2.

Jaemin bước ra khỏi lớp học cuối cùng của buổi chiều, đã 3 giờ chiều.  Anh lấy điện thoại di động và nhắn tin cho Mark đợi cậu ở bãi đậu xe.

Cậu chọn ghé vào nhà vệ sinh trước, Jaemin lờ mờ có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa. Từ góc của cánh cửa đang mở Jaemin có thể nhìn thấy Mark đang nói chuyện với ai đó.

"Ừ, em cũng muốn ..."

"Hãy cho em thời gian để suy nghĩ về điều này."

Tiếng cửa cót két và tiếng bước chân khiến Mark nhận biết được xung quanh.  Mark quay lại và thở phào nhẹ nhõm khi biết đó là Jaemin.  Mark đưa ra một cử chỉ với điện thoại di động của mình cho thấy anh ấy đang nói chuyện với ai đó, trong khi Jaemin chỉ gật đầu và đi vào một trong những buồng vệ sinh.

Cho đến khi Jaemin đã giải quyết xong chuyện riêng tư của mình, Mark vẫn đang bận rộn với chiếc điện thoại của mình. Điểm khác biệt lần này là Mark lộ rõ ​​vẻ khó chịu, có vẻ như anh ấy muốn kết thúc cuộc nói chuyện một cách vội vàng.

"Chúng ta sẽ nói về nó sau, được không?"

Không đợi đầu dây bên kia câu trả lời, Mark lập tức cúp máy.  Jaemin đang rửa tay nhìn Mark lo lắng.  "Ai vậy ?"  Jaemin hỏi trong khi lấy khăn giấy lau khô tay.  "Anh Jaehyun."

Jaemin nhìn Mark đầy thắc mắc, như yêu cầu người anh lớn giải thích thêm.  "Không còn quan trọng nữa, chúng ta về thôi."  Mark bước ra ngoài để lại Jaemin vẫn đang bối rối nhìn vào lưng Mark.

Trong suốt chuyến đi đến bãi đậu xe, Mark đã im lặng, có điều gì đó đang làm phiền anh.  Chưa lần nào trông Mark như thể suýt đánh người trước mặt nếu Jaemin không nắm lấy tay.  Jaemin, người nhận thấy hành vi kỳ lạ của người bạn thân nhất của mình, cũng bước nhanh hơn.

“Muốn về thẳng nhà?  Hay chúng ta nên ghé qua tiệm sách trước đã? ”

"Bờ biển."

Jaemin lập tức hiểu ra, lập tức đội mũ bảo hiểm rồi lên xe máy, ngồi chờ sẵn trên xe máy.  Một cái vỗ nhẹ vào vai Jaemin là tín hiệu để cậu ngay lập tức đến điểm đến đã định.  Mark không ổn đâu, Jaemin nghĩ.

Và đúng như vậy, không nói một lời nào Mark ngay lập tức bước xuống và đi đến gần bên bờ biển. Anh ngồi trên cát, mặc kệ những hạt cát dính vào quần.  Chiều nay thời tiết không quá nóng, Mark nhắm mắt tận hưởng làn gió nhẹ phả vào mặt.

Bãi biển là nơi an toàn của Jaemin và Mark, là nơi thoải mái nhất để thoát khỏi cuộc sống trong chốc lát.  Họ có thể dành hàng giờ chỉ để ngồi đó, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Jaemin đến vị trí bên cạnh Mark, đợi người lớn hơn nói.  "Em không hỏi anh tại sao?"  Jaemin tạo hình trừu tượng trên cát, trả lời Mark mà không ngẩng mặt lên.  "Tại sao?"

Mark ném cát lên người Jaemin, chiếc áo phông đen và quần jean của anh ấy giờ đã loang lổ những đốm xám.  "Cho em cơ hội khác."  Mark khó chịu đảo mắt, nhưng Jaemin có thể bắt được khóe môi anh đang nhếch lên.

"Tại sao?"  Jaemin lần này nghiêm túc hỏi.  Mark thở dài, ngón tay lần mò chiếc vòng màu đen trên cổ tay.

