Chương 22: Đến lúc ấy có thể làm rồi


"Hả?"

Jaehyun lại chớp mắt như thể không nghe rõ.

Xe chậm rãi dừng lại ngay dưới lầu, Jungwoo tạm biệt chú Park, lúc đi vào hành lang thì đã đánh mất dũng khí lặp lại lần nữa.

Mà Jaehyun vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt trong màn hình, chờ đợi cậu cất tiếng.

"Ừm, thì... Anh đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt." Jungwoo ra vẻ nghiêm túc "Anh cứ yên tâm, em không phải loại người không chịu trách nhiệm."

Cậu cảm thấy diễn đạt như vậy đã đầy đủ rõ ràng, chịu trách nhiệm nghĩa là không phải là tùy tiện ở bên anh tương đương với sẽ đối xử tốt với anh, nhiều ngày lo trước lo sau như thế, cuối cùng Jungwoo cũng cảm thấy mình bớt hèn nhiều rồi.

Jaehyun lại "Ừ" một tiếng, chắc là đã hiểu ý tứ của cậu.

Đi một vòng lớn, cuối cùng quay lại vấn đề chính.

Jungwoo cố tình bước chậm lên cầu thang: "Cảm ơn anh đã sắp xếp xe đưa đón em, lúc đó em cảm thấy không cần thiết, sau đó ngẫm lại, chỉ là anh lo lắng cho em, mà em cứ không chịu hiểu chuyện...  À không, em không nhận ra tấm lòng của anh..."

Jaehyun ở đầu dây bên kia vẫn nhàn nhạt như cũ: "Là lỗi của anh, anh vội vàng quá dọa đến em."

"Đâu có đâu có, lá gan em rất lớn đấy nhé." Jungwoo nóng lòng muốn cho đối phương hiểu rõ sự áy náy của mình, "Anh cứ việc dọa em, em không sợ chút nào hết!"

Jaehyun sửng sốt một lúc, sau đó khóe môi hơi nhếch lên.

Lần đầu tiên được tận mắt thấy anh cười, suýt chút nữa Jungwoo trượt té, gương mặt đang được khăn quàng cổ quấn kín nóng kinh người, lẩm bẩm nói như thể muốn lấp liếm: "Anh cười gì vậy..."

"Không có gì." Jaehyun hỏi: "Em có biết ai bắt nạt em không?"

Lúc trước Jungwoo cảm thấy cùng lắm là mình bị sờ soạn một cái, Jaehyun lại dùng hai chữ "bắt nạt", tính chất sự việc liền thay đổi.

Như thể có người làm chỗ dựa cho cậu, cậu có thể không sợ bất cứ thứ gì.

"Vẫn chưa, chị Eunha bảo sẽ lấy được danh sách khách mời ngày hôm đó cho em, có lẽ sẽ nhanh chóng biết kẻ đó là ai thôi." Jungwoo phồng má như một bé con, "Chờ lúc em túm được gã, kiểu gì cũng phải đánh gã một trận tơi tả mới hả giận."

Jaehyun phụ họa theo: "Ừ, phải đánh."

Jungwoo tìm được đồng minh vui vẻ vô cùng, nhìn chằm chằm màn hình một hồi, hỏi: "Tay anh mỏi chưa?"

"Không mỏi." Jaehyun đáp, "Em về đến nhà rồi à?"

Thật ra chỉ còn một đoạn cầu thang cuối cùng nhưng Jungwoo không nỡ cúp máy, dựa vào lan can bày ra dáng vẻ hớn hở: "Vẫn sớm mà..."

Đúng lúc này, một nhà nào đó trên tầng 5 mở cửa, hai chị em xinh đẹp nắm tay nhau đi từ bên trong ra.

Jungwoo đứng ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng 4 và tầng 5, sững sờ quay đầu lại, gọi: "Mẹ..."

Camera trước của điện thoại vừa hay chệch lên trên, Jaehyun trong màn hình cũng gọi theo: "Mẹ."

Sau đó, điện thoại của Jungwoo bị trưng dụng 5 phút, để cho mẹ Jaehyun và con trai giao lưu tình cảm.

