Chương 1: Mở đầu
Chiếc đồng hồ trên tường vừa chỉ 13 giờ, vài người trong văn phòng đã bắt đầu lục tục kéo ghế đứng dậy đi ăn trưa. Alvisse click chuột lưu lại bảng cân đối kế toán cô vừa nhận được rồi day day mắt cho đỡ mỏi sau ba giờ dán mặt vào màn hình máy tính. Không tụ tập thành nhóm như những người khác, cô lặng lẽ lấy áo khoác, đơn độc bỏ ra ngoài để tìm một nơi yên tĩnh cho giờ nghỉ trưa ngắn ngủi.
May mắn thay, hôm nay là một ngày đẹp trời. Alvisse cài lại khuy áo khoác để tránh hơi lạnh lúc giao mùa rồi nhanh chóng rảo bước trên đại lộ Victoria, sau đó rẽ vào quảng trường Châtelet. Trên đời này, không có quá nhiều thứ khiến cô thích thú nhưng đài phun nước Palmier nằm ở giữa quảng trường lại là ngoại lệ. Nó được xây dựng vào năm 1806 theo chỉ đạo của Napoleon đệ nhất để kỷ niệm những chiến thắng của ông cũng như cung cấp nước miễn phí cho người dân Paris. Phía trên của đài phun nước có hình dáng một cây cột được trang trí bằng họa tiết lá cọ tinh tế, bên dưới là tượng bốn cô gái, phúng dụ cho sự cảnh giác, công lý, sức mạnh và sự khôn ngoan. Thực lòng, tất cả những điều trên chẳng phải là thứ Alvisse quan tâm, thậm chí biểu cảm bất khuất trên mặt của bốn cô gái còn khiến cô thấy hơi tức cười. Alvisse chỉ bị cuốn hút bởi bức tượng nhân sư được điêu khắc dưới chân tháp, nhất là bởi hai vệt màu đen chảy dài như hai hàng nước mắt trên khuôn mặt nó. Cô cảm thấy nó vừa đáng sợ vừa buồn bã.
Chọn cho mình một chỗ khô ráo, Alvisse ngồi dựa lưng vào gờ tường bằng gạch đã mòn vẹt, bắt đầu mở bọc giấy của chiếc sandwich gà quay mua vội. Vừa ăn cô vừa đưa mắt ngắm một vòng ngã ba rộng lớn. Vào giờ trưa đường phố vắng ngắt, hơn nữa cuối tháng tám là lúc mọi người đều cố tận dụng nốt vài ngày nghỉ phép để đến một nơi nào đó có nhiều ánh nắng hơn thành phố này. Khung cảnh ảm đạm khiến Alvisse cảm thấy chán nản, nhất là lúc nghĩ đến đống tài liệu còn chờ ở chỗ làm, cô chỉ muốn bỏ hết tất cả, mua một vé máy bay bằng số tiền còn lại rồi nằm dài trên bãi cát, ngửi mùi gió biển mằn mặn của Địa Trung Hải, cuối cùng là thưởng thức một bữa hải sản nhớ đời. Alvisse hiện đang thử việc cho một công ty kế toán ở quận IV. Nếu ở trường hợp khác, công việc này là sự lựa chọn cuối cùng của cô nhưng trong tình hình tài chính hiện tại thì Alvisse không có quyền làm mình làm mẩy và du lịch càng là một thứ xa xỉ.
Thời tiết cuối tháng tám thay đổi chớp nhoáng như tính tình một đứa trẻ con. Ngó thấy mây đen vừa kéo tới, Alvisse cố nhai nốt miếng bánh mì dai nhách trong miệng rồi quay trở về văn phòng. Bàn làm việc của cô ở sát cửa sổ, tuy nhiên nó không nhìn ra một hàng cây xanh rợp bóng mà lại hướng xuống bãi đậu xe của tòa nhà. Vô tình, một chiếc Audi bóng bẩy vừa đỗ vào khoảng trống ngay tầm mắt Alvisse. Từ bên trong, một người đàn ông mặc vest đen, cầm cặp táp bước ra. Gã cúi người soi gương vuốt vuốt lại cọng tóc bị lệch khỏi đường chải thẳng thớm rồi mới tiến vào cửa.
