Phần 2: Chối bỏ
Uchiha Itachi đang ăn.
Sakura cảm thấy ngớ ngẩn khi nhìn thấy một thiên tài ăn. Cô cũng thấy buồn cười với cái suy nghĩ lạ lùng về hình ảnh một kẻ thuộc về Akatsuki ngồi xì xụp húp mì.
Nó cứ cộc lệch thế nào ấy!
...
"Tên cửu vỹ đó thường to mồm như thế à?" Kisame hỏi khi hắn và Itachi buông bát mì xuống. Và Sakura đứng lên, chặn giữa họ và Naruto, khi cậu ta hùng hổ xuất hiện với cả một đội quân phân thân.
Chói lọi như thế, rực rỡ đến vậy, lại chỉ mang cho cô đau đớn và đau đớn.
"SAKURA, TỚ ĐẾN ĐƯA CẬU VỀ."
"Cậu không cần hét lên đâu, chàng trai của tớ à." Sakura mỉm cười, rồi không đề phòng cậu nữa. Cô thu tay về, không phòng thủ, nhưng đứng cách cậu rất xa. "Tớ ngưỡng mộ cậu..."
"Sakura, về đi, đừng đi theo hắn!" Naruto cáu kỉnh gọi cô "Chúng tớ cần cậu, hãy về nhà nào!"
"Không, Naruto, không thể." Cô thì thầm. Cô đứng cách cậu quá xa để cậu hiểu được điều cô nói, lại cũng nói quá nhỏ để bất cứ ai nghe được. Trừ anh.
Itachi buông đũa xuống, quan sát cô. Giống như quan sát một vở kịch. Đâu phải lúc nào cũng có thể thấy một vài kẻ chia ly. Huống hồ, kẻ chia ly kia còn có Kyuubi, đối tượng mà Akatsuki đang săn đuổi.
Nhưng anh không muốn ra tay. Chí ít là bây giờ. Nhiệm vụ của anh không phải là Naruto, có những việc khác và anh không muốn can dự vào câu chuyện của Obito hay Pein.
Sakura đứng đó, mỉm cười và hạ tay nải xuống, lấy ra trong đó một khung ảnh gỗ, mà trong đó, chứa đựng bức ảnh hẳn đã quá lâu rồi.
"Đây là cậu." Sakura chỉ vào đứa nhóc Naruto mười hai tuổi, tươi cười, rạng rỡ và ngốc nghếch. "Đây là cậu ấy." Cô chỉ tiếp vào Sasuke đang khoanh tay, lạnh lùng ngạo nghễ, giấu nụ cười qua đáy mắt hạnh phúc. "Còn đây là tớ."
"Sakura, tớ sẽ đưa cậu về." Naruto toan đưa tay lên miệng cắn, nhưng Sakura đã nhanh hơn.
Cô đã nhanh hơn một cửu vỹ, lao đến và thúc vào bụng cậu.
"Tớ biết cách khiến bệnh nhân hôn mê mà không cần thuốc mê." Cô mỉm cười khi Naruto gục xuống dưới chân cô.
Đôi mắt màu xanh lá tuyệt vọng cùng hy vọng nhìn xuống người đồng đội của mình. Vuốt tóc cậu và chạm vào gương mặt của cậu. Sakura thở dài.
"Tớ cũng như cậu, muốn tìm sức mạnh, muốn cứu rỗi người khác..." Sakura thì thầm với cậu, cố ngăn những giọt nước trượt khỏi hốc mắt mình. "Cho nên tớ phải đi thôi, xin lỗi cậu."
Khi cô đứng lên và quay về phía Itachi, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm hiện hữu. Sakura không mong chờ gì hơn nhưng cô tin vào cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn vào sự dửng dưng ấy. Nó thực sự nhẹ nhõm và thoải mái, đối lập với cảm giác mòn mỏi khi ở một mình, ngước nhìn, theo dõi, chờ đợi sự trở về của cả hai người bạn.
Cô chối bỏ trái tim mình và sự dằn vặt quặn thắt nơi đáy lòng. Sakura lờ đi nó, vững tâm và mỉm cười với anh.