"Anh Jaehyun bảo anh quay lại Canada và tiếp tục việc học ở đó."

"Khi nào?"

"Tháng sau."

Jaemin gật đầu, ra hiệu cho người lớn hơn tiếp tục.  "Anh Jae đã nhận được sự cho phép của bố và mẹ, đơn xin cần chuyển đi đã được anh ấy lo liệu, mặc dù anh vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn."  Mark tiếp tục.

“Anh cảm thấy mình đang bị hối thúc, anh thực sự căng thẳng Jaem, mỗi đêm khi nghĩ về điều này. Ngay cả khi anh từ chối, thì chắc chắn rằng Jaehyun sẽ tìm ra cách để anh có thể đi theo anh ấy ”.

"Nhưng anh muốn?"  Mark im lặng, mắt dời đi để tránh ánh nhìn của Jaemin. Những ngón tay Mark nghịch chiếc vòng trên cổ tay anh nhanh hơn.

“Canada là quê nhà của anh, Jaem, nếu em hỏi anh có muốn hay không, anh chắc chắn muốn. Nhưng anh với Jae, mối quan hệ của tụi anh rất phức tạp. "  Mark giải thích với giọng nhỏ dần.

Thực lòng Jaemin rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Mark và Jaehyun.  Mỗi lần được hỏi, Mark luôn trả lời rằng mọi thứ đã thay đổi vì những chuyện không vui trong quá khứ.

"Anh biết đây là nỗ lực của anh ấy để xin lỗi, để hàn gắn mối quan hệ của cả hai như xưa.  Nhưng anh đã tìm thấy sự bình yên của mình ở đây Jaem. Là em, anh không muốn rời xa em. ”

Jaemin choàng tay qua Mark, siết nhẹ vào vai anh.  “Mark, em không muốn anb cảm thấy gánh nặng vì em. Cho dù ở Hàn Quốc hay Canada, anh đều sẽ làm tốt. "

"Nhưng em muốn anh đi?"

Jaemin vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mark, vuốt lại phần tóc mái bị gió làm cho rối tung. Em không muốn, Anh rất muốn Jaemin nói câu đó. Nhưng cậu không thể ích kỷ, phải không?

“Mark chúng ta vẫn có thể liên lạc, có thể video call mỗi ngày, sáng, chiều, tối. Spam trò chuyện nếu em không trả lời. Anh chỉ đến Canada thôi mà, còn chẳng phải đến sao Hỏa, vì vậy đừng lo lắng. "

“Còn về anh Jaehyun, có lẽ đây là thời điểm để anh ấy sửa chữa mọi thứ, mọi thứ sẽ ổn thôi Mark. Hít thở sâu và nghĩ xem có được không? ”

Mark nhìn vào mắt Jaemin, cậu nhóc nhìn anh đầy kiên quyết như muốn nói: "Đừng sợ, em ở đây."

"Anh sẽ nghĩ lại."  Jaemin mỉm cười phớt lờ cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cậu phải sẵn sàng cho bất cứ quyết định nào của Mark.

"Chỉ một điều nữa, anh muốn hỏi"

"Huh?"

"Khoảng thời gian đó, trong phòng .." Mark lo lắng hỏi. Jaemin dường như suy nghĩ một lúc trước khi môi anh ấy hình thành chữ o, biết nơi mà cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc.

"Nụ hôn đó, nghĩa là sao?"

"Hôn?" Jaemin hỏi ngược lại, một bên lông mày nhếch lên như thể chứng thực câu hỏi của Mark. Những người được hỏi lại bối rối, gật đầu đồng ý.

"Đó không phải là nụ hôn của Mark."

"Ý em là gì, rõ ràng là..."

"Đây, để em chỉ cho anh."

Mark mở to mắt khi cảm nhận được môi Jaemin đang áp vào môi mình, eo anh bị giữ chặt để không cử động.  Và đúng là lần này khác với nụ hôn hôm trước, Jaemin cắn môi dưới của Mark, vương đầu lưỡi ra và xâm chiếm mọi nơi trong miệng Mark.