"Con bị sốt à? Sao không nói với mẹ... Uống thuốc rồi? Ừ, hai ngày tới nghỉ ngơi nhiều vào, không cần cố lên lớp... Mẹ ấy à, mẹ đến đây làm chút chuyện, tiện đường nên đến thăm hỏi, sẽ về ngay... Đây là dì Kim của con, con gọi là dì, hoặc trực tiếp gọi luôn là mẹ cũng được..."

Không khí ra mắt phụ huynh quá nồng đậm, Jungwoo ở bên cạnh nhấp nhổm như ngồi trên ghế lửa, vô cùng hối hận hôm nay mình về nhà sớm.

"Vốn đang định lát nữa gọi điện thoại cho con, thì vừa hay gặp Jungwoo đang gọi video." Mẹ Jeong vẫn đang thao thao bất tuyệt, "Hôm nay là sinh nhật con, mẹ có gửi quà cho con đấy. Chắc sắp đến rồi, con nhớ phải đi lấy, muốn mua gì thì cứ mua..."

Jungwoo đang dựng thẳng lỗ tai giật mình, cái gì, hôm nay là sinh nhật Jaehyun á?!

"Con không muốn gì à? Được, mẹ hiểu rồi, để mẹ chuyển lại điện thoại cho Jungwoo."

Jungwoo vẫn ngơ ngác nhận điện thoại, hỏi không đầu không đuôi: "Sinh nhật anh sao anh không nói với em?"

"Anh quên mất." Jaehyun đáp, "Không phải chuyện quan trọng gì."

Anh nói là không sao, nhưng Jungwoo lại không thể không bận lòng.

Cầm điện thoại đi tới đi lui vài vòng, Jungwoo gãi đầu một cái: "Cái gì cũng không kịp chuẩn bị... Trước tiên em hát chúc mừng sinh nhật anh đã nhé."

Lúc này đến lượn hai người mẹ vểnh tai.

Dưới ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Jungwoo hát câu đầu tiên đã lệnh tông.

May mắn được Jaehyun giải vây kịp thời: "Hát ở đây anh không nghe rõ."

Jungwoo ném một câu "Vậy em về phòng" rồi co cẳng chạy mất, vào phòng còn không quên khóa cửa lại.

Dưới không gian chỉ có hai người, lúc cất tiếng hát quả nhiên không căng thẳng nữa.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, happy birthday to you, happy birthday to you."

Hàn Anh hai bản, vô cùng long trọng.

Hát xong Jungwoo đặt điện thoại lên bàn, vỗ tay bồm bộp: "Chúc mừng anh Jeong Jaehyun lại thêm một tuổi!"

Hình như Jaehyun không thích xưng hô này lắm, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Jungwoo không hiểu bèn hỏi: "Anh muốn nghe em gọi anh như thế nào?"

"Thế nào cũng được."

Jungwoo: ... Cái người này lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng ai bảo người ta là bệnh nhân kiêm người đón sinh nhật cơ chứ, với lại nghiện mà còn ngại thì càng thêm đáng yêu đó.

Con ngươi của Jungwoo đảo một cái, nảy ra một ý, lại gần gọi: "Babe ơi."

Phía đối điện không kịp phản ứng: "Ơi?"

"Ngoan." Khi thấy anh đáp lại, Jungwoo cười đến nỗi mắt híp thành một đường cong, "Chúc mừng babe của em lại lớn thêm một tuổi!"

Jaehyun sửng sốt nửa ngày, đôi tai lặng lẽ đỏ lên dù không dễ phát hiện ra.

"Ừ." Anh rũ mắt xuống, không quen thuộc cho lắm, đáp: "Anh biết rồi... babe."

Jungwoo trở thành bé cưng của người nào đó vui vẻ đến nỗi nhảy nhót lên, ngày hôm sau nghe Eunha nói đã lấy được danh sách và video giám sát, tâm tình cũng không vì thế mà tuột dốc.

Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê, Eunha chỉ vào hình ảnh giám sát được ghi lại vài phút trước khi mất điện: "Em nhìn gã xem, gã nhìn chằm chằm vào chỗ em, có lẽ đã ủ mưu từ sớm."

