ixhiix

Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng dễ dàng gì, nhưng cô lại nhận ra Tô Vận Cẩm, có lẽ bởi hầu hết mọi người đều khom người quỳ bái, chỉ mình Tô Vận Cẩm là đứng, cũng có lẽ bởi một con người không mấy nhạy cảm như cô giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra một vài bóng dáng khiến cô phải để tâm. Thế là Trịnh Hiểu Đồng chẳng suy tính gì nữa, thẳng bước lại gần.

Cô đứng sau lưng Tô Vận Cẩm không xa, cứ thế ngơ ngẩn nhìn, người qua kẻ lại đông quá, Tô Vận Cẩm không hề chú ý đến cô.

Dáng Tô Vận Cẩm mỏng manh lắm, lưng duỗi rất thẳng. Đứng một bên nhìn chéo sang. Tô Vận Cẩm có khuôn mặt nghiêng trắng ngần thanh tý cùng chiếc cổ cao xinh đẹp, đây chính là con người mà Trình Tranh vẫn yêu từ thuở thiếu niên. Trịnh Hiểu Đồng phản ứng không nhanh, lối nghĩ cũng đơn thuần giản dị, nhưng cô không phải con ngốc. Bữa cơm hôm ấy, sau khi Tô Vận Cẩm theo đôi Lục Lộ vội vã ra về, Trình Tranh bắt đầu ngơ ngẩn mất hồn, hệt như hầu hết thời gian anh ở bên cạnh cô. Anh đưa cô về nhà rồi, cô còn ngồi trên xích đu đưa đẩy hồi lâu, thốt nhiên hiểu ra, anh đã tìm thấy người con gái khiến anh nằng nặc đòi học cờ vây, thế mà lúc đánh cờ lại rầu rĩ thất thần.

Buồn bã, hay là không ngờ? Lúc ấy trong lòng cô rất hoang mang, có lẽ tình yêu của cô vẫn luôn chậm mất nửa nhịp. Cũng hệt như Trình Tranh khi xưa đột ngột bảo cô: Có muốn làm bạn gái của anh không? Phản ứng của cô chỉ là " mắt sững miệng đơ."

Trịnh Hiểu Đồng yêu Trình Tranh, không chỉ bởi vì con mắt xanh mà bố cô dành cho anh, có lẽ vì những người bản chất giản đơn dễ bị người kia thu hút. Lúc Trình Tranh nhoẻn cười, cô cảm thấy đất trời của mình bừng sáng, khi anh nghĩ ngợi riêng tư chẳng hé lời, đất trời của cô trở nên u ám. Khoảng thời gian Trình Tranh đau khổ nhất, chính cô bầu bạn bên anh. Anh nói muốn học cờ vây, vậy là cô dạy anh. Anh thông minh lắm, nắm bắt rất nhanh, cô từ chỗ nhường anh năm quân hoá ra bại trận dưới tay anh. Cho dù thắng cờ, anh vẫn cứ trầm ngâm trước bàn cờ, trong dáng vẻ ấy là nỗi bi thương cô không cách nào hiểu nổi . Anh đang chờ đợi một người bản thân anh ngỡ là không thể đợi, thế nhưng cô không ngại ở bên anh, bù đắp chỗ trống trong tim anh, chỉ cần anh lại tiếp tục mỉm cười.

Hai người ở bên nhau, cũng có lúc tình ái trào dâng không nén nổi, có một bận đêm khuya trong căn hộ của anh, anh đang chơi cờ trong cảnh trăng thanh gió mát, cô nghiêng người đứng đằng sau anh, hơi thở phả vào cổ anh, anh lập tức quay ngoắt người lại, khi ấy ánh đèn mờ ảo, anh nhìn cô với ánh mắt mơ hồ như nằm mộng. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Trình Tranh đè ngã xuống chiếc sofa ngay bên cạnh, tim cô cơ hồ muốn bật khỏi lồng ngực, dù cô có ngốc đến đâu cũng biết rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô bằng lòng hứng chịu cơn kích động lạ lung này, để mặc đôi môi cùng bàn tay anh sục sạo khắp thân mình.

Lúc xống áo đã cởi sạch, cô nghe thấy Trình Tranh rên rỉ một tiếng, " Vận....". Cô sợ thót tim, vội hỏi: " Anh choáng ở đây?" (Trong tiếng Trung, từ " Vận" đồng âm với từ " choáng", nên Hiểu Đồng hiểu lầm.)

