3.

Ba ngày trước cuộc thi và áp lực đang đè nặng lên vai Doyoung. Cậu vừa nộp bài luận cho ban giám khảo nhưng tình hình xem chừng không được khả quan lắm. Một đề tài khó, Doyoung thừa nhận, và cậu vẫn còn đang phân vân rằng liệu những lý luận của mình đã đủ thuyết phục hay chưa. Trong khi đó, Jungwoo lại thảnh thơi lòng vòng khắp nơi, khoe khoang là đề tài năm nay tương đối dễ, cũng chỉ tương tự như mấy năm trước thôi. Nếu Doyoung là một pháp sư, cậu chắc chắn sẽ khiến cho Jungwoo bị đâm bởi một chiếc xe tải.

Sau phần thi viết luận, sự tự tin của Doyoung cứ thế lao dốc không phanh. Càng nhiều lỗi lặt vặt trong phần thi nói khác, cậu có cảm giác như mấy sợi dây thần kinh đang thi nhau thắt nút lại vậy. Kun, cậu bạn hỗ trợ cậu tiếng Trung, đã chân thành khuyên nhủ thế này, "Tớ nghĩ cậu đang quá căng thẳng." Cậu ấy nói, "Thả lỏng nào, Doyoung."

"Tớ đang cố đây, nhưng tớ vẫn cần phải thật tập trung, không thì tớ sẽ thua Jungwoo mất."

"Nếu cậu cứ tiếp tục giữ tình trạng này, tớ có thể khẳng định luôn là cậu sẽ thua." Kun thở dài, "Nghỉ một chút đi, xin cậu đấy."

Sau khi Kun quyết định giảm bớt thời gian luyện tập và khăng khăng là cậu nên làm việc gì đó khác để giải tỏa. Doyoung hiểu rằng ngay lúc này đây, cậu chỉ có duy nhất một việc cần phải làm. Từ trong túi, cậu lấy ra tấm thẻ nhận được từ Jaemin vài tuần trước. Ước một điều đi. Cậu ấy sẽ giúp bạn biến nó thành sự thật.

Làm ơn, Jaehyun. Hãy giúp tớ lần nữa.

Cậu nhắn tin hỏi xem Jaehyun đang ở đâu và đối phương hẹn gặp cậu sau khi buổi tập bóng rổ của y kết thúc. Lần này, cậu vào thẳng phòng gym mà chẳng hề do dự. Nếu là trong quá khứ, cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ về mọi thứ, vì câu chuyện về một người có khả năng sử dụng phép thuật quá mức điên rồ. Nhưng hiện tại, thông qua cách Jaehyun làm việc, toàn bộ sự thật đã được chứng minh, và tất cả những lọ thần dược của y đều hiệu nghiệm. Cuộc thi chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, cậu nhất định phải có được thứ cậu cần, thần dược, bùa chú hay cả thần chú, miễn là giúp cậu chiến thắng.

"Xin cho hỏi, Jaehyun có ở đây không ạ?" Cậu hỏi thăm một vị tiền bối trước khi bước vào phòng gym của đội bóng rổ.

"Buổi tập vừa kết thúc rồi. Cậu ấy hẳn là đang tắm đi." Vị tiền bối nói, "Cậu có thể chờ cậu ấy trong phòng thay đồ."

"Em cảm ơn ạ." Doyoung lịch sự cúi đầu chào, sau đó tiến nhanh về phía phòng thay đồ. Cậu khẽ đẩy cửa và ló đầu vào, nhìn tới nhìn lui, "Jaehyun?" Cậu gọi, nhưng chẳng có tiếng trả lời.

Cậu cuối cùng cũng đặt chân vào bên trong phòng thay đồ, chậm rãi xuyên qua các kệ đỡ. Căn phòng ám đầy mùi mồ hôi còn hơi nước thì tinh nghịch trốn thoát khỏi phòng tắm, len lỏi khắp nơi khiến không khí có chút mù mờ. Doyoung quay người, để rồi cậu trông thấy một hình ảnh khiến tim cậu suýt nữa thì bắn thẳng ra ngoài, cậu vô thức lùi lại phía sau đến khi lưng chạm tường.