Nụ hôn này đầy dục vọng, cuồng nhiệt nhưng vẫn ngọt ngào. Mark nhắm mắt lại, chọn cách tận hưởng cảm giác ấm áp đang bao trùm lấy anh và gạt bỏ mọi gánh nặng mà anh cảm thấy.

Kể từ ngày đó, Jaemin hầu như ngày nào cũng đi cùng Mark và lắng nghe mọi lời phàn nàn của anh. Cho đến một đêm, quyết định của Mark được nhất trí, "Jaem, anh sẽ đi."

Ahh
Có cảm giác như ngực Jaemin bị hàng ngàn chiếc bàn là nóng đặt vào, tự nguyền rủa mình là kẻ khôn ngoan khi Mark bực bội. Trên thực tế, cậu muốn thuyết phục Mark đừng đi.

"Anh Jaehyun ngay lập tức đặt vé khi anh nói có, anh ấy sẽ đến Hàn Quốc vào ngày mai." Mark cười khúc khích, nhưng ánh mắt anh không thể nói dối. Rõ ràng là anh đang lo lắng.

Mark bước đến chỗ Jaemin đang ngồi trên ghế chơi game, anh khuỵu xuống đặt tay lên đùi Jaemin. “Chúng ta sẽ vẫn như vậy đúng không? Em vẫn muốn làm bạn của anh? ”

Jaemin cúi người, một tay nắm lấy cằm Mark để anh ngẩng mặt đối diện với cậu. Jaemin áp trán họ vào nhau và nắm chặt tay Mark. “Chúng ta sẽ ràng buộc với nhau cho đến chết mới chia lìa, không có gì thay đổi. Em sẽ luôn ở đó vì anh."

Mark nhắm mắt lại, câu nói của Jaemin cứ văng vẳng trong đầu anh. Họ ràng buộc với nhau cho đến khi cái chết chia lìa.

Có một câu nói rằng hôm nay là một món quà và ngày mai là một bí ẩn.  Chúng ta không biết điều gì sẽ đến với mình, tốt hay xấu. Điều chắc chắn là chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những khả năng không chắc chắn.

Đêm đó là lần cuối cùng Mark nói chuyện với Jaemin. Chính xác mà nói, đó là ngày cuối cùng Mark nói chuyện với mọi người.

Ngày hôm sau, Mark được tìm thấy đã chết trong phòng tắm với một vết chém ở cổ tay. Mẹ Lee là người đầu tiên nhìn thấy con trai mình mềm nhũn trên sàn nhà dưới vòi hoa sen đang chảy, với máu tươi chảy ra từ cổ tay.

Mẹ Lee hét lên điên cuồng trong khi lay động cơ thể của Mark, Johnny và cha Lee chạy đến phòng của Mark và bị sốc bởi tình trạng cơ thể màu xanh của Mark.

Hiện thi thể của Mark đang nằm trong bệnh viện, bầu không khí ngày càng trở nên u ám hơn với những tiếng kêu gào thảm thiết của một người mẹ vẫn không thể chấp nhận được sự ra đi của con mình.

"Min-hyung, mẹ đến rồi con trai."
“Dậy đi con? Mẹ đã làm món ăn yêu thích của con, súp sườn. Con nhớ món mẹ nấu phải không? "
“Con muốn nghỉ ngơi hả, hãy tỉnh lại đi? Ngày mai chúng ta sẽ đi bất cứ nơi nào con muốn, chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại như trước. Con yêu thích những chuyến dã ngoại mà. "

Trong khi đó, Cha Lee chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vợ mình từ cửa trước, tức ngực, cố gắng ngăn mình không khóc. Trái tim ông tan nát khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mark, người con trai ngọt ngào nhất, lịch thiệp nhất của ông, trái tim ông.

Cảm thấy một bàn tay trên vai anh ấy.  Cha Lee quay lại và phải đối mặt với con trai cả của ông, Johnny. Ông siết chặt bàn tay đang đặt trên vai của Johnny, khẽ thì thầm.