Trình Tranh như thể bị màn sương mù bám lấy, run rẩy một hồi, anh dừng lại, đến ánh mắt cũng trở nên xa lạ, hoàn toàn không thấy cơn ái tình cuống quýt vừa rồi. Anh nhìn cô rất lâu, sau đó lại nhắm mắt điên cuồng hôn cô lần nữa, hôn mãi hôn mãi, cuối cùng toàn thân bải hoải lăn ra khỏi người cô, cứ thế nhìn trần nhà, bất lực thốt lên: " Tại sao lại không được? Không thể thế được...."

Trịnh Hiểu Đồng thực ra rất muốn nói với anh, cô không bận tâm dến ham muốn xác thịt, cô chỉ thích cảm giác được ở bên cạnh anh, cô quên mất khi ấy mình rốt cuộc đã nói ra chưa, dáng vẻ của anh, cơ hồ chẳng nghe thấy điều gì cả.

Sau đó cô nhìn thấy có một chiếc mặt đá kỳ lạ, xuyên vào một sợi dây mảnh màu bạc, phát ra thứ ánh sáng hệt như giọt lệ trên bờ ngực trần của anh.

Về sau, hai người họ chưa bao giờ có thêm

chút tiếp xúc cơ thể gần gũi nào như thế nữa.

Trình Tranh ở bên cô, tuy chẳng mấy nói năng, nhưng đối với cô rất tốt, cô trước nay chưa bao giờ trông thấy anh ăn nói cay nghiệt như với Tô Vận Cẩm, có lẽ, một mặt nào đấy ở anh, chỉ vì Tô Vận Cẩm mà tồn tại.

Trịnh Hiểu Đồng cứ nhìn Tô Vận Cẩm như thế, người dâng hương ở bên cạnh đã vãn đi vài phần, thế nhưng Tô Vận Cẩm vẫn đứng nguyên ở đó. Trịnh Hiểu Đồng nhìn thấy cô thắp một nén hương, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, tận đến lúc hương cháy hết, mới như vừa tỉnh lại từ cơn mơ cắm vào bát hương.CHƯƠNG IX

Dịch bởi: Ying Li

Năm phút sau quay trở ra, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngồi xổm trên ghế sofa với vẻ mặt đầy thất bại cứng nhắc còn Diệp Hạo Ninh tâm trạng trái lại rất tốt. Cuộc thăm dò lúc nãy, càng giống như đang ghen tuông. Kỳ thực Diệp Hạo Ninh trước nay không thích phụ nữ có những biểu hiện đó, nhưng lúc này đây đổi lại là Tiếu Dĩnh, anh phát hiện ra bản thân mình thật sự hoàn toàn hưởng thụ.

" Đi thay quần áo đi!" Anh dừng lại ngay bên cạnh, bỏ qua ánh mắt thăm dò của cô, tâm trạng đặc biệt tốt:"Đi ra ngoài ăn cơm"

Tiếu Dĩnh lại nghĩ, con người này chẳng lẽ không áy náy sao? Hay là không đáng cảm thấy thẹn quá hóa giận ư?Làm sao mà khuôn mặt bây giờ lại hóa ra vui vẻ hòa nhã thế kia? Cứ như là quét sạch cả buổi chiều mây mù u ám.

"Không đi" Cô nói giọng quả quyết kiên định, thuận tiện đứng dậy

Nào ngờ ngồi lâu quá, chân trái bị tê, suýt chút nữa thì té nhào

Chỉ là suýt chút nữa thôi, bởi lẽ Diệp Hạo Ninh đã nhanh tay lẹ mắt nâng đỡ, mới không đến mức phải quỵ xuống.

Diệp Hạo Ninh đỡ lấy cô, nói:" Nhà không còn thức ăn nhanh nữa đâu!"

" Em biết ....." Cô âm thầm rút lại khẩu khí, một cảm giác ê ẩm tê dại ở phía đùi cứ nhanh chóng lan tỏa ra, tựa hồ như kiến cắn kim đâm, thật sự không thoải mái chút nào.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, ngữ khí hơi đông cứng:" Dù gì cũng không thấy đói" trong lòng không khỏi khen ngợi một phen. Con người này quả là cây treo quần áo bẩm sinh, bất luận là ăn mặc chỉnh tề hay là thoải mái cũng đều toát ra một dáng vẻ thư thái hào phóng.