Jaehyun vừa mới từ trong phòng tắm trở ra, mặc độc mỗi quần đùi đơn giản. Khăn bông vắt trên vai, tóc y vẫn còn ướt, một vài sợi dính hẳn lên trán y. Jaehyun kéo xuống chiếc khăn tắm, từng khối cơ vạm vỡ lần lượt lộ ra, là thể hình đẹp nhất mà Doyoung từng thấy. Chỉ mới nhìn thôi, Doyoung đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi hai má má mình trong nháy mắt tăng vọt. Jaehyun đang bận rộn lau tóc, vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cậu. Doyoung cứng đờ cả người. Cậu chẳng biết hiện tại nên bỏ chạy, trốn đi hay ngắm nhìn thân thể hoàn hảo của đối phương thêm một chút nữa, mới là cách tốt nhất.

"Ừm ... Jaehyun ơi?"

"Doyoung!" Jaehyun thét lên khi trông thấy Doyoung ở cuối phòng. Y vội vàng mặc áo vào, che đi nửa thân trên trần trụi, "Cậu làm gì ở đây thế? Mà cậu đợi lâu chưa?"

"Tớ mới đến thôi." Doyoung liếm môi, "Nghe này, tớ cần cậu giúp."

"Sao thế?"

"Tớ cần cậu giúp tớ nói lưu loát tiếng Trung."

"Doyoung, cậu cũng biết là tớ không thể làm thế mà. Năng lực của tớ ..."

"Tớ đã mắc tận ba lỗi khi tập nói vào hôm nay. Ba lỗi!" Doyoung bảo, gần như là van nài, đồng thời cũng tiến gần về phía y, "Tớ đã không được ngủ ngon mấy ngày gần đây, cảm giác như tớ đang quá phụ thuộc vào cà phê vậy. Tớ chẳng thể nghĩ rành mạch được nữa, và sự lo lắng thì đang ám ảnh tớ. Chỉ là ... để thắng, tớ cần sự trợ giúp."

"Việc này." Jaehyun thở dài khi khóa lại ngăn tủ của mình, "Chính xác là điều mà tớ e ngại nhất."

"Hả?"

"Cậu trở nên quá phụ thuộc vào phép thuật. Thần dược là liều thuốc gây nghiện, và cậu luôn cho rằng bản thân chẳng là gì nếu không có nó."

"Tớ không nghiện! Tớ ..."

"Dù tớ có muốn, thì tớ cũng không thể. Tớ chưa luyện tới trình độ đó. Vậy nên nếu cậu thực sự cần, hãy tìm pháp sư khác đi."

"Đợi đã!!" Doyoung gọi với theo, "Tớ sẽ trả tiền cho cậu. Bất cứ thứ gì cậu muốn, tớ sẽ ..."

"Cậu sẽ chẳng từ thủ đoạn để thắng nhỉ?" Jaehyun liếc nhìn cậu, "Cậu nên thôi tham vọng quá mức, đó thực sự không phải điều tốt đâu."

"Tớ muốn dừng lại nhưng tớ không thể! Giống như động cơ đang được vận hành ở mức tối đa vậy, tớ không biết cách dừng nó lại. Tớ cũng muốn mọi thứ thôi rối ren, nhưng tớ không thể!" Doyoung chộp lấy tay y, "Cậu phải giúp tớ. Không thì tớ điên mất."

"Doyoung ..." Ánh mắt Jaehyun dần dịu lại.

"Làm ơn." Doyoung kéo y lại gần mình, "Chẳng ai hiểu tớ đang phải trải qua những gì cả, ngoại trừ cậu. Tớ không thể làm việc này một mình. Tớ cần cậu."

Jaehyun thở ra một hơi thật dài, rồi y gật đầu. Bọn họ cùng trở về căn hộ của Jaehyun.

"Cậu đợi ở đây nhé." Jaehyun chỉ tay vào phòng khách, "Có thể sẽ hơi mất thời gian."

"Cậu định làm gì?"

"Tớ cũng chưa chắc lắm." Jaehyun nói khi y đẩy cửa bước vào phòng riêng, "Nếu tớ không trở ra sau hai giờ, gõ cửa rồi cứ tiến vào nhé?"

