At the restaurant

"We don't move on."

Tiếng chuông chết chóc vang lên từng nhịp, báo hiệu đã đến giờ thi hành án tử. Bóng đen đậm đặc dưới chân ôm lấy thân hình người con trai. Vết máu trượt dài trên sàn nhà. Linh hồn trượt dài khỏi thân xác.

"We don't move on."

Dấu "X" màu đỏ chói mắt đánh dấu trên tấm lịch. Ngày rồi tới tháng rồi tới năm. Đĩa phim phủ bụi đặt trên kệ gỗ. Tấm poster đã phai màu. Căn phòng không người ở.

"We hold that place in our heart"

Trái tim quặn lên mỗi khi ký ức ùa về. Nước mắt thấm đẫm gối đầu. Thổn thức. Những lời buông bên đầu môi nhưng không một ai trả lời. Tiếng gọi vang vọng trong không gian rồi tan biến vào hư vô.

"We close it off"

Đôi mắt nhắm nghiền. Khung ảnh luôn úp ngược xuống mặt bàn. Hoodie cất trong góc tủ, bám đầy mùi của thời gian.

"We lock the door"

Cánh cửa khoá trái. Bịt chặt tai. Đừng nghe. Đừng để những âm thanh ấy lọt vào. Bịt chặt tai. Đừng để những tiếng vọng đánh lừa. Ba từ ấy đã chết rồi. Bịt chặt tai. Nhớ kĩ. Bịt chặt tai.

"We visit from time to time"

Nức nở nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nước mắt không tự chủ buông rơi. Đôi tay run run, nắm lấy khung hình úp ngược. Vùi mặt vào chiếc hoodie màu đỏ, níu kéo chút hương tàn còn vương trên thớ vải. Con tim trần trụi, đớn đau, như bị hàng nghìn mũi dao đâm lấy. Rỉ máu.

"But we don't move on"

Cỏ không bao giờ um tùm trên nấm mồ cô quạnh. Luôn có một nhành lưu ly xanh đặt trước tấm bia đá xám xịt. Vết thương kết vẩy, rồi trở thành sẹo, nhưng không bao giờ có thể lành lặn như lúc ban đầu. Cơn đau hằn sâu trong tâm trí. Nỗi buồn được cất giữ trong một góc riêng của tâm hồn. Tiềm thức ghi nhớ dáng hình của người. Tình cảm vẫn luôn chất chứa trong trái tim.

Mọi thứ đều có thể nguôi ngoai, nhưng không bao giờ có thể chìm vào quên lãng.

(*) Câu thoại của nhân vật Jemma Simmons, Agents of S.H.I.E.L.D

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top