Ngoại truyện 1 - Ra mắt
Jaemin tiếp tục lái xe, để Jeno chợp mắt ở một bên ghế phó lái. Jeno an tâm ngủ ngon lành. Cậu cứ đinh ninh Jaemin sẽ đưa mình đến một khách sạn nào đó để qua đêm. Bởi tối mai Jeno sẽ phải trở lại Seoul để tiếp tục lịch trình.
- Jeno-ajussi, tỉnh dậy đi nào.
Lại biệt danh mới nữa sao? Jeno thắc mắc tại sao mình lại lên chức "chú" đột ngột như vậy. Cậu đang tính cãi nhau kiểu trẻ trâu với Jaemin thì nhìn thấy một bác gái qua cửa kính xe.
Jeno lấy hai tay dụi hai mắt thật mạnh, thầm nghĩ mình bị hoa mắt rồi. Cậu trông thấy bác gái kia có đường nét gương mặt rất giống Jaemin. Có thể nói là Jaemin phiên bản phụ nữ trung niên (?)
- Đây là đâu vậy? - Jeno không biết bản thân đã hỏi Jaemin câu này bao nhiêu lần sau khi đến đây nữa.
- Nhà mẹ tớ. Xuống lẹ đi còn vào ăn cơm.
Cái gì? Nhà mẹ Jaemin? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lại còn ăn cơm? Bác gái chuẩn bị từ khi nào vậy?
- Na Jaemin! Cậu làm việc xấu sau lưng tớ!
Jaemin không có lời nào để bào chữa. Trước khi đưa Jeno đến Omokdae, hắn đã nhắn tin cho mẹ biết, hôm nay sẽ có khách quý đến chơi.
Hai người bước xuống xe, Jaemin không một động tác thừa, mười ngón tay đan chặt không một kẽ hở với Jeno. Cậu phát hoảng muốn vùng tay ra nhưng bị Jaemin giữ chặt. Hắn còn quay mặt lại, bĩu môi làm bộ dạng muốn tét mông Jeno.
Jeno khóc không ra nước mắt. Sao bây giờ Jaemin của cậu "bạo" quá vậy?
- Mẹ! - Jaemin hớn hở nói - Đây là người con vẫn thường kể với mẹ nè.
Cái gì mà thường kể với bác gái nữa vậy? Có ai cứu Jeno không?
Mẹ Na cười hiền từ nhìn hai người. Bà lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau.
- Chào con Jeno. Nhìn người thật đẹp trai hơn trong ảnh nhiều nha.
Ôi trời, bác gái lại còn biết tên cậu? Jeno thật sự cần bình oxy gấp.
- Mẹ nói kỳ quá. Người yêu con chắc chắn là phải đẹp trai xuất sắc rồi.
Ai đấm Jeno ngất xỉu ngay tại chỗ luôn đi. Mẹ con bọn họ người tung kẻ hứng thật khó ai đỡ nỗi.
- Còn đứng đó làm gì, hai con mau vào nhà đi, mẹ đã nấu sẵn một bàn thức ăn ngon đó.
Trên bàn ăn, tình cảnh vô cùng "cảm lạnh" lay động lòng người.
Jeno ngồi một cục như chú cún bự hoang mang khi bị chủ bỏ. Ai nói gì cậu cũng cười ngốc vâng dạ nhưng trong lòng đã sớm vỡ tan tành.
Jaemin ngồi bên cạnh Jeno, rất tự nhiên làm cầu nối trò chuyện giữa ba người. Hắn luôn nắm tay Jeno, không ngừng vân vê các đầu ngón tay cậu để trấn an tâm hồn đang du hành vũ trụ của người bên cạnh.
Mẹ Na ngồi đối diện hai người, bàn tay bận rộn gắp thức ăn cho Jeno. Bà còn liên tục khen Jeno đẹp trai và dễ thương như thế nào.
Jeno choáng váng chỉ muốn bỏ chạy về Seoul ngay lập tức. Thế nhưng cậu vẫn lấy hết sức bình sinh mà mở miệng:
- Mẹ. À không. Dì ơi, con...
- Hửm?
Đợi thật lâu cũng chẳng thấy Jeno nói tiếp, mẹ Na nhìn Jaemin cười khổ rồi lại nhìn sang Jeno:
- Jeno à, dì biết cả, dì biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì.
- Con xin lỗi...
- Ơ cái thằng nhóc này hay ahaha!
Jaemin bất lực nhìn mẹ mình thoải mái thể hiện tính cách hướng ngoại khủng bố trước Jeno đáng thương nhưng vẫn không lên tiếng. Hắn đã nhờ mẹ giúp Jeno cảm thấy yên lòng hơn khi về đây.
- Dì không giống những người xấu kia đâu. Dì biết xu hướng của Jaemin, dì không cấm cản nó, cũng không ngại có thêm một đứa con trai. Chỉ là nấu nhiều cơm hơn một chút thôi mà. Miễn Jaemin của dì vui vẻ là được.
Mẹ Na chầm chậm nói tiếp trong sự ngỡ ngàng của Jeno:
- Dì còn cảm thấy bạn đời của con trai mình là một đứa trẻ rất đáng yêu và thật thà. Dì rất hài lòng nha!
