un




   Trời Seoul càng về đêm càng lạnh, đêm nay cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng cái nhiệt độ nóng bỏng trong căn phòng này, hoàn toàn trái ngược với cái lạnh giá bên ngoài kia. Hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn gấp gáp. Sự cọ xát giữa hai cơ thể trần trụi như rực lửa, thiêu đốt lí trí, chẳng kiềm chế nổi ham muốn, dục vọng.
Trải qua một đêm dài mặn nồng như thế, Taeyong tưởng mình sẽ phải mệt lả mà ngất đến sáng. Ấy vậy mà cũng gần sáng rồi, Taeyong vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Cậu quay sang nhìn người bên cạnh, trái tim cứ đập nhanh liên hồi, rồi lại như ngừng đập. Một trái tim khốn khổ biết yêu. Gương mặt của người bên cạnh khi ngủ trông rất vô hại, trầm tĩnh mà cho người khác cảm giác an tâm đến lạ, trông không giống như người đã làm trái tim Taeyong đau đớn biết bao. Cậu nhẹ nhàng, rón rén đưa tay lên khẽ chạm vào gương mặt đang ngủ say kia. Cảm giác ngọn lửa hạnh phúc xen lẫn với sợ hãi chạy dọc theo cánh tay vào thẳng trái tim cậu. Taeyong khao khát người đàn ông đang nằm bên, và cả tình yêu từ anh ta nữa.
Taeyong chẳng nhớ sự bắt nguồn của tình cảm này. Nó như thể một cơn gió mang đến những chiếc lá mùa thu, nhưng Taeyong giữ lại những chiếc lá ấy, không ngọn gió nào thổi đi được nữa. Cảm giác muốn được yêu thương ai đó, muốn được ai đó yêu thương, chẳng biết từ bao giờ len lỏi vào trong trái tim lạnh giá của cậu trai đã mất hết cảm xúc tuổi trẻ.

Ngày hôm đó là ngày đầu tiên của mùa thu. Taeyong không chắc chắn nhưng hôm đó các dấu hiệu của mùa thu đã rõ rệt. Cậu chỉ ngồi trên ghế đá đọc mấy quyển truyện cổ tích có vẻ hay ho, mong rằng nó giết chết thời gian nhanh hơn.
Một tên cao to từ xa đi đến, giật lấy quyển truyện và hung hăng đáp nó xuống đất.

-Thôi nào Lee Taeyong, mày không nên là một thằng nhóc hư hỏng vì đã lừa dối bọn tao như thế đâu. Hãy nhanh lên, trả số tiền nợ mà bố mẹ quá cố của mày để lại đi! Ít nhất cũng phải là trả một nửa.

-T-tôi không có tiền.

Tên to con đó tức giận, dùng bàn tay săn chắc của mình tát vào mặt Taeyong, năm ngón tay in nốt đỏ chót trên làn da xanh xao của cậu.

-Con chó chết này

-T-tôi thật sự kh-không có tiền

-Lần thứ mấy mày nói câu này rồi hả? Sao mày không đi kiếm tiền chứ? Thay vì cứ lặp lại mấy câu nói đáng thương này thì hãy làm điều gì đó có ích đi!

-N-nhưng...

-Sao? Mày định nói là mày không có khả năng làm gì đó nhiều tiền sao? Hừm...xem nào, gương mặt này trông cũng kiếm được ra tiền đấy. Tao có thể dẫn mày đến một nơi làm việc phù hợp."

Taeyong biết công việc mà tên kia muốn gợi ý cho cậu. Taeyong đã từng nghĩ đến việc này, nhưng cậu thật sự không đủ can đảm.