"Được." Đó là tất cả những gì cậu có thể làm lúc này.

Sau một tiếng, Doyoung rốt cuộc cũng quyết định làm bữa tối cho cả hai. Điều duy nhất cậu có thể làm cho Jaehyun, sau khi ép y phải thực hiện những điều vượt quá khả năng. Cậu biết rằng mỗi lần Jaehyun làm phép, cả cơ thể y sẽ mệt rã rời như thể vừa tham gia thế vận hội Olympic vậy. Jaehyun thậm chí còn chẳng đòi tiền, thứ y muốn chỉ đơn giản là một nụ hôn hay một cái chạm để y phục hồi năng lượng. Và giải nhất của cuộc thi liệu có xứng đáng với từng ấy công sức y bỏ ra để giúp cậu? Một chuyến đi miễn phí với mục đích thỏa mãn mong muốn của riêng mình? Liệu Jaehyun có đáng phải chịu đựng những rắc rối mà cậu gây nên hay không?

Cậu để từng món vào lò vi sóng, để một lát nữa hai người có thể hâm lại rồi cùng ăn. Cậu ngẩng đầu kiểm tra thời gian một lần nữa, nhận ra một tiếng nữa đã trôi qua. Và Jaehyun thì vẫn còn ở bên trong. Bởi vì Jaehyun đã dặn, cậu khẽ gõ lên cánh cửa rồi chậm rãi bước vào.

"Ôi chúa ơi." Nhịp tim Doyoung gần như ngừng lại khi trông thấy Jaehyun mệt mỏi ngồi tựa người nơi góc phòng. Hai chân y duỗi thẳng, cả người y thì tắm trong mồ hôi. Làn da y trắng bệch và trước mặt y là ba lọ thần dược màu khác nhau. Hẳn là y đã làm ra chúng.

"Jaehyun?" Doyoung chạy vội tới, hai bàn tay run rẩy ôm lấy má y, "Jaehyun ơi?"

"Là cậu à?" Jaehyun lí nhí. Y chỉ mở được nửa mắt còn môi thì đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, "Tớ ... vừa thành công rồi."

"Cậu ổn không? Làm ơn, nói chuyện với tớ." Khóe mắt Doyoung rưng rưng, "Trời đất, tớ đã làm gì vậy chứ? Tớ xin lỗi, Jaehyun. Đáng ra tớ không nên ép cậu làm việc này. Tớ quá ích kỉ."

"Không sao." Jaehyun yếu ớt cười cười, "Ít nhất thì tớ đã biết được giới hạn của bản thân ở đâu." Càng về cuối giọng Jaehyun càng nhỏ dần, và rồi y ngã quỵ. Đầu y suýt thì đập xuống sàn nếu không nhờ vào Doyoung.

"Cảm ơn cậu." Doyoung giúp y vén lên từng lọn tóc lòa xòa trên trán, "Cảm ơn cậu rất nhiều."

Lần này, cậu chọn hôn lên môi y. Cậu quỳ xuống, hai đầu gối chống hai bên hông y. Môi Jaehyun ban đầu vừa lạnh vừa khô, nhưng rồi càng về sau nhiệt độ càng tăng. Doyoung có thể cảm nhận được làn da Jaehyun dần ấm lên, như thể cậu thực sự đang kéo Jaehyun khỏi bờ vực của cái chết. Môi cậu khẽ hé mở, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, cả hai đồng thời cảm nhận được nguồn nhiệt nóng bỏng len lỏi đến từng tế bào.

Cánh tay Jaehyun siết lấy eo Doyoung, và cậu không nhịn được nỉ non một tiếng thật khẽ. Cậu vòng tay quanh cổ Jaehyun khi đối phương giành lại thế chủ động, lưỡi cả hai quấn quít lấy nhau. Nụ hôn lần này rõ ràng là khác biệt. Không giống với những nụ hôn trước đó. Nụ hôn của một nam nhân thành công giành giật lại sự sống và nổi lên những ham muốn trần tục nhất.