"Cũng có thể là nổi ý xấu tức thời." Jungwoo nhìn thêm vài lần, chuyển ánh mắt đi, "Vì dù sao việc mất điện cũng không phải do gã tính toán."

Eunha tưởng tượng đến tình huống lúc đó mà giận run: "Không biết xấu hổ, sao gã không chết quách ở nước ngoài đi, chạy về làm gì chỉ toàn làm chuyện hại người."

Bọn họ không có bằng chứng nên không thể kết tội y. Nếu mà tìm y đối chất, chắc chắn y sẽ nói một câu "Cậu nói cái gì?" rồi chối bay chối biến ra vẻ không liên quan tới y. Như vậy thì chỉ khiến cậu tức chết. Jungwoo uống một ngụm cà phê, nghĩ bụng hôm nào đó phải trùm bao tải đánh y một trận mới được.

Hình như Eunha cũng nghĩ như cậu: "Luật pháp đã không trừng trị được gã, vậy chi bằng chúng ta thay trời hành đạo..."

"Không được đâu chị." Jungwoo không muốn kéo bạn bè xuống nước, nhanh chóng từ chối, "Quá nguy hiểm, đừng trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo."

"Câu thành ngữ này em dùng không đúng, ai trộm gà chứ?" Eunha quyết tâm muốn làm ra lẽ một phen, "Với cả chúng ta có 4 người cơ mà, Minhyung và Donghyuck sẽ đến ngay, lát nữa bàn bạc kỹ càng hơn."

Jungwoo hoảng sợ: "Chị cũng gọi hai đứa kia tới?"

Vừa dứt lời, chuông gió trên cửa quán cà phê rung lên, Minhyung ỉu xìu bơ phờ tiến vào, đặt mông ngồi xuống chỗ cạnh Jungwoo.

"Nhìn vẻ nửa sống nửa chết của cậu kìa, chưa hết sốt à... Má ơi!" Jungwoo phát hiện trên mặt Minhyung có thêm một vết xanh tím lớn, hãi hùng nói, "Mặt cậu bị làm sao thế, kẻ nào dám đánh cậu?"

"Tôi đánh."

Một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào, Donghyuck vào sau ngồi xuống bên cạnh Eunha, lười nhác nói: "Anh ta sờ soạng tôi, các người nói xem có đáng đánh hay không?"

Nghe nói chỉ là sờ tay xíu mà thôi, Eunha cảm thấy Donghyuck đúng là chuyện bé xé ra to: "Trước kia chẳng phải hai đứa bây dắt tay nhau đi chơi à?"

Jungwoo tiếp lời: "Đâu chỉ vậy, thân thiết sâu hơn vậy cũng làm luôn rồi."

Tay Donghyuck vuốt vuốt bình giữ ấm mang theo: "Giờ khác."

"Sao lại khác?" Minhyung nãy giờ không lên tiếng, mở miệng cãi, "Cậu gạt tôi, nói muốn làm anh em với tôi, đùa giỡn tôi, tôi chỉ sờ cậu một cái cũng không được à?"

"Bây giờ lôi chuyện cũ mới ra nói đấy à?" Donghyuck suýt chút bật cười, vươn tay vỗ lên bàn, "Đây, anh sờ đi, mau sờ cho đủ vốn."

Minhyung bèn sờ sờ.

Bàn tay vừa chụp lên, Donghyuck đã nhanh chóng rút về, mặt mũi như thể gặp quỷ: "Anh có bệnh phải không?"

Chỉ sờ được có một tẹo, mà Minhyung đã đỏ mặt, xấu hổ nói: "Tay của cậu thật mềm."

"Đcm" Donghyuck nổi cả da gà, "Sao trước kia không phát hiện anh là cái loại buồn nôn thế chứ."

"Bây giờ nhận ra cũng không muộn." Minhyung mặt dày đáp.

Trừ Donghyuck ra, hai người còn lại đang hóng cũng ngây cả người.

Jungwoo: "Gì vậy trời?"

Eunha: "Tình thế đảo ngược đấy à?"