-Mày hiểu ý tao mà đúng không? Đừng do dự, nó sẽ giúp cuộc sống của mày thơm ngát mùi tiền và không còn sự lo lắng nào nữa đâu. Nghe lời tao đi, ít ra là giống như báo hiếu cho bố mẹ mày

Hai tay vò nhàu cả vạt áo, hốc mắt từ khi nào đỏ ửng lên. Taeyong chỉ còn một mình, những người mà cậu yêu thương lần lượt tan biến khỏi thế giới này. Bố mẹ của Taeyong tuy là để lại cho cậu một khoản nợ khổng lồ, nhưng khi còn sống, họ chưa từng ngược đãi cậu, chưa từng để cậu thiếu thốn cái gì, chỉ là tình yêu họ thể hiện cho cậu hơi ít. Thế mà ông trời vô tâm quá, chút tình yêu ít ỏi của bố mẹ bây giờ cậu cũng chẳng còn cảm nhận được nữa. Taeyong cứ thế mất đi ý nghĩa sống, vì cậu đã mất đi tình yêu thương duy nhất trên đời này rồi. Mỗi ngày trôi qua, Taeyong và không một ai cả, chống chọi lại nỗi đau và tự hòa mình vào sự cô đơn. Mất hết niềm hạnh phúc, đến mức không cần nó nữa. Việc cậu còn hiện diện trên đời này chỉ đơn giản là sự tồn tại, chứ không còn là sống một cách tràn đầy ý nghĩa.

-Tao không cho mày thời gian để quyết định đâu, đi theo tao

Tên đó ra hiệu cho đàn em kéo Taeyong đi. Cậu không phản kháng, mặc cho lũ đàn ông to lớn đưa đi. Dù sao thì Taeyong không còn nơi nào để về, cậu không có tiền trả cho bà chủ nhà trọ. Nên Taeyong nghĩ như thế này cũng không quá tệ.
Tiếng nhạc ầm ĩ cùng những con người điên loạn, một chút sợ hãi dấy lên trong lòng Taeyong.
Người quản lý nhìn Taeyong một lượt, ánh mắt anh ta có vẻ là hài lòng. Anh quay sang gật đầu với tên đã đưa Taeyong đến đây.
Cậu được vài người đưa vào một căn phòng gọn gàng, họ yêu cầu Taeyong tắm rửa sạch sẽ và sau đó sẽ đi tiếp khách.
Nước lạnh xối xả xuống da thịt của cậu, làn da trắng nõn mà cũng thật xanh xao. Taeyong biết, chẳng mấy chốc cơ thể này sẽ không còn trong sạch nữa, nó sẽ ghê tởm và dơ bẩn biết bao. Nghĩ đến đây khóe mắt cậu cay xè, nước mắt tuôn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, hòa cùng dòng nước lạnh lẽo rửa sạch cơ thể Taeyong lần cuối. Bước ra ngoài, đã có sẵn một nhân viên ở đó để hướng dẫn cậu.

-Tạm thời cậu nghỉ ngơi ở đây đi, tối nay cậu sẽ làm việc.

Chẳng nói thêm lời nào nữa, người nhân viên đó bỏ đi. Taeyong lại chỉ có một mình, nhưng là cùng hàng tá mớ suy nghĩ rắc rối. 500 tỷ won, Taeyong có lẽ sẽ ở đây đến hết đời, ít nhất là vậy. Vì khi trả đủ số tiền nợ của bố mẹ để lại, cậu cũng chẳng còn thiết tha gì cái cuộc sống dơ bẩn này. Taeyong nhắm mắt lại, mong rằng sẽ chẳng phải tỉnh dậy nữa. Nhưng không lâu sau đó, chừng 15 phút, một nhân viên đến và gọi cậu dậy.

-Lee Taeyong, đến giờ làm việc của cậu rồi đây.

Taeyong đi theo người nhân viên đến một căn phòng. Sự yên tĩnh của căn phòng làm cậu thật sự bất ngờ. Nó không giống như là một căn phòng của nơi thác loạn này.
Người nhân viên phục vụ thì thầm
-Cậu mau vào rót rượu cho khách đi, người giàu đó, cố mà chớp lấy thời cơ.
Rồi người nhân viên rời đi. Taeyong hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cậu tiến vào căn phòng một cách bình tĩnh nhất có thể.
Taeyong giật bắn mình khi ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia đặt lên người cậu. Giây phút đó, có lẽ Taeyong đã đem ánh mắt ấy khắc sâu vào trong tâm trí

-Sao còn đứng đờ ra đấy, lại đây!