Anh diện áo sơ mi vải lanh, màu xám nhạt phổ biến nhất, lại có thể khiến cả thân hình anh tuấn tú cao ráo, bên cổ tựa hồ phảng phất hương thơm của gel sữa tắm, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng bên chóp mũi, cô quay đầu sang chỗ khác, cử động ở chân trái, chỉ nghe anh nói với cô:" Trương Bân cùng vợ sắp cưới mời cơm"

Cô sửng sốt:" Anh không nói trước với em" lại hoài nghi " Với lại, chẳng phải nói là không có tiệc tùng sao?"

Thần sắc Diệp Hạo Ninh trong nháy mắt trở nên có chút kỳ lạ, mặt cứng rắn tay thả lỏng:" Thời gian không còn sớm nữa, nhanh lên nè". Quay lưng thẳng lại đổi giầy, trong lòng lại nghĩ, làm sao mà nói với cô ấy được, vốn dĩ anh không có ý định ra ngoài. Nhưng chỉ e là hai người cùng nhaura ngoài ăn lại là chuyện không có khả năng.

Địa điểm tụ họp là quán quen của họ, vừa đầy cửa vào, năm sáu người trong phòng nhất loạt quay người lại,một người trong số đó nói:" Chỉ còn thiếu hai người thôi, bồi bàn, dọn thức ăn lên!"

Rất lâu sau, Tiếu Dĩnh nghĩ rồi lại nghĩ, mới phát hiện ra mình và Diệp Hạo Ninh thật sự vẫn là có khá nhiều điểm tương đồng, ví như cái tính có mới nới cũ mà Hứa Nhất Tâm đã nói. Lại ví như bọn họ đều để tâm đến thể diện.

Trước khi quan hệ hai người hoàn toàn tan vỡ, bất luận sau lưng mọi người đùa cợt chiến tranh lạnh như thế nào thậm chí là dùng biện pháp bạo lực nào đó để giải quyết một vấn đề , nhưng chí ít là trước mặt mọi người, họvẫn duy trì một bộ dạng bình tĩnh hòa đồng, hợp rơ ăn ý vô cùng.

Thế nên, bạn bè cô cùng bạn bè anh, ai cũng đều không tỏ ra ngờ vực nghi hoặc gì về cuộc hôn nhân của họ.

Trương Bân là bạn Diệp Hạo Ninh, nói một cách nghiêm túc, là bạn chí cốt thuở nhỏ đến giờ. Tiếu Dĩnh cùng Diệp Hạo Ninh quen nhau không lâu sau, liền gặp mặt anh ta một lần, lần đó để lại ấn tượng sâu đậm nhất đó là, một tri thức phong lưu ăn chơi đàng điếm không ai sánh bằng. Nào ngờ giờ đây cũng đã đính hôn, vị hôn thê xinh đẹp nhu mỳ, cử chỉ nho nhã, bộ dạng hoàn toàn là tiểu thư đài các.

Thế nhưng Tiếu Dĩnh cứ không sao quên được lời nói ngang tàng của Trương Bân.

Hôm đó,cả đám vừa uống rượu cao xong, lúc cô vội đi, ngay cả Diệp Hạo Ninh dường như cũng đã ngà ngà say, tựa vào góc khuất tối của sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn Trương Bân lại lôi kéo vạt áo của cô, ra ý bảo cô ngồi xuống, sau đó cặp mắt mơ màng trầm ngâm một lúc, mới nói:" Tiểu tử này thật không trượng nghĩa, quên hết trước đây bọn tớ đã nói gì với nhau rồi, kết hôn như tia chớp...." lại mắng thêm một câu thô tục gì đó, nghe không rõ.

Từ " tiểu tử" trong miệng anh ta, tất nhiên là chỉ Diệp Hạo Ninh, Tiếu Dĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói luôn:" Anh trước sau gì cũng có ngày như vậy thôi!"

...." Đừng..." ! Trương Bân vung tay loạn xạ, cơ hồ quật vào mặt Tiếu Dĩnh, cặp mắt coi thường mà cũng đầy trượng nghĩa:" Hôn nhân là nấm mồ ......bản nhân làm sao mà tự mình đi tìm cái chết, chỉ có ngốc mới làm thế thôi..."

