4. Át chủ bài

Đã 2 năm kể từ ngày Sae đi Tây Ban Nha. Không lần nào bỏ lỡ buổi tập sáng sớm, những lần tự luyện và những bài tập rèn cơ, Rin vẫn tiếp tục luyện tập chăm chỉ. Nếp sống hằng ngày của cậu vẫn như cũ, và việc xem phim kinh dị trước khi đi ngủ đã trở thành một thói quen thường xuyên. Dạo gần đây, cậu có hứng thú với thể loại phim splatter. Cái thì có một tên sát nhân xuất hiện với một chiếc máy cưa điện và một cái rìu to tổ bố, rồi máu bắn tung tóe khắp nơi. Cái thì xem tên sát nhân đeo đuổi bạn đến cùng mặc cho bạn có cố gắng trốn thoát đến đâu, và nếu bạn bị bắt được, kết cục của bạn là bị chặt xác phanh thây. Tim cậu đập thình thịch, nhưng cậu không phải kiểu người viết hết cảm xúc lên mặt, nên việc Rin coi những cảnh chém giế.t mà mặt vẫn không đổi sắc mới là chuyện kinh dị hơn cả.

Thời gian này, Rin đã chạm đến một bước ngoặt quan trọng trong đời. Tại năm đầu tiên ở trường cấp 3, cậu được chọn làm cầu thủ chủ chốt của đội tuyển thiếu niên trong câu lạc bộ. Với thực lực của cậu thì điều này không ngạc nhiên gì cho cam. Nhờ vào tài năng và sự chăm chỉ của chính mình, Rin vốn đã đạt được năng lực vượt trội. Thế nhưng, khác với Sae, con át chủ bài đích thực, cái danh tiền đạo của Rin lại mang nhiều tiếng xấu hơn hẳn.  

Mới đầu, họ nói cậu là “người giỏi nhất chỉ sau mỗi Sae”. Bây giờ thì họ cho rằng, mặc dù cậu là em trai của anh, cậu lại là một nỗi thất vọng và khả năng đưa ra quyết định của họ cứ khác nhau.

“A, chúng ta hoàn toàn không thắng nổi.”

“Mẹ kiếp, tụi mình xong đời rồi.”

Vào buổi đấu tập hôm nay, với kiểu tấn công rời rạc của đội, trận đấu kết thúc với tỉ số hòa 1-1. Không khí trong phòng thay đồ sau trận đấu tồi tệ hơn bao giờ hết. Đội họ từng là đội tuyển cấp câu lạc bộ hàng đầu, nhưng kể từ khi trụ cột của đội, Sae, rời đi, vị trí của họ ngày càng xuống dốc. Đối thủ hôm nay là kiểu đội mà họ của ngày xưa có thể thắng áp đảo hoàn toàn.

Trình độ chúng ta đang ở hiện tại không thể nhắm tới vị trí số một Nhật được.

Trong lòng Rin cũng ngổn ngang những nỗi lo, dù rằng cậu không thể hiện điều đó ra ngoài.

“A, nếu mà Sae có ở đây thì chúng ta đáng lẽ có thể thắng rồi.”

Có ai đó thốt lên. Bị kích động bởi lời nói này, sự uất ức của cả đội đổ dồn vào con át chủ bài trầm lặng, Rin. 

“Không có anh trai ở bên thì nó chỉ là một thằng nhóc tầm thường.”

“Trước giờ nó chỉ ăn may thôi. Anh trai nó còn có thể tự mình thắng cả một đội.”

Chúng cố tình để cậu nghe những lời dèm pha ấy.

“...Này.” Rin dần mất bình tĩnh.

Thế thì lo mà chuyền bóng cho tôi đi chứ, Rin muốn hét vào mặt anh ta. Trong cả trận đấu hôm nay, trong tầm nhìn của Rin, có vô vàn cơ hội để ghi bàn. Nhưng nếu chúng không bắt được tầm nhìn của cậu thì đó là lỗi của ai mới phải? Đến mức này, cậu siết chặt nắm tay, cho rằng mình sẽ đánh anh ta. Có là đàn anh của cậu thì cũng mặc. Sát khí của Rin dọa sợ đồng đội và họ lùi lại.

“V-vấn đề gì hả…Lại chả đúng thế à!”

“Tại mày éo ghi bàn được như Sae nên tụi mình mới không thắng đấy.”

Cậu không thể nói lại được gì. Lời tụi kia tuy thô, nhưng thật. Không còn những đường chuyền của Sae, cậu không thể chơi theo cách mình muốn được nữa. Và sự thật là Rin, con át chủ bài then chốt, phải chịu một phần trách nhiệm lớn cho thắng lợi bất thành của đội.

