Chương 10

Mẹ của Itachi đến thăm và những lời chúc phúc

---

Tại nhà Kakashi

Một buổi sáng yên tĩnh, khi Itachi đang ngồi ở bàn ăn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo thành một không gian ấm áp và nhẹ nhàng. Cậu đang uống một cốc trà, cảm giác bình yên trong lòng như một điều xa lạ mà lâu nay cậu chưa từng cảm nhận được. Mặc dù cuộc sống ở đây không phải là hoàn hảo, nhưng ít nhất, cậu không còn cảm thấy nặng nề và áp lực như khi còn ở gia tộc.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Itachi quay lại, và ngay khi mở cửa, một người phụ nữ đứng đó – chính là Mikoto, mẹ của cậu.

Mikoto mỉm cười, đôi mắt dịu dàng và đầy lo lắng. Dù bà luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Itachi biết rằng những quyết định của cậu đã khiến bà đau lòng. Mikoto nhìn Itachi với sự thương cảm, nhưng cũng chứa đựng sự kiên cường, như một người mẹ luôn sẵn sàng hỗ trợ con mình.

"Itachi," Mikoto gọi nhẹ nhàng, bước vào nhà. "Con có khỏe không? Mẹ lo cho con quá."

Itachi nhìn mẹ, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu, mỉm cười nhỏ nhẹ. "Mẹ… con ổn. Cảm ơn mẹ đã đến."

Kakashi, đang ở trong phòng khác, nghe thấy tiếng động và bước ra chào Mikoto. "Chào phu nhân Uchiha. Mời bà vào."

Mikoto mỉm cười lịch sự với Kakashi và ngồi xuống cùng Itachi. Bà đã biết rằng việc con trai rời khỏi gia tộc là một quyết định lớn và khó khăn, nhưng bà cũng biết rằng Itachi cần phải tìm một con đường riêng, không phải sống dưới áp lực và kỳ vọng từ gia tộc Uchiha.

"Con trai," Mikoto bắt đầu, ánh mắt bà không giấu được sự lo lắng. "Mẹ biết việc con rời gia tộc là một quyết định không dễ dàng. Nhưng mẹ hy vọng con sẽ tìm được con đường của riêng mình, một con đường mà con có thể sống thật với chính mình, không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng của người khác."

Itachi nhìn mẹ, cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong lòng. "Mẹ… con cảm thấy mình đã không thể tiếp tục nữa. Gia tộc… và những kỳ vọng của họ khiến con không thể thở được. Nhưng con sẽ ổn, mẹ yên tâm."

Mikoto nhẹ nhàng nắm tay Itachi, ánh mắt bà đầy tình yêu thương. "Con không cần phải cảm thấy có lỗi. Mẹ hiểu con, con đã cố gắng hết sức. Và mẹ chỉ muốn con hạnh phúc. Mẹ sẽ luôn bên cạnh con, dù con chọn con đường nào."

Một khoảng lặng bao trùm không gian. Mikoto khẽ cười, nhìn vào mắt Itachi. "Mẹ mong rằng con sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Mẹ tin con có thể làm được."

Itachi cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của mẹ. Dù có những điều cậu không thể thay đổi, nhưng ít nhất, cậu biết rằng mình vẫn có gia đình, vẫn có tình yêu thương của mẹ. "Con sẽ cố gắng, mẹ. Cảm ơn mẹ."

Mikoto đứng dậy, bước lại gần Itachi và ôm lấy cậu. "Mẹ chỉ muốn con biết, dù thế nào đi nữa, gia đình luôn là nơi con có thể trở về. Mẹ chúc phúc cho con, Itachi. Hãy sống thật hạnh phúc và tìm được con đường riêng của mình."

Itachi khẽ mỉm cười trong vòng tay mẹ, cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Cậu đã chọn con đường của riêng mình, và dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, cậu vẫn cảm thấy mình không đơn độc.


Mikoto rời đi sau khi đã trao cho Itachi những lời chúc phúc và sự động viên mà cậu cần. Cảnh vật vẫn lặng lẽ trôi qua ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng Itachi, mọi thứ dường như đã bắt đầu thay đổi. Cậu cảm thấy một phần bình yên đang trở lại, và mặc dù tương lai vẫn còn mờ mịt, nhưng ít nhất cậu đã có một bước tiến quan trọng: tìm lại chính mình và nhận được sự ủng hộ từ những người quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top