Jaemin đưa tay xoa đầu Jeno đầy trìu mến nói:
- Mẹ tớ đồng ý đón cậu vào nhà rồi đó.
* * *
Jaemin luôn là người rửa chén sau mỗi bữa ăn. Hắn đã quá quen làm việc nhà từ khi còn rất nhỏ. Còn Jeno đứng bên cạnh hắn, có nhiệm vụ phụ lau chén dĩa thật khô rồi xếp lên kệ.
Mẹ Na đã đi nghỉ ngơi từ lâu. Đây là căn nhà mới Jaemin mua cho mẹ vào năm năm trước. Jaemin muốn mẹ có một mái nhà đúng nghĩa, cũng là nơi để hắn có thể bắt đầu cuộc sống mới tại quê nhà thứ hai này.
Căn nhà hiện tại có ba phòng ngủ. Một phòng của mẹ Na, một phòng của Jaemin, một phòng của ông bà ngoại Jaemin đang đi dã ngoại với hội người cao tuổi Jeonju.
Mẹ Na rất tinh ý chuẩn bị thêm một cái gối cùng một cái chăn cho Jeno. Bà xếp chúng gọn gàng và đặt trong phòng Jaemin.
Mẹ Na xứng đáng nhận được huân chương vinh dự cho danh hiệu bà mẹ của năm.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, hai người cùng vào phòng ngủ của Jaemin. Jeno thấy trong phòng chỉ có một cái giường lớn đủ cho hai người nằm, chăn gối đều rất đầy đủ và sạch sẽ. Mọi thứ được sắp xếp rất có tổ chức để...
Vậy nên Jeno quyết định chạy lấy người.
- Tớ ra sofa ngủ.
Jeno đến cầm chăn gối chuẩn bị cuốn xéo thì nghe được giọng nói lạnh như băng của Jaemin:
- Cậu chắc chưa?
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì mà nhưng. - Jaemin vỗ mông Jeno một cái - Đàn ông ba mươi tới nơi rồi còn ngại ngùng cái gì. Mau lại đây.
- Mẹ cậu ở bên ngoài...
Jaemin thật hết nói nỗi với chú cún ngốc của hắn. Nhưng như vậy cũng dễ thương, Jeno đúng là làm gì cũng đáng yêu.
Jaemin tự nghĩ trong lòng rồi phì cười. Hắn nhìn Jeno đầy tinh nghịch, ân cần nói:
- Phòng cách âm tốt lắm, mẹ ngủ cũng sâu nên không sao đâu.
Sao lời Jaemin nói nghe như bọn họ sắp làm chuyện xấu ở trong phòng vậy?
Jaemin ngồi ở trên giường, hai tay chống đỡ nửa thân trên, ánh mắt mơ màng nghiêng đầu chờ bạn trai nhỏ rụt rè đến bên cạnh mình. Thấy Jeno mãi vẫn chưa chịu lết tới đây, Jaemin hết kiên nhẫn, dùng lực kéo tay Jeno về phía mình.
Hai người đồng thời ngã xuống giường.
Jeno kịp thời chống hai tay bên người Jaemin. Jeno từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, Jaemin đang tươi cười nhìn cậu đầy trìu mến.
Mặt dây chuyền trên cổ Jeno cứ đung đưa qua lại trước mắt Jaemin. Một suy nghĩ tinh quái muốn trêu chọc Jeno chợt vụt qua. Jaemin liền nâng đầu lên, dùng đầu lưỡi vờn qua vờn lại mặt dây chuyền một lúc, sau đó ngậm lấy bằng đôi môi mỏng khêu gợi của mình. Ánh mắt hắn nhìn Jeno cũng vô cùng thách thức sự kiên nhẫn của cậu.
Jeno nhìn hắn mà tim đập loạn mất kiểm soát. Jaemin của cậu từ bao giờ lại có dáng vẻ yêu nghiệt như vậy? Hắn đây là muốn hai người cùng nhau xuống địa ngục đúng không?
Khi Jeno còn đang không biết nên làm gì tiếp theo...
...Thì có thứ gì đó lạ lắm.
Vì ở phía trên nên Jeno phải chống đỡ cơ thể bằng cả hai đầu gối. Và một trong hai cái đầu gối của cậu vô tình đụng phải chỗ ở giữa hai chân Jaemin.
Jeno thầm nuốt nước bọt.
- Chậc. Chưa kịp làm gì mà tớ đã hơi sung sức rồi nhỉ.
Jaemin cười tự giễu. Nhưng cũng không thể trách hắn được. Jaemin đã "ăn chay" được năm năm có lẻ rồi. Giờ người hắn yêu đang ở tại nơi này, trong căn phòng riêng tư chỉ có hai người bọn họ. Ngọn lửa tình trong Jaemin cứ thế bừng bừng rực cháy, thiêu đốt toàn bộ cơ thể và linh hồn hắn.
- Jaemin à, nếu cậu muốn thì tớ s-
Rầm.
Vị trí của hai người được hoán đổi trong tích tắc. Jeno nằm trọn trong vòng tay Jaemin. Chóp mũi của cả hai như có như không mà chạm nhau.
Mắt đối mắt, hơi thở hoà làm một, nhịp tim đập như trống trận. Bầu không khí như được phủ một màn sương mù.
Nhưng trong mắt cả hai đều nhìn rõ đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top