Donghyuck không nhịn được, rướn về phía trước chỉ vào mặt mình: "Lại đây, cho anh đánh đấy, coi như báo mối thù bị lừa."

Minhyung lắc đầu.

"Một đấm lúc nãy anh cũng đánh trả đi," Donghyuck châm chọc, "Không đánh không phải đàn ông đích thực. Mau đánh đi!"

Minhyung vẫn lắc đầu.

Nhân viên quán nghe tưởng đánh nhau nhìn sang phía này, Jungwoo cũng sợ bọn họ đánh nhau thật, vội khuyên nhủ Minhyung: "Không thì cậu cứ đánh một cái đi, đánh nhẹ thôi, như vậy chẳng phải hai người thanh toán xong hết nợ nần luôn?"

"Không thanh toán được." Minhyung ngẩng đầu nhìn về phía Donghyuck ở đối diện, trong mắt có một tia ngượng ngùng quais dị, "Với cả, mẹ tớ nói với tớ, đàn ông không được đánh vợ."

...

Thời gian ngừng lại, một giây, hai giây, ba giây.

Ngay trong tích tắc Donghyuck đứng bật dậy, Eunha nhanh nhẹn tóm được cánh tay của cậu ta, thì thầm: "Donghyuck à, không nên tức giận, tức rồi đổ bệnh thì ai thay em làm leader dàn nhạc chúng ta."

Jungwoo thì quơ lấy bình giữ ấm trước mặt cậu ta, mở nắp, tự mình dâng lên: "Donghyuck à, ngồi xuống đã, uống ngụm trà nhài hạ hỏa."

Lee Donghyuck bốc hỏa trong lòng, lên diễn đàn update bài đăng: Không ngờ đường đường là 1 mà lại có một ngày bị người ta gọi là vợ [/ mỉm cười]

Trong một đám 0 bình luận than thở ỉ ôi, cư dân mạng Today Woo Happy nhiệt tình trả lời: Bạn à, mong bạn bình an [/cầu nguyện]

Bàn chuyện không thành. Buổi tối về đến nhà, Jaehyun vẫn thức, Jungwoo đột nhiên nảy ra ý tưởng, gửi bài trắc nghiệm kiểm tra gay kia cho anh thử.

Today Woo Là Babe Của Anh: 【Thử làm cái này đi anh, nhớ đừng ấn chia sẻ, nói kết quả cho em là được ạ.】

Năm phút trôi qua, Jaehyun gửi ảnh chụp màn hình tới, kết quả: 200% thẳng nam thà gãy chứ không cong.

Today Woo Là Babe Của Anh: 【Anh không chọn ngược đáp án chứ?】

Jeong: 【 Không. 】

Jungwoo: ... Có lẽ nào...

Kỳ nghỉ của Jaehyun sắp kết thúc, hôm nay còn chút thì giờ, hai người gọi thoại.

"Bài kiểm tra này không chuẩn." Vừa kết nối, Jaehyun đã nói, "Đồng thời không có căn cứ khoa học."

"Ừm ừm, không chuẩn tí nào." Jungwoo nín cười đồng ý, hỏi, "Anh sao rồi? Anh khỏe lại chưa? Không thì ngày mai cũng xin nghỉ học đi?"

Jaehyun lắc đầu: "Không cần đâu, anh hết sốt rồi."

Jungwoo nghe giọng anh đúng là đã khỏe hơn nhiều, thoáng yên tâm.

"Sinh nhật mà phải nằm trên giường. Tiếc thật đấy." Jungwoo nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối thay cho Jaehyun, "Nếu anh nói với em sớm một chút, thì em..."

"Thì em sẽ tới đây tổ chức sinh nhật cho anh?" Jaehyun hỏi.

Đây là một câu nối khá hợp lý, hợp lý đến nỗi khiến Jungwoo cứng họng, sau đó có trả lời thế nào cũng cảm thấy không ổn.

"Ý của em là, em có thể kịp chuẩn bị quà tặng, rồi gửi qua cho anh." Jungwoo nhỏ giọng nói.

Im lặng một lát, Jaehyun đáp: "Ừ, cảm ơn em."