"Chúng ta đi thôi."
Itachi gật đầu, rồi cùng với Kisame lững thững rời khỏi.
"Cô cũng khá quyết liệt, huh!" Kisame huých vào bả vai cô, rồi nhe răng.
Sakura đón nhận sự tiếp xúc có phần thân mật đấy bằng nụ cười, và gạt tóc ra phía sau tai mình.
"Nếu không thì đâu thể đi theo hai người."
Itachi đảo mắt về phía sau, nhìn cô và Kisame cười cợt, anh nhìn đường, hờ hững bước tiếp. Điểm dừng chân tiếp theo sẽ là sự thử thách lớn. Và anh muốn biết cô có bao nhiêu phần hữu dụng. Còn với Sakura, cô tò mò và phấn khích.
Cảm xúc trộn lẫn vào nhau, và cô vui vẻ bước đi với một niềm kiêu hãnh lớn lao chớm nở. Cô mười bảy tuổi, xinh đẹp, rực rỡ và mạnh mẽ. Cô muốn tận hưởng cảm giác đó, nên cô chọn Itachi.
...
Họ bước vào khu vực của Akatsuki. Cảm giác chakra chạy dọc sống lưng khiến Sakura nghi ngờ, nhưng quay sang nhìn hai người đồng hành, cô hiểu rằng cô không cần phải thắc mắc, và cũng không cần làm loạn lên việc cô đang bị dòm ngó, sờ mó, và sục sạo đến từng mạch máu.
Sakura có sự kiêu hãnh của mình, Sakura đang ở đây, dưới gầm trời thuộc về một tổ chức đứng ngoài vòng pháp luật và cô không lầm tưởng rằng mình đủ sức để đứng trong hàng ngũ này. Kế hoạch của cô là đứng ngoài kế hoạch của tất cả, là có một con đường y thuật rực rỡ của riêng mình, và trên hết, trở thành một thứ gì đó, một ai đó hữu dụng.
Itachi và Kisame dẫn cô băng qua những hành lang dài, lọt thỏm trong bóng tối. Thứ duy nhất giúp cô nhìn được đường đi mà không vấp ngã là vạt áo chùng của Kisame, cô đã bám vào đó và đi theo sự chỉ dẫn của cả hai người bất đắc dĩ là đồng đội của cô. Là họ bất đắc dĩ, không phải cô.
Dừng lại trước một căn phòng, đèn đom đóm treo trên đầu cô khiến nơi này mang khuynh hướng kỳ dị và ngột ngạt.
"Đợi ở đây!" Itachi mở miệng, giọng nhỏ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
Sakura gật đầu, và hạ tay nải xuống trước cửa phòng. Dẫu không nặng nhọc gì, nhưng cô nghĩ đó là hành động tối thiểu để thể hiện sự trung thực của mình. Kisame vỗ vai cô mấy cái, rồi cùng Itachi đi về phía cuối của hành lang. Cô đoán rằng họ đi gặp người đứng đầu tổ chức và báo cáo về sự xuất hiện của một kunoichi.
...
Sakura đã đúng.
Itachi bước vào căn phòng nơi mà ánh sáng là vô dụng, tất cả mọi người cảm nhận nhau qua chakra và giọng điệu. Chẳng ai hơn ai, chỉ có lợi dụng nhau phục vụ cho kế hoạch khuấy động thế giới của họ.
"Đó là ai vậy Itachi?" giọng nói trầm vang lên, kéo theo sự uể oải của kẻ đứng trên tất thảy.
"Một kunoichi!" anh dửng dưng đáp lại, không hy vọng có kẻ tò mò đào sâu hơn và câu chuyện này. Anh không muốn mọi chuyện phiền phức.
"Cô ta sẽ làm gì cho Akatsuki đây, tôi hy vọng anh không mang về một kẻ vô dụng."
Itachi nhíu mày, cân nhắc những thông tin, và anh rút gọn tất cả những gì về cô trong một câu.
"Cô ta làm việc cho tôi."