"Em trai của con, Jo, em trai của con..."

"Không giống với chúng ta nghĩ nữa, chúng ta sai rồi..."

Johnny chỉ có thể nhìn xuống, tại sao chuyện này lại xảy ra với gia đình anh, tại sao lại phải là Mark. Sự hối hận bao trùm anh ta, nếu Johnny chấp nhận mong muốn rời đi của em trai anh. Có thể bây giờ Mark còn sống, có thể Mark sẽ nói cho anh biết những vấn đề mà cậu đang trải qua.  Mark sắp khóc, nhưng không rời đi như thế này.

Từ xa một người đàn ông cao lớn chạy về phía căn phòng nơi có thi thể của Mark. Anh lao qua đám đông cho đến khi anh bắt gặp hình bóng của cha Lee và Johnny.

“Bố, Jo, điều này không đúng, phải không? Mark không thể nào, Mark .. ”Lời nói của anh dừng lại khi anh nhìn thấy cơ thể của Mark nằm cứng đờ trên giường bệnh với mẹ anh vẫn đang khóc.

Jaehyun chân mềm nhũn, hàng phòng ngự sụp đổ khi anh đến ngay bên cạnh cơ thể của Mark. Một nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh đã được thay thế bằng một khuôn mặt nhợt nhạt chết chóc và đôi mắt nhắm chặt.  Jaehyun như phát điên, anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của Mark mà xoa xoa, cố gắng cung cấp hơi ấm.

“Em, em lạnh quá. Mẹ nói em ngồi dưới vòi hoa sen. Em ơi, anh sưởi ấm cho em nhé. "

“Anh đã hứa sẽ cùng em đến Canada, đến nơi rồi. Nào, dậy đi, dọn đồ đi. "

Cha Lee chỉ biết ngậm ngùi nhìn cảnh tượng đau đớn trước mắt, lấy tay che miệng.  Ôi trời, có chuyện gì mà chuyện này lại xảy ra với gia đình anh ấy.

"M-mark, anh còn chưa xin lỗi em, xin em đừng đi .." Bà Lee chỉ biết ôm Jaehyun vào lòng. Không thể chịu được khi nghe từng lời Jaehyun nói cứa vào tim mình.

Jaehyun không kìm được nước mắt và nắm chặt tay Mark lần cuối. Đôi mắt Jaehyun tìm kiếm chiếc vòng tay màu đen mà anh đã mua, đặc biệt là cho anh, Mark và Johnny. Nhưng vô ích, tất cả những gì anh tìm thấy là một chiếc vòng màu xanh kỳ lạ quấn quanh cổ tay Mark. Mark thực sự ghét anh ấy, Jaehyun thì thầm.

Ở một nơi khác, Jaemin chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt biển phẳng lặng với đôi mắt ngấn lệ. Không lâu sau khi nghe tin Mark ra đi, Jaemin lập tức phóng xe máy đến bãi biển, hy vọng có thể tìm thấy Mark ở đó.

Tất cả là do Jaehyun, nếu anh ấy không ép Mark đi, Mark sẽ không phải lựa chọn.

Mọi người đều lựa chọn sai, và Jaemin ghét điều đó. Cuối cùng, Mark cũng giống như hai người bạn thân trước đây của mình. Họ đã đưa ra một sự lựa chọn sai lầm.

Cho đến cuối cùng, cậu sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì bên cạnh cậu chạm vào anh Mark.

Jaemin mở hai bàn tay đang nắm chặt lại, để lộ một chiếc vòng tay màu đen với những điểm nhấn bằng bạc. Anh bật lửa và đưa nó tới gần chiếc vòng tay, cho đến khi có thứ gì đó khiến anh chú ý.

Nhiều vết máu dính vào thành vòng tay, Jaemin dừng ý định của mình. Ít nhất một phần của Mark ở lại với cậu.

__________________________________

Xin cảm ơn.

end.

13/02/2022.

🌻🌻

written by @jenlatteee
trans by @minweiinj

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top