“Mày còn không thể tự mình ghi được một bàn nào!”

Rin hứng chịu hàng loạt những lời lẽ tàn nhẫn ấy trong im lặng.

Mẹ kiếp…

Không thể phản bác lại một lời nào, Rin rời khỏi phòng thay đồ.
____

Cậu rất giận, nhưng cậu vẫn không bỏ qua lịch trình hằng ngày của mình. Về tới nhà, tiếp đó là tập luyện, giãn cơ, và phim kinh dị. Và đêm nay lại là một bộ phim thể loại splatter. Một kẻ sát nhân với lưỡi cưa điện đeo bám dai dẳng người ta, và cái lúc người ấy nhẹ nhõm cho rằng mình đã thoát nạn, thì hắn xuất hiện ngay đằng sau!

Quào…ghê vãi.

Khi mà cậu xem đến phân cảnh kẻ sát nhân chặt xác những thiếu niên đi cắm trại thành từng mảnh, từng vụn nhỏ, cậu bắt đầu lấy lại bình tĩnh…Sau khi xem xong, cậu ngả mình xuống giường. Bộ này khá thú vị, thành ra cậu sẽ tiếp tục coi phần hậu truyện vào ngày mai.

Ở tuổi mình lúc này anh hai đã được chọn rồi…Mình đang làm cái quái gì vậy.

Trong căn phòng của họ, vẫn chỉ có cúp của Sae, chẳng thêm được cái nào của Rin cả. Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở Sae trong tấm ảnh.  

Anh hai, em tự hỏi bây giờ anh đang làm gì…

Khi cậu tìm kiếm tin tức về “Real Madrid” trên điện thoại, một bài báo về Sae hiện ra. Nó được viết bằng tiếng Anh, nhưng cậu đang quá đỗi mong mỏi đọc tin về Sae, và thành công đọc được bản gốc.

SAE ITOSHI! GIÀNH SUẤT CẦU THỦ DỰ BỊ…tin tức viết vậy. Trong những trận đấu của đội trẻ, Sae đã được chọn làm thành viên dự bị.

"Anh hai đỉnh quá…"

Điều này thật tuyệt, nhưng cậu lại lo lắng. Cậu không thể cứ tiếp tục như thế này. Cậu không thể hoàn thành lời hứa của mình.

Tức thật, nhưng đúng là mình không thể tự ghi bàn. Nếu anh hai không ở đây…Mình còn có thể chơi kiểu bóng đá nào đây?

Cậu nghĩ lại về trận đấu ngày hôm nay. Cậu cảm giác như thể mình đang đơn thương độc mã. Không một ai trong đội có thể bắt kịp được lối di chuyển của cậu, và đường tấn công của cậu bị phá ngay trước khi kịp đến khung thành. Rin có thể nhìn thấy con đường dẫn đến bàn thắng. Mặc cho hàng loạt giả định và chiến thuật, chỉ mình Rin có khả năng nhận thức để đánh hơi được mùi bàn thắng. Chỉ mình Sae mới hiểu được tài năng ấy. Kể cả khi cậu di chuyển lệch đi một cách khó hiểu, cậu vẫn có thể hành xử ngẫu hứng như vậy nhờ vào đường chuyền của Sae. Thế nhưng, trong một trận đấu mà không có Sae, dù cậu có chạy tới vị trí mà cậu cho là thuận lợi nhất, vậy mà lại không có bất cứ đường chuyền nào. Cậu là một tài năng không thể thay thế, nhưng cũng chính vì tài năng ấy, cậu không thể chơi được theo phong cách của đội.

Mình không còn thể chơi theo cách mà mình từng chơi với anh hai được nữa.)

Cậu sẽ không còn chơi theo hướng “mình là người ghi bàn” nữa.

Mình…phải thay đổi tư duy. Để biến đội này thành số một Nhật Bản. Để hoàn thành trách nhiệm của cầu thủ át chủ bài. Và để…hoàn thành lời hứa của mình với anh hai.

Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn chơi với mục đích ghi bàn. Kể từ giờ, cậu sẽ chơi với định hướng dẫn dắt toàn đội đều có thể ghi bàn.

Vẽ ra hình ảnh của người dứt điểm, sau đó tua ngược lại. Xây dựng hình ảnh đó với việc sử dụng đồng đội của mình. Hãy cố chơi theo hướng đó…Mình không thể tự thân ghi bàn.

Đó là kết luận mà Rin đã đúc kết. Toàn đội được duy trì nhờ vào Sae. Khi Sae đã đi, họ đột ngột chững lại.

...Đã thế thì, mình sẽ thay thế anh hai!

Ngày hôm sau, Rin thay đổi đáng kể lối chơi của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top