Ngụm trà trong miệng Alvisse trở nên lợm họng một cách kỳ lạ ngay khi cô nhìn thấy tên đàn ông đó. Arnaud, có thể nói là sếp của cô. Một kẻ lẻo mép bất tài vô dụng, leo được đến chức vụ này vì có quan hệ gia đình. Nhờ dáng người cao ráo và khuôn mặt ưa nhìn, hắn tán tỉnh hầu hết các cô gái trong công ty và ngủ với hơn nửa trong số họ, thậm chí đến cô cũng không tránh được bị gã đeo bám. Nhìn bản thân trong gương, Alvisse thấy mình chẳng có gì nổi bật ngoài đôi mắt, chúng đen láy to tròn nhưng luôn hờ hững khiến cô có một vẻ lười biếng xa cách đặc biệt.
Ngay ngày đầu tiên, nhân lúc đưa Alvisse đi một vòng quanh công ty để làm quen, Arnaud đã liên tục nói với cô rằng hắn bị đôi mắt bí ẩn của cô hấp dẫn. Tất nhiên Alvisse lờ đi những gì gã thề thốt và chỉ tập trung vào công việc của mình. Có lẽ vì thế mà Arnaud vẫn coi cô như một con mồi khó săn. Phải công nhận rằng gã là người có kinh nghiệm dày dặn trong tình trường. Không tấn công một cách vồn vã, gã chỉ thỉnh thoảng làm như vô tình mời Alvisse đi uống nước hay đến nhà dự tiệc. Arnaud cho rằng cô sẽ vì lịch sự mà đồng ý nhưng Alvisse là kiểu người không bao giờ ép bản thân làm những việc mà cô cảm thấy vô nghĩa, nhất là lấy lòng một kẻ như vậy. Ưu điểm duy nhất ở Arnaud là sự kiên nhẫn. Hôm nay không nằm ngoài dự đoán. Tan tầm, gã ung dung bước về phía cô, một tay chống lên vách tường, một tay đặt lên bàn. Gã nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng:
"Thôi mà Alvisse, em đã từ chối lời mời của anh lần thứ năm rồi đấy. Tối nay có party ở nhà Mathieu em phải đến đấy nhé!"
"Xin lỗi Arnaud, ngày mai tôi phải chuyển nhà, sẽ rất bận", Alvisse vừa lắc đầu từ chối vừa đứng lên lấy áo khoác.
Mắt Arnaud sáng rực lên, "Em chuyển nhà à? Có cần anh giúp gì không?
"Không cần đâu, tôi có bạn giúp rồi", chẳng để hắn nói thêm lời thứ hai, cô từ chối thẳng thừng.
"Bạn trai à?", gã nhướn mày dò hỏi.
"Không phải việc của anh. Tạm biệt!", cô đáp một cách lạnh nhạt rồi mở cửa đi thẳng.
Một giờ sáng, Alvisse trằn trọc xoay người. Chiếc đệm êm ái cùng hương thơm tinh khiết của bộ chăn ga mới giặt cũng không giúp cô dễ ngủ hơn chút nào. Đã là lần thứ ba cô chuyển nhà kể từ một năm trở lại đây. Đêm nay là đêm đầu tiên Alvisse ngủ trong căn phòng xa lạ còn nồng mùi sơn mới. Nơi ở hiện tại của cô nằm trên đường Norcard, một con phố ngắn ngủn giao giữa đường Nélaton và Quai de Grenelle ở quận XV. Từ tầng bốn có thể nhìn thẳng ra dòng sông Seine lười biếng.
Theo wikivoyage, mùa hè ở Paris thường ấm và dễ chịu với nhiệt độ trung bình khoảng 23°C, nhưng thật không may cho Alvisse, lúc nào cũng có ngoại lệ. Sáng hôm nay cô và Anna đã phải hì hục bê một chiếc vali nặng 40kg lên tầng bốn của tòa nhà trong trong cái nóng 32°C hiếm hoi.
Không khí ẩm ướt của mùa hè khiến cả người Alvisse dấp dính mồ hôi, khó chịu đến mức cô phải đứng bật dậy, bước xuống giường, vươn tay mở toang hai cánh cửa sổ dài sát đất. Từng đợt gió đêm mát mẻ lùa vào khiến mái tóc đen của cô bay lên, vấn vít cọ vào gáy. Alvisse tóm gọn lại mớ tóc lòa xòa, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng tận hưởng giây phút yên tĩnh ít ỏi của con phố nhỏ trong lòng Paris hoa lệ.
Đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô mới quay lại giường. Đôi mắt thao láo nhìn đăm đăm trần nhà đính sao dạ quang lấp lánh. "Không biết đêm nay chúng có đến nữa không nhỉ?" - một suy nghĩ bất chợt nhen nhóm trong đầu Alvisse. Những ký ức xưa cũ cứ thế tràn về, như đám cỏ dại mọc lên sau mưa, chồng chất đan xen vào với nhau khiến cô có chút quay cuồng, thêm vào đó là cả một ngày mệt nhọc dưới cái nóng oi bức, cuối cùng cô nặng nề chìm vào cơn mê.
Alvisse có một giấc mơ kỳ lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Cô bị lạc trong một khu rừng phủ đầy sương mù, kích thước và hình dạng của cây cối nơi đây không giống bất cứ thứ gì cô từng nhìn thấy. Chúng đều có chung một kiểu gốc to, phủ kín rêu xanh rì, nhưng nhánh lại mọc trái ngược với thông thường, không phải kiểu sang ngang mà lại thẳng đứng, chọc thẳng lên trời chẳng khác nào chiếc đinh ba khổng lồ của quỷ dữ. Thậm chí bộ rễ cũng rất kỳ lạ, chúng vặn tròn quấn quýt lấy nhau, xõa tung trên nền đất như những vòng xoáy ốc kỳ dị.
Alvisse tò mò bước đến một thân cây gần nhất, bàn tay dè dặt vươn ra muốn chạm vào lớp vỏ vừa xù xì xừa êm mượt. Chỉ còn vài centimet nữa thôi, mặt đất dưới chân cô bất chợt chuyển động. Alvisse kinh hoàng liếc xuống, đôi mắt trợn trừng khi nhìn thấy những nhánh rễ cây đang động đậy giống một vật thể sống uốn lượn trên nền đất u ám. Chúng chắp nối theo một quy luật nào đó, như những bánh răng cưa xoay khớp vào nhau. Lấy Alvisse làm tâm, những rễ cây tạo thành một hình thù lạ lùng phủ kín mặt đất mà cô không nhìn rõ được. Ngay khi những chúng dừng chuyển động, một luồng ánh sáng lân tinh màu xanh ngọc lóe ngay dưới chân cô. Trái tim Alvisse đập thình thịch, máu trong cơ thể như đông lại. Cô kinh hoàng xoay người bỏ chạy nhưng đã quá trễ, mặt đất sụp xuống thành một cái lỗ đen sâu hun hút. Chân cô chợt nhẹ hẫng.
Alvisse hốt hoảng nhận ra cô vừa lăn từ trên giường xuống. Vội vàng mò tìm công tắc đèn trong bóng tối đặc quánh, ánh sáng vàng cam ấp áp lóe lên soi rõ những đồ vật quen thuộc giúp cô lấy lại bình tĩnh được một chút. Sau khi điều hòa hơi thở, Alvisse xoa cái trán sưng tấy, vuốt lại mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi rồi chậm rãi bước vào nhà tắm. Cô cần rửa mặt cho tỉnh táo.
Từ rất lâu, những giấc mơ kiểu này không còn là điều xa lạ đối với Alvisse. Chúng xuất hiện lần đầu tiên khi cô mới bốn tuổi, đến rồi đi không theo một quy luật nào, thường xuyên thay đổi và đa phần chỉ quanh quẩn ở những mảng hình ảnh và màu sắc mông lung.
Khu rừng đầu tiên mà Alvisse mơ tới là một nơi tuyết rơi trắng xóa với những cây lá kim cao vút, bám trên từng thân cây sần sùi màu ghi xám là hàng ngàn vệt sướng giá ngoằn ngoèo như những dây hoa leo lấp lánh ánh bạc.
Một thời gian sau, chúng đưa cô đến một cánh rừng thưa thớt hơn. Thân cây khẳng khiu thẳng đứng không có gì đặc biệt nhưng mặt đất mọc dầy một lớp cỏ màu tím huyền ảo xen lẫn vài bụi tầm ma.
Đôi lúc cô lại mơ về một đầm lầy xanh ngắt. Từng vũng nước trong veo đọng dưới thảm thực vật nhấp nhô uốn lượn phủ một lớp rêu mịn màng như nhung, xanh đến chói mắt. Thậm chí ánh nắng yếu ớt dường như cũng nhiễm một tầng sắc xanh mơ hồ.
Vài lần đầu tiên, Alvisse cũng có ít nhiều sợ hãi nhưng dần dần cô học cách sống chung với chúng. Đến khi đã trở nên quen thuộc, cô lại ngóng chờ chúng xuất hiện và đưa cô đến những nơi kỳ bí mang đầy màu sắc cổ tích mà cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy trong hiện thực.
Nhưng đêm nay có gì đó đã thay đổi. Mười bảy năm qua, đây là lần đầu tiên giấc mơ của cô xuất hiện một cách... chân thực đến vậy. Thậm chí cảm giác ram ráp quanh bắp chân khi bị nhánh rễ cây quấn vào vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Alvisse đờ đẫn nhìn bản thân trong gương. Khuôn mặt trắng bệch và hai mắt trũng sâu càng làm cô trông thiếu sức sống. Cô vỗ vỗ hai cái vào má rồi rời khỏi phòng tắm. Bước tới gần giường, Alvisse quỳ xuống lục tìm một tấm carton màu xanh khổ lớn phía dưới gầm, nhẹ nhàng mở ra.
Lấy một tờ giấy trắng, bàn tay phác họa vài nét đậm nhạt khác nhau. Chỉ vài phút sau một khu rừng lá đỏ, thân cây to bằng vòng tay của ba người với những nhánh rễ xoắn lan tỏa trên mặt đất dần dần hiện lên. Cô nắm chặt tờ giấy rồi xoay người bước về phía laptop.
Hai tiếng đồng hồ sau, khi Anna đang cuộn tròn ngủ say sưa trong căn phòng số 39 đường Wagram, một tiếng chuông đặc biệt chói tai trong đêm tối đột ngột vang lên. Dù đã tỉnh giấc, cô vẫn cố lờ đi nhưng có vẻ người ở đầu dây bên kia cực kỳ cố chấp. Nghĩ đến hai từ này, Anna cũng lờ mờ đoán được đó là ai. Cô thầm thở dài một hơi và bật dậy chộp lấy chiếc điện thoại.
"Sao thế?", giọng nói của Anna có vẻ ngái ngủ và cáu bẳn, nhưng cũng không thể trách được, ai có thể vui nổi khi bị đánh thức vào bốn rưỡi sáng cơ chứ.
"Này, chúng lại đến nữa!", từ phía bên kia, tiếng thì thào của Alvisse vọng lại.
"Lại nữa à?", Anna ngáp một hơi dài.
"Ừ, nhưng lần này lạ lắm!"
Alvisse dừng một lúc như để cân nhắc rồi mới từ tốn kể cho Anna về giấc mơ vừa rồi.
Một lúc sau, câu chuyện dù đã kết thúc cả phút đồng hồ những Alvisse vẫn không nghe thấy tiếng động gì từ phía bên kia, cô ngập ngừng hỏi nhỏ:
"Anna, cậu còn ở đó không?"
"Cậu đang làm tớ sợ đấy, nổi hết cả da gà đây này!"
Alvisse cười như mếu:
"Đừng nói thế, tớ cũng đang sợ chính bản thân tớ đây."
" Vậy cậu định làm gì? "
Giọng nói của Anna đã mất hẳn vẻ thờ ơ, thay vào đó là âm thanh sắc sảo mà Alvisse vốn quen thuộc
"Tớ cũng không biết nữa, tớ vừa tìm được một nơi, một khu rừng tên là Otzarreta ở xứ Basque. Cậu không tưởng tượng đâu, mọi thứ đều như thể bước ra từ giấc mơ của tớ vậy. Có lẽ, tớ sẽ đến đó."
