Phần 1: Gặp gỡ

Haruno Sakura.

Itachi quan sát cô một cách cẩn trọng, và không tắt sharingan. Anh không có ý định sử dụng ảo thuật lên người cô, và cô thì chẳng có ý định sẽ né tránh anh. Sakura từ tốn đến chỗ anh, truyền chakra vào tay mình và lẳng lặng giúp anh tắt đi thứ huyết kế giới hạn của mình trong giây lát.

"Tôi muốn anh nhìn chứ không phải đánh giá."

Đó là một nụ cười rất buồn và Sakura, vượt trên cả nỗi buồn ấy là thứ gì đó đang tan nát. Itachi gật đầu và nhìn cô. Chí ít, anh cũng nhận ra cô thực sự có ích.

"Chúng ta sẽ đi đâu, Itachi - sama?" Cô đổi ngôi xưng hô, sự lơ đãng và thong thả trong giọng nói của mình khiến Itachi nuối tiếc.

Anh nhắm mắt lại, rồi nhìn về hướng Bắc.

Sakura không nói nữa, và lặng lẽ bước bên cạnh anh, rất chậm rãi. Cô vừa nở một nụ cười mỉm, rất thành thật và ngây thơ. Có điều...

Itachi một lần nữa đánh giá cô.

Cô ta là một thứ đen tối hơn tất thảy.

Anh cảm nhận thấy điều đó. Sự vô cảm trong một nụ cười chân thật và phần thuần khiết bị bào mòn lặng lẽ. Anh nhận ra ánh mắt của cô ta đã từng rất trong sáng và ngây thơ. Rồi bóng tối nhuộm màu xanh, rồi mơ mộng tan vỡ như bong bóng xà phòng và cô chìm nghỉm trong lãng quên. Anh nhận thấy tất thảy, chỉ sau cái nhìn bao quát. Itachi là thiên tài, và kể từ khi anh bước vào Akatsuki, anh đã gặp đủ loại người để biết đến đau đớn của họ.

Tất cả đều đã từng là người tốt.

Còn Sakura, ngay cả bây giờ, anh không biết nữa, nhưng Sakura như là một thực thể đứng thinh lặng rồi quan sát mọi thứ ruồng bỏ mình. Cô không tốt, cũng không xấu, và lý tưởng của cô, cứ như chìm vào bóng tối vĩnh hằng.

Kisame ở phía sau cả hai người. Rồi đều đặn bước đi trong đêm như thế, họ rời khỏi Konoha, và vứt bỏ phía sau tàn tro của quá khứ. Bất thần hình thành một bộ ba kì quặc.

Một gã da xanh, một cô gái với mái tóc hồng bắt mắt, một gã giết cả gia tộc, và họ đi cùng nhau. Dàn hàng ngang như thể những anh hùng. Mỉa mai thay, Anh hùng.

Sakura đã từ bỏ. Cô đã vượt lên chính bản thân cô, cô đã từng không có gì. Không-có-gì. Cô không có huyết thống, cô không có tài năng thiên bẩm. Cô giống như Rock Lee, miệt mài và chăm chỉ hơn bất cứ ai, tất cả chỉ để được thừa nhận.

Nhưng kết quả cuối cùng của những nỗ lực rồi thất bại ấy là gì? Tâm khảm cô rấm rứt, đau đớn và khổ sở. Bao tử cô quặn lại khi tất cả ánh mắt đều không nhìn đến cô. Họ nhìn đến các chàng trai từng thuộc về cô. Cô.

Itachi nhận thấy sự biến đổi tâm trạng của cô gái mới gia nhập. Bước chân của anh bình lặng, và không khí xung quanh thật thanh bình. Thanh bình đến đáng ngờ.

"Bảo vệ của làng đã không còn làm nhiệm vụ nữa sao?" Kisame lên tiếng đầu tiên.

Sakura lắc đầu, mỉm cười.

"Còn hơn cả thế."

Và khi đấy, lá cuộn thành một vòng xoáy trước mặt, thầy Kakashi và Gai xuất hiện.

Sakura cúi đầu thật thấp, giọng vang lên dễ chịu.

"Em chào thầy, Kakashi sensei, Gai sensei."

"Sakura? Sao em lại đi theo hắn?"