Người đàn ông kia nói giọng thật trầm, Taeyong cho rằng đây là giọng nói ấm áp nhất mà cậu từng nghe. Giọng nói mà cậu chẳng thể nào quên được.
Cậu ngoan ngoãn đến bên cạnh người đàn ông. Anh chỉ tay lên đùi mình, ý muốn nói đây chính là chỗ ngồi của Taeyong, ngồi lên đùi anh. Cậu hiểu ý của người đàn ông này, nhưng sự sợ hãi trói chặt cơ thể cậu lại, bất động không thể di chuyển được. Người đàn ông tỏ ra sự mất kiên nhẫn, kéo Taeyong ngã xuống người mình.

-Bé cưng, tên em là gì?

Cậu không trả lời, cái sự sợ hãi nó nghẹn ứ trong cổ cậu, không cách nào thoát ra được lời nói. Người đàn ông không tỏ ra mất kiên nhẫn như khi nãy, anh ta điềm tĩnh nói
-Tôi là Jung Jaehyun.

Jung Jaehyun, một cái tên thật đẹp, rất phù hợp với người đẹp trai như anh. Taeyong cũng chẳng biết lý do tại sao tâm trí cậu cứ lặp đi lặp lại cái tên này. Trái tim tưởng như đã chết, một lần nữa dồn dập những nhịp đập trong lồng ngực, đôi gò má cậu cũng vì đó mà nóng hơn bao giờ hết.

-Nào, tôi không kiên nhẫn thêm nữa được đâu.

Vừa nói, Jaehyun vừa mân mê lấy chiếc cổ trắng nõn của Taeyong

-Ư...ưm...T-tae...Lee Taeyong.

-Ồ! Đẹp giống như em vậy đó, Taeyongie.

Mặt Taeyong đã nóng bây giờ còn nóng hơn, trước giờ chưa từng có ai gọi tên cậu ngọt ngào như vậy. Một cách thật yêu thương. Khiến cho Taeyong say mê không dứt ra được.

-Ngốc quá, thế mà đỏ mặt này. Hahaha.

Taeyong có thể cảm nhận được đôi gò má mình nóng lên, đỏ như hai quả cà chua chín căng mọng, mềm mại. Jaehyun đặt lên trái cà chua chín ấy một nụ hôn nhẹ. Trái tim Taeyong không khỏi rộn ràng, cảm giác lạ lẫm mà trước giờ Taeyong chưa từng thấy.

-Đáng yêu quá! Ôi bé cưng, em đúng là một thiên thần gợi tình đấy.

Hôn nhẹ nhàng từ mí mắt, đến mũi, đến môi. Jaehyun mút lấy đôi môi hồng hào của Taeyong, tham lam tiến vào bên trong khoang miệng. Cậu trai giật mình, mở to mắt, đôi tay run run đẩy Jaehyun ra.

-Haha, không làm em đau đâu, bé cưng.

Mỗi lời 'bé cưng' của anh ta giống như viên kẹo ngọt. Tan trong miệng Taeyong, sự ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cậu, chìm đắm trong cái hôn ướt át mê mẩn.
Bây giờ nhớ lại khoảnh khắc đó, Taeyong không khỏi tự trách bản thân. Cậu tự trách rằng tại sao ngày ấy lại ngây thơ quá. Tự đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, quên mất thế giới này thật sự tàn nhẫn ra sao.
Nhưng làm sao mà Taeyong năm 18 tuổi ấy lại có thể không rung động được cơ chứ? Cái sự ngọt ngào Jung Jaehyun mang lại là mùi vị mà suốt 18 năm tồn tại, Taeyong chưa từng được nếm trải qua lấy một lần. Ấy vậy sự đau khổ cay đắng mà sau này Jaehyun mang đến cho Taeyong, nó còn ghê gớm hơn gấp trăm lần quá khứ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top