dix

  

    Ôm trong lòng một mớ hỗn độn, Taeyong ngủ thẳng một giấc đến sáng. Gương mặt cậu tựa như hoa, điểm lên một vài vệt nắng vàng từ cửa sổ, đôi mi mắt đen láy khẽ rung rinh báo hiệu rằng chàng hoa kiêu kì này sắp thức giấc. Và Jaehyun, anh chẳng thể rời mắt khỏi người con trai yêu kiều diễm lệ ấy. Nhưng giá mà gò má Taeyong không nhô cao đến thế, nét mặt không nhợt nhạt yếu ớt đến thế, đôi mắt không có quầng thâm dày đặc thì có lẽ chàng hoa ấy còn tràn đầy sức sống hơn nữa.

  - Buổi sáng tốt lành, Taeyongie. Người đẹp muốn ăn gì cho bữa sáng nào? - Jaehyun cong mắt cười, đôi má lúm của anh đã chào buổi sáng Taeyong khiến cậu vừa mở mắt đã chìm trong biển tình.

   Thấy Taeyong không trả lời, Jaehyun hạ đôi lông mày xuống tỏ vẻ buồn bã, thế là má lúm yêu thích của Taeyong mất tiêu rồi.

  - Bộ Taeyongie không muốn nói chuyện với anh hả?

   Đáng lẽ sự đáp trả câu hỏi của Jaehyun phải là một cái gật đầu của Taeyong ấy, rằng là cậu chẳng muốn để người này khiến cậu rung động thêm chút nào. Nhưng trái lại với lí trí, trái tim cậu lại muốn cậu lắc đầu, muốn cậu nói với Jaehyun hàng ngàn lời yêu.

  Và thế là trái tim chiến thắng, Taeyong lắc đầu nguầy nguậy, môi xinh cong lên nói ngập ngừng:

   - Kh-không... tôi ăn...gì cũng được.

   - Vậy ăn bún riêu không?

  Chỏm tóc đen mượt của Taeyong lắc qua lắc lại.

   - Tôi không thích ăn bún.

   - Thế phở ăn không?

   - Thôi không ăn mấy món có nhiều sợi vậy đâu.

   Hai hàng chân mày của Jaehyun nhíu lại, tay vuốt ve cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

   - Hừm...bánh bao nhá?

   Và Jaehyun vẫn nhận lại một cái lắc đầu của chàng hoa khó chiều kia.

   - Không bánh bao dễ mắc nghẹn lắm.

   - Kén ăn thế! Còn mỗi món Jaehyun thôi đây này ăn đi!

    Taeyong không biết gương mặt đỏ ửng của cậu đáng yêu như thế nào, nên Jaehyun chỉ thích trêu ghẹo mãi.
Nhìn cậu bây giờ giống một nụ hồng, một cành hoa xinh đẹp mà Jaehyun lỡ hái mang về nhà, cơ mà anh lại không biết cách chăm sóc và yêu thương, nên bây giờ bông hồng xinh đẹp mới phải nằm trong giường bệnh này đây.

   Khẽ bẹo lấy chút má mềm ít ỏi của Taeyong, Jaehyun bật cười, thành công thu hút ánh mắt long lanh của Taeyong vào đôi má lúm của mình.

   - Vậy ý người đẹp bây giờ thế nào đây? Ăn món nào hả? - Jaehyun ghé sát mặt vào gò má Taeyong, và nhìn đi, gương mặt trắng bệch kia lại điểm thêm những vệt đỏ góp phần làm cho cậu ấy càng xinh đẹp hơn.

   - Cái...cái gì cũng được mà.

   - Vậy để anh cho người đẹp ăn thịt sầu riêng.

    Thịt sầu riêng là cái gì? Sầu riêng còn có thịt cơ á, Taeyong mải mê nghĩ tại sao trước giờ sầu riêng là hoa quả mà không phải động vật, vì nó có thịt luôn đấy. Nhưng chẳng ngây thơ được bao lâu, Jaehyun cởi áo khoác ngoài rồi chầm chậm kéo vạt áo sơ mi lên để lộ một hai bốn năm sáu múi sầu riêng cháy bỏng cả mắt. Taeyong vội vàng giấu mặt trong lớp chăn dày trên giường bệnh, cậu cảm nhận sự nóng phừng phừng của bản thân, xấu hổ tới mức không dám nghĩ đến việc rời mặt khỏi cái chăn này.

      - Này tôi không ăn th...thịt anh...à sầu riêng đâu!- Taeyong lí nhí trong khi vẫn úp mặt xuống chăn.

    Jaehyun khoái chí nhìn người đẹp ngại ngùng bị mình trêu chọc, nhưng cứ úp mặt vậy tắt thở thì sao!

     - Cái gì cũng không ăn thì làm sao mà nuôi được đây hả người đẹp!

     Nuôi làm gì? Ai mà thèm anh nuôi!

    - Ăn gì cũng được mà.

    Và thế là sau câu trả lời của người đẹp Taeyong, quái vật Jaehyun  nhấc mạnh người đẹp trên vòng tay rồi lao vào ngấu nghiến lấy đôi môi đáng thương ấy. Người đẹp Taeyong bị đánh một đòn quá bất ngờ không kịp trở tay, đành bất lực để tên quái vật hôn mình như muốn tắt thở.