Bàn tay Jaehyun hệt như con rắn, trườn xuống chạm tới cặp mông đào, tiếng Doyoung nhỏ giọng rên rỉ vang vọng bên tai y. Họ cuối cùng cũng tách ra vì thiếu dưỡng khí, và Doyoung cảm tưởng như bản thân vừa bị xoay một trăm vòng trên không vậy. Giờ thì đến lượt cậu cảm thấy chóng mặt và kiệt sức. Chân cậu nhũn ra và dám chắc rằng cả người cậu đều đỏ như tôm luộc rồi. Cậu lại ôm lấy mặt đối phương để kiểm tra, "Cậu ổn không?"

"Cậu đẹp lắm." Jaehyun thì thầm. Khuôn mặt y trông có sức sống hẳn lên, sắc hồng phủ một lớp mỏng lên làn da y.

"Cậu ổn hơn chưa? Có thể đứng được không?" Doyoung lùi lại để giúp Jaehyun đứng lên.

"Ừm, cảm ơn cậu." Jaehyun hít vào một hơi sâu, "Vừa rồi đỉnh thật đấy."

"Mọi thứ ổn cả chứ?"

"Ừ." Jaehyun chạm tay lên tai và cổ mình, "Cảm ơn cậu, Doyoung."

Được trông thấy Jaehyun khỏe mạnh trở lại có lẽ điều khiến cậu vui nhất dạo gần đây. Cậu vừa rồi đã sợ rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn, và rồi, cậu đánh mất y. Cậu rướn người tới, muốn lần nữa hôn lên môi chàng pháp sư, nhưng đối phương đã kịp thời ngăn lại, "Không cần đâu."

"Cậu chắc chứ?" Doyoung chẳng thể giấu nổi sự mất mát trong giọng nói.

"Ừm." Jaehyun ngập ngừng, "Không nên làm việc này quá lâu, nó ... không lành mạnh."

Doyoung cắn môi, "Thôi được rồi." Cậu cầm lên ba lọ thần dược. Điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ được lúc này, chính là phải nhanh chóng rời khỏi đây. Mình đã gây quá nhiều rắc rối cho cậu ấy, mình cần phải đi ngay.

"Cảm ơn cậu. Tớ có làm chút đồ ăn tối, nhớ hâm lại trước khi ăn nhé."

"Chúc may mắn với ..." Jaehyun còn chẳng kịp hoàn thành câu nói, đã thấy Doyoung phóng vụt ra khỏi cửa.

Vào ngày diễn ra cuộc thi, Taeyong đã sớm đứng chờ bên ngoài phòng 7A, sốt ruột dậm chân lên sàn. Doyoung là thí sinh cuối cùng tham gia phần thi nói, và cũng là hoạt động cuối cùng của cuộc thi. Taeyong, Kun và bạn trai của họ là Ten và Johnny, lo lắng rằng liệu Doyoung có đang làm tốt hay không.

"Doie!!" Ten nhảy cẫng lên khi trông thấy Doyoung rời khỏi phòng thi, cậu ấy chạy nhanh về phía cậu, "Cậu thi tốt chứ?"

"Thế nào rồi?" Kun hỏi, "Cậu nhớ bài nói của mình không?"

"Tớ nghĩ là ổn đấy." Doyoung mỉm cười, "Giám khảo trông có vẻ khá hài lòng."

"Ồ, thế thì tuyệt quá." Ten thở phào nhẹ nhõm, "Giờ thì việc ta cần làm là chờ đợi kết quả vào chiều nay thôi."

"Em sẽ thắng thôi." Johnny nháy mắt, "Anh dám chắc đấy."

Đáng buồn thay, Johnny đã sai. Hoàn toàn sai. Doyoung về ba, sau Ten và đương nhiên, Jungwoo lại là quán quân của năm nay. Thời điểm giáo sư Lu thông báo kết quả trong hội trường, toàn bộ bạn bè của Doyoung đều sốc khi biết cậu về ba. Còn giải nhì là một bất ngờ lớn đối với Ten, "Trời đất ơi Doyoung, tớ thề là từ vựng của tớ kém hơn cậu nhiều."