Cô đoán thầy nhíu mày, và rồi cô bật ra tiếng cười khúc khích.

"Em chỉ đi tìm sức mạnh thôi... giống như Sasuke, giống như Naruto. Em chỉ đi tìm sức mạnh thôi."

Và ai chà, họ thở dài. Cô sung sướng, đốm lửa trong lòng cô nhảy nhót, vui vẻ, hạnh phúc. Cô được quan tâm? Haha, sau bao nhiêu năm cô đứng giữa bóng tối, người ta không thấy cô và không tìm ra cô, và khi cô muốn biến mất, họ tìm cách để níu giữ.

Đốm lửa nhảy nhót, trong mắt cô, ánh sáng kiêu hãnh cũng bắt đầu nhảy nhót.

Kakashi thở dài trước nụ cười của cô. Của con bé.Nó trưởng thành, và già cỗi. Ông không biết rằng, sự rực rỡ của Sakura, có thể đen tối đến vậy.

"Tạm biệt sensei, sẽ có ngày chúng ta gặp lại." cô mỉm cười. Và sau đó, bám vào Itachi cùng Kisame "Chúng ta đi tiếp thôi!"

Itachi nhìn cô, thấy đốm lửa đó tắt lịm. Hình như, phút giây dao động, anh mở miệng, rất khẽ.

"Cô có chắc cô muốn?"

Sakura khựng lại, ngoái nhìn phía sau thấy Kakashi đang dùng Chidori, Gai chuẩn bị cho Bát môn độn giáp. Cô trề môi. Một cái trề môi giễu cợt chán chường.

"Tôi chỉ muốn tự do thôi."

Và một lần nữa, cô nhấn mạnh với hai người kia.

"Tạm biệt!"

...

Tại sao lần Sasuke bỏ đi, chỉ có cô ngăn cậu ta? Tại sao một kẻ bình thường như cô, lại được tận hai người thầy níu giữ. Sakura khúc khích. Một cách đau đớn. Họ không giữ cô lại vì cô. Chẳng ai quan tâm cô vì cô cả. Chẳng qua, họ lo cho học trò cưng của mình. Kakashi lo cho Naruto, Gai lo cho Lee. Cô biến mất, học trò của họ, niềm tự hào của họ sẽ suy sụp. Không ai để tâm đến thứ duy nhất thật sự nứt vỡ, thật sự tan nát là cõi lòng của cô. Không ai để tâm đến mớ hỗn độn nhầy nhụa trong trái tim cô. Không ai thật sự nhìn thấy họ đang làm tổn thương cô, vì họ mặc nhiên cho rằng cô không thể có thứ cảm xúc đau đớn sâu sắc ấy được. Cô chỉ là một con bé tóc hồng, vô dụng, yếu ớt, mít ướt. Tất thảy những gì cô có thể làm chỉ là khóc lóc và cầu nguyện.

Đúng vậy, đáng ra cô chỉ nên khóc lóc và cầu nguyện.

Đáng ra cô chỉ nên nép vào một góc, thì thầm và van xin.

Đáng ra...

Đáng ra cái con khỉ.

Sakura phẫn nộ!

Cô không thể đuổi theo họ là lỗi của cô sao?

Cô đánh mất Sasuke là lỗi của cô sao?

Tại sao chỉ có mình cô phải chịu trách nhiệm cho tất cả nỗi đau của mọi người và không ai, không một ai, chịu trách nhiệm cho nỗi đau của cô.

Sakura nắm tay rất chặt, cô ngăn cơn run rẩy buốt giá trong lòng mình và nghiến răng. Môi cô mím lại và gương mặt trắng bệch. Vờ như không thấy biểu hiện của cô Itachi đi tiếp và để cô đứng ở phía sau, vật lộn với những cảm xúc méo mó của mình.

"Anh thật là tốt, Itachi sama!"

Nghe cô nó vậy, Kisame quay lại nhướn mày, còn Itachi không mảy may để ý.

"Là thiên tài thật tốt! Người ta sẽ công nhận thiên tài biết đớn đau!"

"Nếu như chỉ vì người ta không nhìn thấy nỗi đau của cô mà cô phẫn nộ, thì không cần theo ta."