Kết quả là trên đường về nhà, Tiếu Dĩnh cong môi tựa vào cửa kiếng xe, thình lình nghe thấy tiếng nói bên cạnh:" Nói anh là kẻ ngốc, em vui đến vậy sao?" Thanh âm chầm chậm thong thả có chút khàn khàn.

Cô quay đầu lại, rất đỗi ngạc nhiên:" Anh cũng nghe thấy ư?"

Diệp Hạo Ninh không nhìn cô, nhắm mắt lại, ánh đèn neong bên ngoài xe cứ không ngừng lướt qua trên khuôn mặt tuấn tú của anh, hình thành vô số những ánh sáng đan chéo vào nhau.

" Em phát hiện ra anh làm thế nào mà lại giả bộ được chứ? Cô ngồi gần lại, lay anh:" Rõ ràng là tỉnh táo, lại đi giả bộ ngủ, em sắp bị anh ép chết rồi!?

Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng, kỳ thực trong hơi thở vẫn còn hơi rượu, ngực cũng nặng nề, buổi tối thực sự đã uống quá nhiều, nhưng vẫn không tới mức bất tỉnh nhân sự, thế nên nghe xong cuộc đối thoại không có kết cấu giữa Trương Bân và cô lại cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười. Đối thoại cùng với kẻ rõ ràng không tỉnh táo, lại hứng chí đến vậy, việc như vậy không chừng chỉ có Tiếu Dĩnh mới làm được thôi.

Đêm khuya hôm đó, anh đặt cô dưới cơ thể mình, trước khi toàn bộ ý thức sụp đổ, cô cố gắng bắt kịp một tia sáng rõ ràng cuối cùng, hàm hồ hỏi anh một câu:

"Còn anh.....? Vì sao lại tình nguyện tiến vào nấm mộ?"

Thế nhưng không có câu trả lời, liền bị dẫn vào một thế giới tuyệt diệu và mãnh liệt khác, tuyệt nhiên không thể suy nghĩ được gì nữa.

Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, gần như nhiều người đều suy nghĩ như vậy, nhưng mà Tiếu Dĩnh lúc đó lại không đồng tình, thậm chí trước đó, cô hoàn toàn mong chờ sẽ cùng người yêu tiến vào lễ đường. Chỉ có điều, người yêu đó, cô trước sau vẫn nghĩ là Trần Diệu. Nhưng rốt cuộc thì anh vẫn là rời xa cô.

Chia tay đúng vào tiết thu, trong bầu không khí vẫn còn sót lại tia khí oi bức của một mùa hè dài đằng đẵng, hơi nhúc nhích thì đã vã mồ hôi, nhưng giây phút đó cô lại cảm thấy lạnh cực kỳ, lạnh đến mức phải ôm chặt hai cánh tay mới có thể miễn cưỡng kiểm soát đượ cơ thể đang run rẩy.

Lúc đó, cô ngồi xổm ở băng ghế dài trong công viên khóc gần như kiệt sức,đám trẻ em lớn nhỏ chơi xung quanh đều dừng lại,sôi nổi ghé mắt nhìn, nhưng không đứa nào dám tiến về phía trước hỏi han, chỉ bởi lẽ cô khóc quá thê thảm, tựa hồ khiến chúng phải giật mình.

Thế nhưng dẫu cho có bi có thảm đến dường nào, thì cuối cùng vẫn chỉ là vô nghĩa. Bóng dáng áo trắng thon dài hơi hơi dừng lại một chút, sau đó liền không quay đầu lại mất dạng ngay ngã rẻ lối vào công viên, dáng vẻ đầy quả quyết kiên định. Mãi đến lúc côcố gắng mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy ở hốc mắt trong làn nước mắt vô cùng tận ấy từng chiếc rồi lại từng chiếc ô tô cứđi qua mang theo sự huyên náo mơ hồ.

Thật ra bên cạnh cô vẫn còn những cặp mắt và lời bàn tán xôn xao, nhưng chớp mắt hết thảy giống như là hư vô, không âm thanh, không màu sắc.

Thế giới của cô mất đi Trần Diệu, làm sao có thể gọi là thế giới nữa?

Cuộc tình này phải mất một thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại được. Hoặc có lẽ chỉ có thể khép lại đượcvết thương bên ngoài, còn nỗi đau đớn bên trong thì vĩnh viễn chôn sâu tận cùng đáy lòng. Không dám nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ sợ sẽ bị lộ nguyên hình, để rồi sau đó lại xuất hiện một bộ mặt dữ tợn, đánh bật cô trở về thời kỳ xám đen nhất.