"Không sao mà." Doyoung chỉ cười, "Cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì. Cậu học lâu hơn tớ, nên đương nhiên là cậu xứng đáng rồi. Chúc mừng cậu nhé, Ten."

Taeyong quan sát Ten lao vào vòng tay Doyoung để nhận một cái ôm chúc mừng, sau đó cậu ấy vui vẻ bước lên sân khấu nhận giải. Anh nhìn chằm chằm cậu bạn thân của mình, "Cậu là ai và cậu đã làm gì với Doyoung của tụi tui rồi?"

"Anh nói vậy là có ý gì chứ."

"Em không khóc? Không phản đối? Không đe dọa đốt nguyên cả cái trường này?"

"Đương nhiên là không. Chỉ là một cuộc thi thôi mà anh."

"Nhưng anh nhớ em đã từng bảo là năm nay em sẽ thắng mà?"

"Thì." Doyoung nhún vai, "Chắc là em sai rồi."

Taeyong quay sang nhìn Johnny, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Từ khi nào bạn thân anh lại dễ dàng chấp nhận thất bại như vậy. Doyoung thậm chí còn chẳng chịu nhường nhịn trong trò tú xì cơ mà. Sao tự dưng lại thoải mái đến vậy? Cái tính hiếu thắng của cậu biến đâu mất rồi? Johnny chỉ nhún vai đáp lại anh, không có câu trả lời.

Phần trao đổi khép lại với hoạt động chụp ảnh (mà phần lớn là ảnh của Jungwoo, hạng hai và hạng ba chỉ được khoảng mười tấm). Doyoung rời đi để tìm một người quan trọng hơn. Cậu đảo mắt nhìn bao quát đám đông một lần trước khi rảo bước đến căn tin. Rồi cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

"Doyoung."

Doyoung dừng bước. Cậu biết giọng nói này, cũng biết đối phương sẽ đi tìm cậu.

"Doyoung, tớ xin lỗi." Jaehyun chạy tới bên cậu, "Tớ xin lỗi vì đã làm cậu thua. Tớ biết cậu muốn thắng nhường nào, chắc chắn là do thần dược của tớ không đủ hiệu quả. Tớ ..."

"Tớ đã không dùng chúng."

"Hả?" Jaehyun kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu, "Tại sao chứ?"

"Ngày hôm đó khi vào phòng và phát hiện ra tình trạng của cậu, tớ mới ý thức được sức mạnh của cậu nguy hiểm thế nào. Không chỉ ảnh hưởng đến người nhận, mà còn ảnh hưởng đến chính cậu." Doyoung mở khóa ba lô và lấy ra ba lọ thuốc, vẫn giữ nguyên trạng thái chưa được mở nắp, "Khiến cậu phải chết đi rồi sống lại chỉ để thỏa mãn cái tôi của tớ thật quá ngu ngốc và rủi ro, cậu không đáng phải trải qua điều đó lần nữa."

"Cậu chắc chứ?"

"Ừm, và tớ nhận ra lý do khiến mình gặp phải vô vàn rắc rối thế này là vì tớ quá hiếu thắng. Tớ cứ nghĩ tớ sẽ thắng vào năm nay, nhưng có vẻ là không phải như vậy rồi. Thôi thì, đành đợi năm sau."

"Doyoung." Jaehyun cười ôn nhu, "Tớ mừng vì cậu đã nghĩ thế."

"Đây, trả lại cậu này. Đừng lo cho tớ, tớ sẽ không yêu cầu gì thêm đâu." Doyoung bảo, "Và cậu cũng nên ngừng thực hiện điều ước cho mọi người để đổi lấy nụ hôn đi. Việc đó quá nguy hiểm với cậu. Nếu cậu vẫn muốn được hôn đến vậy ..."

Tớ có thể hôn cậu bất cứ lúc nào.

"Thì tìm một ai đó là được mà." Doyoung lí nhí.

"Cho tớ thổ lộ điều này nhé?" Jaehyun tiến tới gần cậu.

"Hửm?"

"Tớ chưa từng bảo các khách hàng trước hôn tớ. Jeno hay Jaemin cũng thế. Họ thường mời tớ một bữa cơm coi như giao dịch thành công."