     Cho đến khi Jaehyun thấy cả người Taeyong mềm nhũn, yếu ớt chẳng còn còn chút sức lực nào,  anh cảm giác như đang bế một chú mèo con trên tay vậy. Môi xinh của Taeyong thế là được tha, nhưng mắt, mũi, tai và những chỗ xinh đẹp khác thì không. Jaehyun hôn lấy hôn để khắp mặt Taeyong, hôn đến mức người đẹp Taeyong từ sợ hãi chuyển qua phát bực luôn rồi. Mãi đến lúc bàn tay gầy gò mềm oặt của Taeyong vươn lên đẩy mặt Jaehyun ra, tên quái vật này mới ngừng tấn công, anh phì cười:

     -Bảo ăn cái gì cũng được mà cái gì cũng không ăn, người đẹp làm anh hơi bực mình đấy! Có muốn bị phạt không?

   Taeyong vừa bị kéo ra khỏi lớp chăn dày cộm thì bây giờ lại cắm mặt vào khuôn ngực vững chãi của Jaehyun, giấu đi khuôn mặt đỏ tía tai.

    Jaehyun lại được nước lấn tới:

      - Không trả lời nghĩa là muốn bị phạt đúng không? Thì ra ý người đẹp là như vậy.

      - ĐIÊN À! - Taeyong hét lên, đôi tai kia không biết là đỏ lên vì ngại hay là giận.

    Jaehyun cưng chiều bế Taeyong trên tay, mặc cho người kia đang đánh thùm thụp muốn được thả xuống. Nhưng Jaehyun là ai cơ chứ? Chắc chắn không phải kẻ mặt dày nhưng chính xác thì là người chuẩn bị tỏ tình Taeyong đấy.

   Nếu bây giờ đã là quá muộn, liệu em có còn chấp nhận kẻ đã làm em phải chịu nhiều tổn thương hay không? Liệu em có còn yêu tôi nhiều như em đã từng?






  

    Để đề phòng Taeyong sẽ lại biếng ăn và mếu máo thì Jaehyun đã chuẩn bị sẵn một ít đồ ngọt bên cạnh bát cháo và bát thuốc bổ, cái thứ thuốc đắng ngắt. Cảm thấy nuôi Taeyong cũng chẳng khác nuôi trẻ con là bao, cứ dụ dỗ ngọt ngào một chút là sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay. Nhưng mà Jaehyun ơi, Taeyong vốn dĩ vẫn sẽ nghe lời anh dẫu có là lời cay đắng đến mấy mà, anh không biết rằng người con trai đáng thương ấy yêu anh nhiều thế nào sao?







   
    Sau khi dụ cho Taeyong ăn uống no nê, Jaehyun chui vào trong chăn dịu dàng vuốt ve cho cậu ngủ. Đấy, thế là bây giờ anh ta muốn nuôi người tình hay là nuôi con trai 3 tuổi đây?

   Nằm trong vòng tay của Jaehyun, một hơi ấm quen thuộc nhưng chẳng giống những lần khác. Mà vòng tay ấy chất chứa một sự hối hận, và còn lại toàn là tình yêu. Nhưng Taeyong đáng thương, cậu lại đột nhiên cảm thấy tủi thân quá, cảm thấy bản thân sao mà dễ mủi lòng đến vậy, thế là nước mắt ngắn dài tuôn ra, từng giọt chậm rãi bỗng vội vàng rơi lã chã, thấm ướt một mảng gối, và hình như thấm ướt cả lòng Jaehyun.

     - Sao thế?

   Jaehyun biết người nằm trong lòng anh đang khóc, vì anh thấy lồng ngực bỗng trở nên giá lạnh do nước mắt ai chảy vào.

   Nhưng đáp trả Jaehyun chỉ là một sự cảm nhận mái tóc đen mềm của người kia lắc qua lắc lại, cơ mà tiếng nấc nghẹn Taeyong không kiềm chế được đã tố cáo cậu rồi còn đâu.

   - Anh xin lỗi, vì đã khiến Taeyongie chịu nhiều tổn thương đến thế.

   Jaehyun vừa nói, vừa xoa tấm lưng đang run lên từng đợt theo tiếng khóc, anh hối hận và ước rằng giá mà bản thân không làm Taeyong đau nhiều đến thế.

   - Xin lỗi Taeyongie nhiều, vì đã để cái tôi lên quá cao mà luôn phủ nhận tình cảm bản thân dành cho em. Nhưng Taeyongie biết sao không? Anh không bao giờ hạ mình xuống để yêu em cả, mà anh đã phải vươn mình lên thật cao để có thể chạm tới em đấy. Vì Taeyongie của anh, em chính là một thiên thần quá đỗi xinh đẹp để thuộc về thế gian xấu xí này. Và em cũng quá đỗi nhân hậu khi đã yêu một gã tồi tệ như anh...

    Jaehyun vẫn chưa nói hết, nhưng Taeyong đã òa lên khóc rất to, như là cậu đang trút hết tất cả những đau buồn vào từng tiếng nấc nghẹn ứ họng. Đôi tay gầy gò của cậu ôm chặt lấy thắt lưng Jaehyun, trái tim thì như muốn nhảy ra ngoài để trao cho anh luôn rồi.

      Anh là gã tồi tốt nhất thế gian này, Jung Jaehyun!





















________________

Mình tính up từ hôm qua để chúc mừng sinh nhật b(r)ồ của anh Lee Bubu á nhưng dạo này hay mắc ngủ lắm mọi người ạ😭 nên hôm nay mới có lời chúc sinh nhật muộn màng cho anh Zêhun đẹp trai đây. Chúc anh cả đời hạnh phúc và có được Lee Taeyong🥰💌💞💓

























































  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top