Nghe thấy cảm xúc thất vọng thoáng qua của anh, Jungwoo cho anh một chút kỳ vọng: "Còn 2 tháng lẻ 13 ngày."

"Hửm?"

"Em sẽ sang bên Anh thi đấu vào tháng tư đấy." Jungwoo nói, "Đến lúc đó chẳng phải có thể... làm rồi?"

"Làm gì?"

"Thì làm  đó."

"Làm người đoạt giải nhất?"

Jungwoo bó tay, cao giọng lên: "Thì có thể gặp nhau! Gặp nhau đấy cái anh này!"

...

Tuy đã trễ mấy ngày sinh nhật nhưng Jungwoo vẫn gửi một bưu kiện cho anh.

Địa chỉ là cậu hỏi mẹ Jaehyun, bà nói Jaehyun cái gì cũng tốt, chỉ là không thân thiết với ai, gửi đồ cho Jaehyun thì anh có thể bỏ đó hai tháng trời không đi lấy, hỏi thì nói là bận, không có thời gian.

Vì gửi đồ ăn, nên Jungwoo đã bỏ ra một món tiền lớn để chọn gói chuyển phát hỏa tốc quốc tế đắt nhất.

Lúc điền đơn Jungwoo nghĩ nghĩ, phí gửi không thể để uổng được, có nên gửi thêm chút gì đó không.

Ví dụ như nhét thêm mình vào chẳng hạn.

Nhân viên bưu cục ở đây rất có kinh nghiệm, thấy cậu so tới so lui cái thùng cỡ cực lớn, nhắc nhở: "Chỗ chúng tôi không nhận vận chuyển vật sống."

Jungwoo bị phát hiện ý đồ quay về tiếp tục điền đơn, lầu bà lầu bầu: "Em chỉ nhìn thử thôi mà..."

Cuối cùng, cậu viết thêm một tấm thiệp nhét vào. Vừa gửi xong đã hối hận, cảm thấy lời lẽ quá trắng trợn, Jaehyun là thanh niên nghiêm túc chưa chắc đã đọc hiểu, thật sự là vẽ thêm chuyện.

Nhưng cậu càng hối hận, vào ngày sinh nhật Jaehyun, cậu đã không nói một lời tỏ tình cho anh nghe.

Đêm hôm đó, Jungwoo lên diễn đàn nhận được câu trả lời của Jae Jae về việc xác nhận tâm ý với đối phương: Tôi cảm thấy rất quan trọng.

Thời cơ đã lỡ khó tìm lại, Jungwoo đành vừa lo sợ vừa bất an viết nỗi lòng lên một tờ thiệp cỡ bàn tay, nghĩ bụng Jaehyun lười như vậy, không khéo hai tháng sau mới có thể đọc được.

Ai ngờ lần này Jaehyun đổi tính, nghe Jungwoo nói gửi đồ cho anh, một ngày anh tra mã vận đơn vài lần, đợi bưu kiện đến nơi, anh không đợi phát về trường học, mà tự mình đón xe đi nhận.

Gửi hỏa tốc đắt tiền có khác, bưu kiện này từ tay Jungwoo đến tay Jaehyun, chỉ tốn thời gian chưa đến 5 ngày.

Jungwoo nghe anh nói đã lấy được bưu kiện, luống ca luống cuống: "Không phải anh bận việc ở phòng thí nghiệm à, sao lại có thời gian rảnh đến bưu điện?"

Jaehyun không nói cho cậu nghe lúc trước anh bận gì, nghĩ thầm mấy ngày nữa cậu sẽ biết, nên chỉ nói: "Mấy ngày gần đây anh rảnh rỗi hơn."

Tranh thủ lúc Jaehyun chưa mở bưu kiện ra, Jungwoo đã làm thì không sợ, đã sợ thì không làm, cúp điện thoại.

Điều này khiến Jaehyun càng hiếu kỳ trong thùng đồ có thứ gì, không thể chần chờ thêm nữa mà bắt đầu mở quà.

Bên trong hộp lớn là một cái hộp nhỏ hơn, mở lớp giấy gói, là một miếng chocolate.