Thế là cô bắt đầu cuộc sống hết thảy ăn uống vui chơi như trước, kỳ thật phần nhiều là để tiêu hao đi tinh lực, chỉ khi có thời gian rãnh rỗi là liền hẹn bạn bè dạo phố, có khi còn đi hát karaoke thâu đêm, sau đó mua đồ ăn sáng bên vỉa hè.

Lúc đó trời lạnh muốn chết đi được, cái lạnh của buổi sớm mai như đang đe dọa thấu cả xương, sắc mặt của cả đám chơi thâu đêm ai ai cũng xám tro xám xịt,duy chỉ có cô tinh thần đặc biệt khác thường, dẫm chân trước quán vỉa hè chờ đợi, lát sau cầm trong tay bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi ăn một cách mãn nguyện.

Có một lần, cũng là sau khí chơi thâu đêm, đi kiếm gì ăn, kết quả là một vị bằng hữu nói:" Tiếu Dĩnh, tới đây, tớ mời cậu!"

Đối phương đã đưa tới, theo tiềm thức cô đưa tay ra đón lấy, nào ngờ cái thứ mới ra khỏi chảo dầu ấy nóng quá, cô vừa mới đụng vào liền bỏ tay ra. Giật mình hoảng hốt, trơ mắt nhìn bao giấy thấm dầu đựng bánh dày gạo màu vàng đang rơi dưới đất "Bịch" một tiếng, âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng trầm buồn.

Một hồi sau, cô mới định thần trở lại.

Người con trai đó dường như cũng giật cả mình, nhìn cô một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi dò:" Tiếu Dĩnh, cậu sao thế?"

Ánh mắt cô một hồi sau mới di chuyển từ mặt đất trở lên, sau đó thờ ơ cườicười:" Không ngờ là nóng như vậy, nhất thời nhận không kịp". Không biết rằng khuôn mặt của chính mình lúc này quái dị tới mức khiến người khác không thể không nghi ngờ.

Làm sao có thể quên được cơ chứ? Đó là món ăn vặt mà cô thích nhất, mà trước đây đã bao lần, Trần Diệu đặc biệt mua đưa đến trước phòng ngủ ký túc xá dưới lầu , thông thường là vào mùa đông, đầu tóc cô rối bù lao xuống dưới, chỉ thấy anh đứng trong làn không khí lạnh thấu xương, những cọng tóc đen trên trán cơ hồ còn đọng lại những giọt sương.

Sau đó, anh thường thích xoa xoa khuôn mặt cô, như nhíu mày nghiên cứu:" Hay ăn đồ chiên nóng, làm sao mà da vẫn đẹo thế này nhỉ?" Thực ra, anh chỉ đơn thuần muốn sờ vào cô, bởi lẽ dáng vẻ cô vừa ngủ dậy thật sự rất đáng yêu, một sự ngây thơ ấm áp, cơ hồ đến băng đá cũng tan chảy ra.

Tiếu Dĩnh của ngày ấy, hạnh phúc đến mức khiến nhiều người phải ngưỡng mộ thậm chí là đố kỵ, cuộc sống giống như mật ngọt, so với lớp đường phủ trên bánh dày gạo vẫn là ngọt hơn. Thế nên từ sau khi Trần Diệu ra đi, lẽ tất nhiên đã đem đi hết những điều tuyệt vời và hạnh phúc mà anh đã mang lại cho cô.

Giờ đây nhìn chằm chằm vào miếng nho nhỏ đó, thứ đồ ngọt đã bị bụi đất vấy vào,cô mới giật mình nhận thấy, hóa ra bản thân mình trong tiềm thức vẫn luôn trốn tránh những thứ liên quan đến anh, đến cả sở thích bình thường cũng bất giác vứt bỏ đi.

Sau khi Trần Diệu ra đi, cô thậm chí đã sắp quên đi mùi vị của nó. Thế nhưng nụ cười đau khổ rốt cuộc vẫn chỉ có thể lưu lại trong lòng, ngoài mặt vẫn sáng sủa tươi cười.

. Vì thế vốn dĩ không ai có thể biết được, anh đã để lại trong cô quá nhiều ảnh hưởng. Cũng chính là vào lúc đó, cô tình cờ gặp mặt Diêp Hạo Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: