moệng nhỏ còn đang bị vật của hắn cắm vào, lại bị hắn đâm tới chỗ sâu nhất. Vì vậy dù cho anh còn muốn hung ác một chút nhưng cũng chỉ có thể phát ra tiếng than " Gia Nhĩ đừng, đừng đi vào nữa , thật sâu...Sẽ bị thương. "
Vương Gia Nhĩ buồn cười dùng lỗ mũi làm loạn ở trên đầu ngực anh . Hàm răng bén nhọn ngậm một bên mút lấy chơi đùa, "Đau ở đâu? Em cũng biết viện cớ bị thương mà dọa anh ."
Cho dù trên miệng nói như vậy, và hắn cũng biết Nghi Ân sẽ không bị thương, nhưng Vương Gia Nhĩ cũng vẫn thả chậm tốc độ lại, rút ra một chút xíu.
Cũng không chờ Nghi Ân nói gì thêm, một tên vô lương tâm kèm vô sỉ nào đó cư nhiên lại thừa dịp miệng huyệt ướt át sáng bóng mở ra, liền dùng sức chen vào trong một lần nữa . Đoàn Nghi Ân anh thật rất muốn mắng người, nhưng khoái cảm khổng lồ làm cho ánh mắt anh cũng phải tan rã. Môi khẽ giương lên, gần như là không thể khép lại được. Đôi môi mỏng củaVương Gia Nhĩ tới gần phía trước để che cái miệng của anh lại. Vừa hôn vừa hút, đầu lưỡi to và dài nhét đầy khoang miệng .
Dục vọng dưới hạ thân cũng không cất giữ nữa, từng phát từng phát chạy nước rút, vào tới thật sâu, tốc độ mới chậm xuống. Môi bị hôn đến sưng đỏ, chỗ tư mật nơi hạ thân bắt đầu lại cảm thấy nóng hừng hực khó chịu thêm. Vương Gia Nhĩ thật không có ý định làm anh bị thương chứ, hắn dùng lực cũng quá lớn rồi a.
" Gia Nhĩ , nhẹ một chút đi mà..." Nghi Ân ngoan ngoãn đưa ra đầu lưỡi để cho hắn hôn. Đôi mắt to ngập nước tràn đầy uất ức, " Sẽ bị thương thật đó.." hai chân càng mở ra lớn hơn, để hắn có thể kéo ra đưa vào hoa huyệt dễ dàng hơn, cho hắn vào nhẹ nhõm chút, mình cũng ít chịu khổ một chút.
"Được rồi, anh sẽ điểm nhẹ, anh đi vào từ từ... Không cho phép em khóc, nghe thấy không ?" Vương Gia Nhĩ dịu dàng nói nhỏ. Hắn mút lấy đầu lưỡi của Nghi Ân tỉ mỉ liếm, động tác đi vào cũng biến thành chậm mặc dù như vậy thật sự khiến hắn phải thật kìm nén. "Không đau a, dang chân ra chút, anh từ từ chen vào liền hết đau..."
Nghi Ân nức nở, ủy khuất đem hai chân mở ra thêm. " Ngốc hết biết, anh không thương em còn ai có thể thương em nữa . Khóc đến thảm như vậy, em là cố ý để anh đau lòng sao?"
Anh chính là biết, chính là biết rõ . Cho nên mới dám không chút kiêng kỵ ở trước mặt hắn chảy nước mắt . Đoàn Nghi Ân không nhớ nổi mình đã bao lâu chưa từng ở trước mặt người khác chảy nước mắt nữa rồi. Nhưng mỗi lần đối mặt với Vương Gia Nhĩ luôn biến thành một bé nhỏ bốn năm tuổi, khóc đến cao hứng.
" Em nhẹ nhàng nhưng lạnh hơn hoa tuyết . Ấm áp hơn mùa xuân và quan trọng hơn khi anh biết ,
Em xua tan mọi lo âu mang nắng ấm về bên anh . Anh yêu em nhiều hơn thế không biết em có yêu anh ? "
___________________
Mỗi lần mưa giông bão tố là up truyện cũng ứ hiểu tại sao :)) tui hứa là năm sau tui sẽ siêng năng hơn ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top