"Cái gì cơ?" Giờ thì đến lượt Doyoung nhìn y với vẻ kinh ngạc, "Vậy tại sao ..."

"Tớ thích cậu. Thích rất nhiều."

"Jaehyun, tớ ..."

"Tớ biết cả hai không thường trò chuyện với nhau cho dù là bạn cùng lớp, nhưng tớ vẫn luôn để ý đến cậu." Jaehyun ngượng ngùng cúi đầu, "Tớ kể với Jeno và Jaemin, mấy đứa cũng đồng ý tham gia vào kế hoạch lần này để tạo cơ hội cho tớ được nói chuyện với cậu, và chuyện trao đổi bằng nụ hôn thay vì bữa ăn cũng là ý tưởng của hai đứa nó. Thật ra việc tớ cần những đụng chạm thân mật để phục hồi không phải nói dối, tớ xin lỗi vì ..." Toàn bộ lời nói phía sau của Jaehyun đều bị nụ hôn của Doyoung cắt ngang, cậu dịu dàng áp môi mình lên môi y. Jaehyun cảm giác hai gò má mình nóng bừng, nhiệt độ chạy thẳng lên tận tai. Rốt cuộc thì Doyoung cũng tách ra, và rồi cậu mỉm cười thật tươi.

"Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Với một điều kiện."

"Là gì thế?"

"Để tớ mời cậu một bữa."

"Đương nhiên rồi, ta đi ăn đồ Trung nhé." Y cười, "Dù không thể đi Bắc Kinh, mình vẫn có thể thưởng thức há cảo mà nhỉ."

Hai năm sau

"Happy birthday to you! Happy birthday to you!" Doyoung vỗ tay và hát thật lớn, "Happy birthday dear Jaehyun! Happy birthday to you!"

"Cảm ơn em, bé cưng." Jaehyun cười hiền, má lúm lún vào thật sâu.

"Hãy ước rồi thổi nến đi nào~"

"Em đang bảo một pháp sư ước nguyện sao?" Y trêu chọc.

"Thì, làm theo truyền thống thôi." Doyoung đảo mắt, "Anh nhanh lên còn thổi nến nữa."

Jaehyun thổi nến ngay khoảng khắc kim đồng hồ nhích về số 12. Dĩ nhiên bạn trai y sẽ là người đầu tiên nói lời chúc mừng sinh nhật, với chiếc bánh kem phủ đầy những cây nến lấp lánh. Y đã tổ chức sinh nhật cho Doyoung vào hai tuần trước, và kể từ đó cục cưng cứ luôn khăng khăng mọi thứ cần phải đúng giờ hơn (Jaehyun thắp nến vào 12:02 và bị Doyoung dỗi suốt mười phút liền vì hai phút chậm trễ đó). Tính hiếu thắng của người yêu là thứ mà Jaehyun chẳng bao giờ ngăn cản được, nhưng đều ổn cả thôi, vì y cũng hiếu thắng như cậu vậy.

"Mình nên ăn luôn hay để sáng mai nhỉ?"

"Bánh kem cho bữa sáng có phải hơi ..."

"Xem ai đang nói kìa, người hôm qua ăn sáng bằng gà rán và bia?" Doyoung le lưỡi, và Jaehyun lập tức lườm cậu. Cậu chỉ đơn giản xua tay, không định làm lớn chuyện lên, "Em cắt một phần hai đứa mình ăn, phần còn lại để ngày mai nhé."

"Cảm ơn em, bé cưng." Jaehyun kéo cậu vào vòng tay mình, "Bữa tiệc sinh nhật tuyệt nhất đời anh đấy."

"Không có gì. Nhưng để em hỏi anh một câu này." Doyoung xoay người đối diện với y, "Lần cuối cùng anh ước là khi nào vậy?"

"Anh không nhớ lắm, vài năm trước chăng?"

"Thế anh đã kể cho ai nghe về nó chưa?"

"Chưa từng."

"Vì sao?"

"Thì, có lẽ ước nguyện ấy cũng khá mơ hồ."

"Vậy làm sao anh biết nó đã thành sự thật?"

Jaehyun mỉm cười, "Vì em đã đến bên anh."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top