"Tôi tức giận vì rất nhiều điều..." Sakura cười "Không phải chỉ vì nỗi đau. Tôi cũng muốn mạnh mẽ!"

Mạnh mẽ đồng nghĩa với việc trở thành ác quỷ!

Sakura thừa biết cô không kế thừa thứ gì. Huyết kế giới hạn? Không! Chakra vô tận? Không!

Thứ cô có? Cô nhìn xuống lòng bàn tay cơ man sẹo của mình rồi mỉm cười. Chỉ có đôi bàn tay nhỏ bé này thôi. Tóc cô không dài, cô cắt đi rồi, cô đang nghĩ đến việc cắt nó ngắn hơn chút nữa, hay là nên cạo trọc nhỉ?

Đi miết rồi cũng đến lúc sáng. Ánh sáng từ phương đông hằn lên người cả ba bọn họ khi băng qua thác kết thúc. Đi rất chậm rãi! Cô nhìn xuống dưới chân mình, rồi cười nhạt. Chà, đi bộ, như đi làm nhiệm vụ vậy. Hoài niệm... Cô đang làm đó chứ, nhiệm vụ giải thoát bản thân mình.

-

Itachi đột ngột dừng lại, sharingan một lần nữa được bật lên. Sakura im lặng, ngoái nhìn xung quanh và chờ đợi. Bình thản, bình thản.

"Kisame, ngươi đi đi!" Itachi lên tiếng.

Anh muốn chắc chắn rằng con đường của anh không bị gián đoạn. Giao cho Kisame đã là quá đủ rồi. Anh chưa muốn tin tưởng Sakura. Hiện tại, anh không thể lợi dụng cô, cũng không thể tận dụng cô. Cô cũng thế. Nên đấu trí với cô bây giờ là không cần thiết.

"Anh có muốn chữa mắt không?"

Sakura vọt lên phía trước, ngước nhìn anh rồi mỉm cười. Tóc hồng, mắt xanh lá và bình minh rạng rỡ trên gương mặt trắng trẻo của cô. Trông diễm lệ, nhưng không hài hòa. Đôi mắt của cô giống với bóng đêm hơn. Mà bóng đêm, nào để mặt trời chạm vào.

"Anh có muốn chữa mắt không?"

Sakura lặp lại lần nữa, chậm rãi hơn. Lúc này, anh mới thật sự chú ý đến câu nói của cô. Nửa có, nửa không, nhưng cuối cùng, anh chọn cách im lặng.

"Tôi không biết kế hoạch của anh là gì, nhưng khi nào xong, thì đừng chết, tôi sẽ chữa mắt cho anh."

Sakura cười thật khẽ, nhìn sharingan gần như vậy, cô chỉ thấy nó thật buồn.

Hơi bất ngờ trước lời nói của cô, nhưng anh cũng không thể nói rằng kế hoạch của anh bao gồm cái chết của anh.

...

Kisame trở lại, trên thanh đao có vết máu tươi. Sakura nhìn thấy rất ơ hờ. Cô biết mình không cần phải hỏi, cô cũng không để tâm. Có điều...

"Cô có nhiều người đi theo thật đấy! Vài tên nhóc ngoan cố đuổi theo cô!"

Sakura giật thót, trợn mắt, kinh hoàng nhìn Kisame.

"Ai?" môi cô mấp máy.

"Tên đầu dứa, nhưng hắn thông minh đấy!"

"Shikamaru... cậu ấy... chết?"

"Chưa! Hắn trốn rồi!" Kisame nhe răng, nó không hẳn là một nụ cười, thôi được rồi, Sakura sẽ coi đó là một nụ cười dù chẳng giống gì cả.

Và cô thở phào.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, chí ít vẫn còn có người nghĩ đến cảm nhận của cô.

"Hối hận à? Quay về chưa muộn đâu!"

"Tôi sẽ không về. Dù chỉ là bạt nhẫn trong vài giờ, thì tôi vĩnh viễn không bao giờ quay lại được nữa."

Itachi gật đầu. Kisame huýt sáo, cộng thêm vài cái mang khiến cho thứ âm thanh thật kỳ quặc. và Sakura, hình như cô hơi thích sự kỳ quặc này, hay là nên nói cô đã quen với nó...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #itasaku