Hình trái tim, không khác gì loại có thể mua được trên đường, kiểu dáng không có gì đặc biệt, khác ở chỗ trên mặt có thêm mấy chữ cái xiêu vẹo, hiển nhiên là từ bàn tay của người không chuyên viết xuông.

HBDJH —— Jaehyun ghép lại, "Chúc mừng sinh nhật Jaehyun", có lẽ là vì miếng chocolate không đủ lớn, nên không khắc được đầy đủ.

Một cái hộp rất lớn, nhét đầy xốp bọc hàng, chỉ để đặt một hộp chocolate nho nhỏ, không thể nói không xa xỉ.

Quay về phòng, Jaehyun lấy chocolate ra đặt giữa bàn, ánh mắt liếc qua cái hộp, phát hiện bên dưới còn nhét một tấm thiệp.

Mặt trước tấm thiệp vẽ một chiếc máy bay mập tròn, trên đó có một câu xinh xinh: "Anh là Jaehyun thích đồ ngọt!"

Lật qua, dòng chữ ở mặt sau khiến Jaehyun ngây ngẩn cả người.

Jungwoo cúp máy xong thì đứng ngồi không yên, giữa mùa đông mà ngượng ngùng xấu hổ nóng đến bốc cháy.

Cậu viết ở mặt sau tấm thiệp là "Em muốn mãi mãi là hứng thú của anh", đáp lại câu nói buổi sáng hôm đó của Jaehyun, "Hứng thú duy nhất bây giờ của anh chỉ có em."

Bởi vì em thích anh, nên muốn vĩnh viễn chiếm một góc nhỏ nhoi trong tim anh.

Lúc gửi bưu kiện máu dồn lên não, bây giờ Jungwoo càng nghĩ càng thấy xấu hổ, mà biết đâu lúc đó Jaehyun chỉ thuận miệng nói, có lẽ đã sớm quên bản thân từng nói gì.

Nghĩ bây giờ Jaehyun đã nhìn thấy tấm thiệp, Jungwoo xấu hổ đến nỗi ngón chân co quắp, hận không thể đào một cái hố không có tín hiệu điện thoại để mà chui xuống.

Không lâu sau, điện thoại di động để trên bàn vang lên một tiếng.

Jungwoo đoán mò tin nhắn Jaehyun gửi tới: "Ảnh nghiêm túc như vậy, tin nhắn này chắc chắn là 'Cảm ơn em' ."

Lại vang lên một tiếng.

"Tin nhắn này là 'Chocolate ăn rất ngon' hoặc là 'Anh rất thích'."

Ước chừng sau hai phút, vang lên lần thứ ba.

Cái này là gì nhỉ? Jungwoo không đoán được.

Cậu muốn biết, lại sợ Jaehyun không nhớ đoạn đối thoại kia rồi ông nói gà bà nói vịt, cậu bối rối đến độ lăn như trục máy giặt trên giường.

Lăn lộn mệt rồi, cuối cùng vẫn phải bò dậy.

Jungwoo trùm chăn bông nhỏ, lết như ốc sên từ giường tới bàn, thò một cái tay ra, mò được điện thoại, vèo cái rụt vào.

Một tia sáng phát ra từ lỗ thông khí trên đỉnh đầu, màn hình sáng lên.

Mười giây sau, chỉ nghe thấy "ôiiiiiiiii" một tiếng, Jungwoo nhảy bắn lên như một quả bóng, biểu diễn xoay người 360 độ trên không.

Vì biên độ động tác quá lớn, điện thoại rớt khỏi chăn, rơi bịch xuống đất.

Màn hình vẫn sáng, dừng ở cuộc trò chuyện với Jaehyun.

Từ trên xuống dưới, tin nhắn thứ nhất đúng thật là "Cảm ơn em", cái thứ hai cũng khớp với phỏng đoán của Jungwoo, bày tỏ sự yêu thích với món quà.

Cái thứ ba giống tác phong thường ngày của Jaehyun, lời ít ý nhiều, giản dị đơn thuần, nhưng lại có sức mạnh hủy diệt, sóng to gió lớn.

Jeong: 【Em đã luôn là như vậy.】

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top