Một khoảng im lặng kéo dài cho đến khi Anna lên tiếng:
"Cậu chờ đấy, tớ qua bây giờ."
Không đợi cho Alvisse trả lời, cô ấy dập máy để lại những tiếng tút tút đều đặn.
Alvisse ngỡ ngàng nhìn màn hình điện thoại, "Anna chẳng bao giờ thay đổi cả". Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình bây giờ là gì. Cô và Anna quen nhau đã được sáu năm, ba năm trung học không quá thân thiết cho đến khi hai người cùng sang Pháp bắt đầu cuộc sống mới. Dù tỏ ra khó gần, nghiêm khắc nhưng Anna là người đã đứng bên cạnh cô trong những khoảng thời gian khó khăn nhất và luôn sẵn sàng có mặt khi cô cần.
Khoảng năm mươi phút sau tiếng chuông cửa vang lên, Alvisse vội vàng chạy ra mở. Anna đang thở phì phò ở phía ngoài hành lang với bộ dạng nhếch nhác hiếm thấy. Quầng mắt hơi trũng sâu, mái tóc dip dye vàng chói lọi rối tung vì gió.
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng bước vào trong, tự thưởng cho mình một cốc nước lớn rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Alvisse yêu thích nhất. Chiếc ghế antique kiểu Victoria mà cô may mắn giành được ở chợ đồ cũ từ năm ngoái. Nó có phần dựa lưng dạng bầu dục bọc gấm màu xanh cổ vịt với mười hai nút khuy đính chìm thành hình hạt trám.
Sau khi giọt nước cuối cùng trong cốc trôi xuống cổ họng, Anna khoan khoái thở dài một hơi rồi bắt đầu cuộc tra hỏi:
"Được rồi, kế hoạch của cậu là gì?"
Alvisse bối rối mở to mắt, khuôn mặt hơi hốc hác vì thiếu ngủ khiến đôi mắt đen láy của cô trông càng lớn thêm.
"Tớ không có kế hoạch nào cả, chỉ cố gắng sắp xếp thời gian để đến đó sớm nhất có thể thôi. Thực ra bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, ý tớ là vấn đề tiền bạc ấy, nhưng mặc kệ."
"Sớm nhất là bao giờ?"
"Tớ nghĩ... khoảng hai tuần nữa."
"Sớm vậy cơ à?", Anna cắn môi, "Nhưng không sao, lúc đó tớ cũng đang rảnh."
Alvisse lập tức giãy lên:
"Tớ không cần ai hộ tống cả."
"Alvisse, cậu không thể đến đó một mình!", Anna lắc đầu khăng khăng, "Thậm chí không chỉ mình tớ, những người khác cũng sẽ đi."
Alvisse đương nhiên biết rõ cô ấy đang nhắc đến là ai, cô cau có:
"Sao tự dưng cậu lại kéo họ vào đây?"
Sáu năm quen biết, Anna thừa hiểu Alvisse đang nghĩ gì. Cô ấy làm một động tác chém vào không khí thật mạnh mẽ:
"Thôi nào, đừng lo sợ viển vông thế nữa. Chỉ là một giấc mơ thôi, cậu nghĩ chuyện kinh khủng gì có thể xảy ra cơ chứ? Hãy coi như đây là một chuyến du lịch bình thường mà bọn mình vẫn hay đi ấy, hơn nữa, cậu nghĩ mọi người sẽ đồng ý cho cậu đi một mình chắc?"
Tính cố chấp của Alvisse khiến cô kiên quyết từ chối với một giọng nói không cho phép Anna cò kè mặc cả gì nữa:
" Không được, bọn mình sẽ bàn về việc này sau."
Anna bực bội thở hắt ra nhưng cũng đành phải thỏa hiệp. Sau đó hai cô gái cùng chụm đầu vào lên kế hoạch cho chuyến đi bất chợt, từ việc mua vé máy bay cho đến thuê nhà nghỉ và cách thức đi lại, tới khi bầu trời bắt đầu hửng sáng thì họ mới mệt mỏi ôm nhau ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top