"Ầy ầy thôi nào, chỉ là Itachi sama mang về một ả đàn bà, xinh đẹp, non tơ, tôi cá là trinh nguyên nữa. Thế thì có làm sao đâu!" giọng the thé vang lên và kẻ lên tiếng là Deidara "Chỉ cần đảm bảo cô nàng không cản trở chúng ta là đủ rồi."
Và hình như Deidara cảm nhận một cái nhìn gần như là biết ơn sâu sắc của Itachi bắn cho. Tất nhiên sau đó anh ta im bặt. Và Itachi nghiêng mình, chờ đợi tiếng nói của kẻ đứng đầu.
"Thôi được." vẫn bằng giọng trầm lặng đó, kẻ đứng đầu lên tiếng "Miễn sao cô ta không cản trở chúng ta."
...
Sakura lắng nghe lời kể của Kisame qua một tấm gỗ. Cô đang tắm và trong tiếng nước chảy, cô nghe được loáng thoáng vài câu, nhưng cô hiểu đại khái điều mà Kisame đã kể. Gã cá mập xanh khổng lồ đó không hẳn là quá xấu tính. Gã thích trêu ngươi người khác, nhưng không thích hành hạ kẻ khác.
"Vậy là, tôi đoán tôi buộc phải im lặng và biết điều nếu muốn ở đây?" Sakura lau tóc và bước ra trong hơi nước mù mịt.
Kisame gật đầu và Itachi lật giở sách trong im lặng. Cô thừa nhận rằng bản thân mình đang cố chấp trong việc muốn được công nhận. Cô nôn nóng, đã quá nôn nóng và không muốn bị vứt ở phía sau thêm một lần nào nữa. Trái tim cô đã chét cứng qua mỗi lần có người xuất hiện và rời bỏ cô. Nếu được lựa chọn, cô muốn không ai phai rời bỏ cả, nhưng nếu buộc phải đứng giữa ranh giới bỏ đi, hoặc bị bỏ đi, thì cô muốn ở thế chủ động hơn.
"Và tôi vẫn là kẻ vô dụng." Trái tim cô trùng xuống trước cái nhìn gần như là đồng tình của cả hai người đồng hành. Cô không muốn, cô không biết nữa nhưng cô không thể đứng sau mãi mãi. "Có thể cùng tôi luyện tập được không?"
Nó như một lời đề nghị. Và Itachi nhướn mày. Qua lỗ tai anh, nó giống như một lời cầu khẩn. Dẫu rằng cô gái này muốn được thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong cô, cũng giống như anh, tự ti đến khổ sở và thèm khát được đứng ngoài ánh sáng.
Kisame hơi há miệng, và mắt của gã vẫn tiếp tục tròn vo như gã luôn như thế. Nhưng gã thấy rất thú vị. Quá lâu rồi để họ có thể làm thứ gì đó như luyện tập. Tất cả mọi người đều tham gia chiến đấu, điên cuồng và thỏa mãn cơn khát máu. Họ mạnh lên qua mỗi lần chém giết, kinh nghiệm găm đầy lỗ chân lông, còn với hắn thì chắc là găm trên mỗi tế bào của loài nửa cá dị hợm với bí thuật ngàn năm.
Sakura dường như nín thở chờ đợi, rồi cuối cùng, Itachi nhếch miệng, dù rất nhanh, nhưng vì cô đang quan sát anh nên cô có thể bắt được cái nhếch đó. Một tia sáng nhảy nhót trong lòng và hy vọng rằng anh sẽ đồng ý.
"Itachi sama, anh nghĩ sao?" Sakura nhắc lại lần nữa, sau khi đã vắt khăn tắm choàng lên vai, và để phần đuôi tóc nhỏ nước xuống chiếc áo phông trơn màu cô đang mặc.
"Tôi nghĩ cô nên tập với những cơn đau trước." Anh nghiêng đầu, cuối cùng sau vài giây suy nghĩ, anh đồng ý với cô. "Và tập luyện, có nghĩa là chiến đấu đến chết."
Sakura mỉm cười rạng rỡ. Ít nhất, anh không từ chối cô.
Ít nhất, cô cảm thấy tự tin một chút, khi anh không từ chối cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top